Dịch: Han Lưu Song_ Nhóm dịch PHL
Biên: KimoHanie
Nguồn: Truyện của tôi
Nước sông Nin lẳng lặng chảy xuôi theo dòng, nàng vững vàng mạnh mẽ đứng theo chiều dòng chảy, nhìn thấy được toàn cảnh rộng lớn của những người dân sinh sống phía dưới. Mặt trời màu đỏ thắm từ từ nhô cao ở phương xa, ánh sáng màu vàng óng nhuộm hết toàn bộ Ai Cập. Tiếng chim hót trong trẻo và vang xa, một làn gió mát phả vào mặt.
Lại thêm một buổi sáng nữa đến với Memphis.
Mỗi người dân của thành phố cổ xưa đều diện cho mình một bộ trang phục hoa lệ... Đàn ông thì cạo sạch râu, đội tóc giả, mặc trường phục, cầm trong tay cỏ cây xanh miết, phụ nữ thì khoác trên vai các món đồ trang sức, thoa lên người nước hoa mùi hương dầu vừng, trang điểm cho mình thật là lộng lẫy. Mặt trời lên tới trên cao thì mọi người trong nhà lập tức cùng nhau ùa ra ngoài, mang theo sự vui mừng cùng bộ dạng tươi cười mà từng nhóm hai cho đến ba người cùng nhau đi thẳng đến cung điện Memphis.
Trong lòng của dân chúng không hẹn mà cùng nhận định rằng ngày mới tốt lành của Ai Cập đã tới rồi.
Công chúa Iamanekel bị gian tế của Hittite làm hại, cái chết của nàng đã giúp cho mọi người biết được sự thật rằng tên gian tế của Hittite tuốt cuộc là ai, hắn vừa mới bị xử tử hình vào hai ngày trước. Quỷ kế của Hittite chắc chắn là muốn nhằm vào tướng Đại Bạch của Pharaoh Ai Cập. Cô gái ngoại quốc xinh đẹp Nefertari của điện hạ là trong sạch.
Dân chúng nghi ngờ Ngải Vi một cách không căn cứ đều bỗng nhiên thấu hiểu và ủng hộ nàng hết mình.
"Quả nhiên là bị hãm hại nha."
"Nàng như vậy mà đã dẫn quân đi qua thôn Mạc Lai để cứu nhóm người tiên phong đi đầu của quân đoàn Sethe bị kẹt lại ở đó đấy."
"Bệ hạ nhắm trúng cô gái chắc chắn là đáng để mong chờ đấy."
Vương thất cũng cần có người nối dỗi, những rắc rối kéo dài đến mấy tháng trong nội bộ của Ai Cập cuối cùng đều đã kết thúc. Toàn bộ sự chú ý của dân chúng hôm nay chính là chiêm ngưỡng nghi lễ cưới Hoàng Hậu của nhà vua. Sau nửa năm lên ngôi thì cuối cùng vị vua mới này cũng chịu lấy vợ rồi. Sự việc này thật là khiến cho tất cả mọi người cảm thấy vui mừng vô cùng!
Tất cả đều giống như một kết cục hoàn mỹ nhất.
Đếm vỏn vẹn trên đầu ngón tay thì có rất ít người biết được chân tướng của thật sự này là như thế nào.
Công chúa Iamanekel đã nguyền rủa đến khàn cả giọng, máu tươi phun tung tóe. Thảm cảnh tàn khốc đó giống như một cơn ác mộng. Mặc dù đã trở lại bình thường và không còn tồn tại nữa nhưng nó cứ quanh quẩn mãi ở trong lòng, không tài nào thoát ra được.
Vì danh dự của Hoàng thất, vì cái gọi là tôn nghiêm nên bọn họ phải nói dối như vậy. Sau khi đã chôn Iamanekel rồi mà họ còn làm ra những hành động điên cuồng hết sức hoang đường như vậy.
Ngải Vi khẽ nhắm mắt lại, để cho Xá Phổ Đặc tùy ý thoa nhẹ màu xanh lá cây đậm lên mí mắt trước của mình.
"Điện hạ, làn da của người thật là xinh đẹp" Cô gái thường dân Xá Phổ Đặc phụng mệnh của Ramses mà bôn ba từ Thebes tới Memphis, còn chưa kịp thở đã vội vàng tới bên Ngải Vi mà phục vụ nàng chuẩn bị hôn lễ. Trong mắt của nàng, Ngải Vi là người hoàn mỹ nhất để làm Hoàng hậu, thông minh, xinh đẹp, bình dị và gần gũi. Mấu chốt chính là nàng là người mà Pharaoh bệ hạ yêu sâu đậm.
"Điện hạ, Xá Phổ Đặc thật sự rất vui. Có thể nhìn thấy người và bệ hạ thành hôn, cbính là tâm nguyện của Xá Phổ Đặc."
