Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 35




Đã năm ngày Ngải Vi không nhìn thấy Ramsses.

Nghe nói từ ngày đó trở đi, hắn liền tự giam mình tại nơi sâu nhất của cung điện, không ăn không uống cũng không gặp người ngoài. Lúc Xá Phổ Đặc đem chuyện này nói cho Ngải Vi, nội tâm nàng vẫn còn âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là hắn định chết trẻ, tự mình nhịn đói đến chết sao. Nhưng năm ngày qua đi, nàng đã không thể bình thản ung dung mà vui cười như bình thường nữa, trong lòng luôn dâng lên từng đợt nôn nóng không giải thích được. Loại trạng thái này cứ như vậy kéo dài cho đến ngày hôm qua khi nàng đến bí ngục gặp mặt Nhã Lí.

Công chúa Á Mạn Lạp là nội gián của Hittite.

Lúc biết được tin tức này, ngoại trừ khiếp sợ, còn kéo theo một chút vui mừng không rõ ràng.

Nàng rốt cục cũng tìm được một lý do đi gặp hắn. nàng muốn đem chuyện này nói cho Ramsses, đây là chuyện vô cùng quan trọng, cho nên hắn không thể không ra ngoài, đến lúc đó nàng cũng "thuận tiện" xem gần đây hắn rốt cuộc đã biến thành cái dạng gì. Chỉ mong vị hoàng đế này không xảy ra việc ngoài ý muốn, nếu như vậy, với nàng mà nói, chính là bại trong gang tấc, đúng, nàng chỉ là không hi vọng chuyến này trở về trắng tay mà thôi.

Nàng cuối cùng cũng có thể tìm được một lí do thích hợp để giải thích cho tâm tình khác thường của mình, sau khi thông suốt, nàng hài lòng thở ra một hơi, kéo làn váy xuống, quyết định lập tức khởi hành. Tẩm cung của Ramsses cách chỗ Ngải Vi rời đi hiện tại cũng không xa, hiển nhiên là cố ý sắp xếp thành như vậy, tuy rằng nói vậy nhưng Ngải Vi vẫn không biết những cánh cửa phòng trông khác nhau bao nhiêu này, cuối cùng mới có một cái thông đến nơi ở của Pha-ra-ông. Kiến trúc to lớn của Ai Cập làm người ta cảm thấy rất đẹp mắt, mà cung điện Thebes thì càng phải như vậy. Nhưng mà nàng không biết văn tự cũng không biết bất kỳ ký hiệu nào, dù sao vẫn không phân biệt được mấy cái kiến trúc phức tạp này, cuối cùng là cái nào dùng để làm gì. Cũng may có Xá Phổ Đặc, giúp nàng mỗi lần đi ra ngoài dạo chơi đều có thể thuận lợi trở về chính căn phòng của mình.Ngẩng đầu nhìn một chút, sắc trời vẫn còn sớm, hôm qua quả là một ngày mệt nhọc, Ngải Vi quyết định không làm phiền đến Xa Phổ Đặc, mà muốn một mình tản bộ tìm Ramsses.
Nàng một mình đi dạo giữa hoàng cung, ký ức ẩn sâu mấy tháng trước tức thời tái hiện lên trong đầu. Mặc dù với mình là mấy tháng nhưng với cái thế giới này đã là năm năm... Còn nhớ rõ, lần đầu gặp gỡ Lễ Tháp Hách mang theo nụ cười như dương quang lưu thủy, nhờ nàng tham gia "hồng môn yến", còn nhỡ rõ việc cùng Lễ Tháp Hách đĩnh đạc thuê dân chúng xây dựng công sự tại sảnh nghị chính bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ khi nàng bị Ramsses cùng một đám thần tử bắt gặp, còn nhớ rõ trước khi cúng tế tại sông Nin ngập lụt, chứng kiến trang phục lộng lẫy cùng tư thế oai hùng bộc phát của hoàng tử Ramsses; còn nhớ rõ, công chúa Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như xinh đẹp như một con búp bê, Nàng thật sự là một cô gái vừa kiên cường vừa bướng bỉnh...
Dường như chỉ trong chớp mắt, những kí ức sống động thoải mái kia đều biến mất, trước mắt Ngải Vi hiện lên tình cảnh tuyệt vọng mấy ngày trước khi sự thật phơi bày. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng liền mãnh liệt lắc đầu. Không, nàng không muốn nghĩ đến những thứ này. Vì những con người cổ đại này mà thống khổ, đau thương là chuyện ngớn ngẩn đến mức nào, nếu nàng cùng thế giới này liên hệ quá nhiều, sau này lúc rời khỏi không tránh được việt sinh ra mấy phần tiếc nuối. Nàng không thích cái cảm giác đó chút nào.

Ngay sau đó, nàng đẩy nhanh cước bộ. Vòng qua một ao sen, dãy hành lang gấp khúc ở phía xa truyền một chút đến tiếng nghị luận ồn ào, tiếng bước chân của binh sĩ, Ngải Vi cau mày, cũng không chú ý mấy đến những thứ rối loạn họ nói. Đi thêm vài bước, lại vòng qua hai khúc ngoặt, sẽ đến một đình viện tương đối rộng rãi, kiến trúc nơi này rất hoa lệ làm người khác không khỏi cảm thấy đẹp mắt, trên cửa là bức bích họa được chạm khắc bằng vàng, cột trụ bên cạnh đều là tượng đá tinh xảo, giữa sân thực vật một màu xanh biếc cây cối xanh um tươi tốt.Chính xác là nơi đây. Ngải Vi không cần phải hao tâm tổn trí đi tìm xem nơi nào mới là tẩm cung của Ramsses nữa, bởi vì bên trong đống chặc, bên ngoài là cảnh tượng một đám thần tử quỳ trước cửa, người hầu, tỳ nữ, trên tay bưng nào là đồ ăn, nước uống, thuốc thang, quần áo, công văn, bộ dạng cung kính, giống như nín thở ngưng thần. Nhìn điệu bộ này, không cần hỏi cũng biết, nhất định phía sau cánh cửa kia là người có địa vị cao nhất Ai Cập.
Ngải Vi nhích tới vài bước, nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào có thể đột phá vòng vây vĩ đại này để tiếp cận cửa phòng của Ramsses. Đi chưa được mấy bước, trong đám người một tiểu tỳ nữ mắt tốt liếc cái liền nhìn thấy nàng.

"Nefertari điện hạ..."
Thanh âm kia bất tri bất giác phá vỡ không gian tĩnh lặng như tờ, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Ngải Vi. Đột nhiên, một tia lạnh lạnh lùng cùng bất mãn xuất hiện trong mắt họ.

"Vì sao đến tận lúc này mới đến thăm bệ hạ?"

"Bệ hạ sủng ái nàng như vậy, thế mà khi xảy ra chuyện nàng ngược lại biến mất vô ảnh vô tung."

"Nói không chừng chính là nàng thông đồng với người Ai Cập hại chết Lễ Tháp Hách đại nhân đấy."

Ngải Vi phảng phất nghe được những lời bàn luận thì thầm, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào mở miệng. Những người kia chẳng qua là quan sát biểu lộ của nàng, bản thân nàng cũng không phân biệt được những lời này là do bọn hắn nói, hay là tại nơi nào đó trong lòng nàng một suy nghĩ mơ hồ đang quấy phá.

"Nefertari điện hạ!"
Một thanh âm run run vang lên, một lão thần tay cầm cỏ gấu và văn thư hướng nàng cung kính thi lễ. Ngải Vi nhìn thoáng qua gương mặt có phần quen thuộc, dường như đã từng quen biết, nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc là ai. Nghe vậy, mọi người cùng nhau trao đổi ánh mắt một chút, sau đó cũng theo âm thanh của hắn mà bái lễ, "Nefertari điện hạ!..."

Hành lễ được một nửa, tầm mắt của mọi người không khỏi vội vã chuyển đến phía sau Ngải Vi. Ngải Vi vừa tò mò quay đầu lại liền nghe thanh âm chỉnh tề thống nhất của mọi người vang lên, "Mạnh Đồ Tư tướng quân!"

Ngải Vi định thần nhìn lại, người trẻ tuổi vừa đến thật sự rất anh tuấn. Mái đầu đỏ rực phảng phất như muốn bốc cháy, con ngươi xanh biếc cũng không che khuất khí khái hào hùng. Dưới chiếc áo choàng đỏ tươi được khoác phía sau là bộ áo giáp đơn giản nhưng tinh xảo, cánh tay rắn chắc cầm lấy thanh kiếm xem ra rất phù hợp. Xuất hiện uy vũ như vậy nhưng khí chất cũng không phải hung ác, mà thay vào đó là một loại khí chất gia giáo và nhã nhặn trong từng cái giơ tay nhấc chân.