Xá Phổ Đặc cười, trong giọng nói mang đầy sự sung sướng, Ngải Vi nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi có vài phần áy náy "Tỷ tỷ của ngươi... có khỏe không?"
Khi hỏi câu này, giọng nói của nàng có chút run rẩy. Dù sao lúc ấy, Ramses vì muốn loại bỏ mối hiềm nghi cho nàng mà từng lớn tiếng nói không chớp mắt cách đi chức vị của vị Hoàng Hậu chân chính trong lịch sử thành một tên nội gian. Mặc dù lúc đó, Ngải Vi cũng không biết rõ tình hình nhưng nghiêm chỉnh thì nàng vẫn là vô sỉ chiếm lấy vị trí của cô gái xinh đẹp kia. Nàng làm sao có thể không áy náy được.
Xá Phổ Đặc lại cười, càng ngày càng vui vẻ "Hiềm nghi đối với tỷ tỷ của muội cũng đã được rửa sạch, bây giờ tỷ ấy đang đảm nhiệm chức vụ ở đền thờ thần bờ Tây thành Thebes, bệ hạ thực là khoan hồng độ lượng, hiềm nghi lớn như vậy mà vẫn để cho tỷ tỷ của muội tiếp tục chức vụ phụng dưỡng thần linh. Cả nhà của Xá Phổ Đặc đều rất cảm kích bệ hạ.
Nàng nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc của Ngải Vi "Tiểu thư Nefertari, tóc của người thật giống như ánh mặt trời, hi vọng người cũng có thể mang đến ánh mặt trời hạnh phúc cho bệ hạ giống như vậy."
Ngải Vi đột nhiên cảm thấy mình không dám ngẩng đầu lên nhìn Xá Phổ Đặc.
Chỉ sợ chỉ có một mình nàng là hạnh phúc, nàng đã quyết định ở lại thời đại này mà rời xa người thân.
Từ giờ trở đi, sau này nàng vẫn còn phải trải qua rất nhiều gian nan và trắc trở. Lại phải chịu bao nhiêu là nỗi đau tận xương cốt...
"Vi".
Một giọng nói quen thuộc truyền tới, Ngải Vi xoay người sang chỗ khác.
Chàng trai kia giống như thiên thần, ánh hào quang phát ra bốn phía mà đứng trước mặt của nàng. Mái tóc dài màu nâu như là nước chảy lẳng lặng trút xuống trên bờ vai, hai mắt màu hổ phách trong suốt, chứa đầy những hàm ý làm cho người ta tò mò. Trang sức bằng vàng đeo ngay ngực, đằng sau còn mặc thêm áo choàng hoa lệ, mặc áo dài màu trắng được thiêu hoa văn tinh tế. Hắn ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt không cách nào che giấu được sự ôn nhu.
Xá Phổ Đặc kinh sợ mà quỳ xuống đất "Bệ hạ!"
Ramses gật gật đầu, bước nhanh tới, nắm lấy tay của Ngải Vi nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay có hơi đổ một chút mồ hôi "Vi, cùng ta đi đến một nơi được chứ?"
Ngải Vi hơi kinh ngạc nhìn hắn "Đi đâu? Hôn lễ không phải sắp bắt đầu rồi sao? Mễ Địch Á Mỗ đã từng nói rằng trước hôn lễ, chúng ta không thể gặp mặt nhau mà."
"Không cần phải lo về ông già Mễ Địch Á Mỗ kia, ta quên có chuyện quan trọng nói cùng nàng." Ramses mặc kệ Ngải Vi nói cái gì, lập tức kéo nàng ra ngoài. Ngải Vi bị tà áo dài bao lấy làm nàng dẫm phải tà áo mà bị lảo đảo. Nàng bất mãn gạt tay của Ramses ra.
"Có chuyện gì thì đợi hôn lễ xong hãy nói sau có được không? Mỗi người chỉ được một lần kết hôn như vậy, thiếp không muốn vất vả mặc xong quần áo rồi phải làm lại đâu."
STORY CONTINUES BELOW
"Điện hạ, người cứ đi đi ạ. Khi người trở về thì Xá Phổ Đặc có thể trang điểm lại cho người." Xá Phổ Đặc đang quỳ ở bên này, tốt bụng xen vào lại bị Ngải Vi trừng mắt.
Khóe miệng của Ramses khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, lập tức ôm ngang lưng Ngải vi, bước nhanh đi ra bên ngoài.
"Người muốn làm gì?" Bị ánh mặt trời ở ngoài cửa chiếu vào một cái làm Ngải Vi không khỏi nheo mắt lại.
"Dẫn nàng đi xem thứ này."
"Là cái gì thế" Ngải Vi nhịn không được mà hỏi lại lần nữa.
"Đến nơi rồi nàng sẽ biết."
"Có còn xa lắm không? Khi nào mới có thể thấy nó."
"Nàng không lo đi đi, còn ở đó nhiều lời như vậy?"
Vì Ngải Vi núp vào trong ngực của Ramses, hai tay cầm chặt lấy vạt áo trước ngực của hắn, đi theo từng bước chân vững vàng của hắn, thoáng nghe được nhịp tim của đang đập nhanh hơn.
Hắn cũng cảm thấy căng thẳng sao?
Hóa ra hắn cũng giống như nàng, cũng căng thẳng như vậy nha.
Ngải Vi nhịn không được mà khẽ nở một nụ cười nhẹ.
"Nàng cười cái gì?"
"Không có gì."
"Không! Không có gì cả. Chẳng phải chàng không cho ta biết sao?" Hắn lại không vui à, chơi tốt thật.
"Thật sự không có gì?"
"Không nói cho ta biết thì nàng sẽ phải hối hận."
"Không nói cho chàng biết đấy."
Hắn không khỏi có ba phần tức giận, một phần cảm thấy buồn cười. Vừa đến nơi thì hắn hơi thô bạo một chút mà thả nàng xuống dưới đất.
"Ui da! Đau chết mất!" Ngải Vi thoáng bối rối, vừa muốn tức giận thì lời nói vừa đến miệng đã ngưng lại.
Nàng mở to hai mắt mà trừng cặp mắt nhìn.
Nàng thật sự không có nhìn lầm chứ?
Cái thứ xinh đẹp trước mặt chính là thứ vì nàng nên mới được dựng nên sao?
Đó là một bức tường đầy những đóa hoa. Bên trên có khắc hình dạng giống như là... Không chính xác là Tường Vi, một đóa rồi lại một đóa, cứ như một biển hoa Tường Vi phủ kín hết bức tường vậy. Màu hồng, màu vàng, màu trắng, phối hợp lá cây màu xanh lục cộng thêm ánh mặt trời rực rỡ chói lọi càng làm cho những đóa hoa sống động cứ y như thật. Thật là thú vị.
Những bức tường chung quanh trồng đầy những đóa hoa sen ướt át. Tỏa ra một mùi hương rất là thơm mát. Còn có thể nghe được tiếng nước sông Nin chảy thật chậm rãi ở cách đó không xa. Những cơn gió nhỏ cũng nhẹ nhàng mà thổi tới cứ như xuyên qua vách tường một cách thần kỳ vậy.
"Ngải Vi."
Giọng nói êm tai của hắn ấm áp chẳng khác nào cứ như mặt trời.
"Khi nàng là Hoàng Hậu thì nàng chính là người vợ lớn nhất và duy nhất của ta"
Đây có được xem như là lời cầu hôn không? Là hắn đang nói "tỏ tình" với nàng sao?
Con mắt to màu xanh lam bị bao phủ bởi một lớp sương mù thật mỏng.
Ánh mắt của hắn vì sao lại chăm chú nhìn nàng như vậy, chăm chú đến nàng không dám nhúc nhích chút nào.
"Ở nơi của ta, muốn cầu hôn thì phải quỳ một chân xuống đất, hôn tay của ta và nói "Hãy đồng ý làm vợ của ta nha" kìa" Nàng đang cố ý làm khó hắn. Đến đây thì cảm xúc muốn tức muốn vỡ bờ của nàng cũng được giảm xuống.
Nhìn sắc mặt hơi do dự của hắn, nàng lập tức trưng ra bộ dạng đắc ý vì quỷ kế của mình.
Nhìn bộ dạng không biết làm sao của hắn, tuốt cuộc nàng cũng phải bật cười. Hóa ra hắn không biết phải làm sao, hóa ra hắn cũng không hề có tự tin đến như vậy. Nàng giang hai tay ra dịu dàng ôm chầm lấy hắn, tựa đầu áp sát đầu mình vào lồng ngực săn chắc của hắn, nghe nhịp tim của hắn đang đập nhanh hơn.
"Không cần nữa, ta nguyện ý làm vợ của chàng."
Hắn hơi sửng sốt một chút, ruốt cuộc cũng thở dài ra một hơi rồi ôm chặt lấy nàng, giống như ôm bảo bối quý giá nhất trên thế giới này vậy.
"Vi, ta yêu nàng"
Hắn ghé bên tai nàng nhẹ nhàng nói, thật nhẹ nhàng. Hai hơi thở đều giống nhau, câu nói kia khắc sâu vào nội tâm của Ngải Vi.
Nàng khẽ gật gật đầu.
Vương triều thứ 19, vị vua thứ ba, một Pharaoh vĩ đại nhất trong lịch sử Cổ Ai Cập, chiến công của hắn giống như mặt trời chiếu dài trên lãnh thổ Ai Cập, hắn chính là một vị thần thánh được người Ai Cập truyền miệng nhau đến muôn đời.