STORY CONTINUES BELOW
Mạnh Đồ Tư chính là anh trai của Bukka? Muốn đạt tới trình độ của người này, xem ra Bukka còn phải vượt qua một đoạn đường rất dài đây. Trong lòng Ngải Vi thầm thở dài một tiếng. Thầm nghĩ sau này gặp lại Bukka phải nói cho hắn biết.

Mạnh Đồ Tư nhìn cô gái với mái tóc vàng trước mặt, sửng số một chút, sau đó rất nhanh phản ứng lại. Đây chính là Nefertari sao? Là cô gái đem đầu óc của Pha-ra-ông mê hoặc đến ngu muội trong truyền thuyết. Trong ký ức của hắn năm năm trước hình như có từng gặp mặt vài lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn cẩn thận dò xét a. Tướng mạo đúng là thanh tú xinh đẹp, nhưng lại không giống với sở thích của Ramsses. Nữ nhân làm ấm giường cho hắn, hơn một nửa đều là mỹ nữ lòe loẹt nóng bỏng của các quốc gia, nếu đem so sánh lẫn nhau thì Pharaohlại giống như canh suông mì sợi, dường như thiếu một chút hương vị cay.

Thu hồi ý nghĩ lung tung ngắn ngủi, Mạnh Đồ Tư tiến lên vài bước, khẽ gật đầu, xem như là đã hành lễ. "Nefertari điện hạ."

Ngải Vi dừng một chút, sau đó liền gật đầu cười, Mạnh Đồ Tư không khỏi nhìn nàng lâu một chút, nụ cười này... thật sự là có mấy phần hấp dẫn người thường. Hắn quay đầu đi, hướng về phía vị lão thần đầu tiên hành lễ với Ngải Vi nói, "Tây Mạn, bệ hạ hiện giờ..."

Tây Mạn, cái tên này thật quen tai, hình như là vị thần tử trung thành ngày trước đã đem con gái gã cho vị hoàng tử nào đó của Ai Cập. Hắn còn sống? Ngải Vi cố gắng tìm tòi từng chút một trong ký ức, cuối cùng cũng tìm lại được một ít manh mối.

Tây Mạn hô to gọi nhỏ nói, "Mạnh Đồ Tư tướng quân, đã tròn năm ngày rồi bệ hạ không bước chân ra khỏi cửa! Lão thần thực sự rất lo lắng cho tình trạng thân thể của ngài ấy hiện giờ! Xin tướng quân hãy nhanh chóng khuyên nhủ bệ hạ!"

Mạnh Đồ Tư nhíu mày một cái. Khuyết điểm của Tây Mạn chính là rất thích dùng phương thức khoa trương để biểu đạt lòng trung thành của hắn, đôi khi còn có cảm giác hắn đang diễn trò. Nhưng mà hắn dù gì cũng là nguyên lão tam triều từ thời Ramsses Đại Đế đến nay, cái này là khuyết điểm nhỏ, cũng không phải là thứ gì đáng lo ngại. "Đến giờ ai cũng chưa gặp được bệ hạ, xem ra cái chết của Lễ Tháp Hách... Là đã kích không nhỏ đối với hắn, chúng ta đợi thêm một chút xem sao."

"Còn chờ? Đã năm ngày rồi!"

Một âm thanh sắc bén vang lên, hù dọa tất cả mọi người ở đây, kể cả chủ nhân của giọng nói đó - Chính là bản thân Ngài Vi.

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng chẳng qua là hạ nhân khoa trương truyền lời xằng bậy, lại không nghĩ rằng hắn thật sự năm ngày không bước chân ra khỏi phòng thật, một giọt nước cũng không uống? Như vậy sẽ chết người đấy! Mà những tên này thật sự là thần tử ngu trung, cư nhiên thật sự làm theo mệnh lệnh của hắn, chờ ở cửa, không nghĩ tới hắn có thể sẽ mất hết sức lực à, ngay cả gọi hắn trở ra cũng không gọi.

"Các ngươi nói đùa gì vậy, người bình thường không ăn không uống ba ngày đã chết mất một nửa rồi, các ngươi một bọn tự xưng là thần tử trung thành vậy mà lại cam lòng để hắn ở bên trong cả năm ngày! Mau tránh đường cho ta mở cửa!" Ngải Vi vừa lo lắng vừa phê bình nói. Vì sao lại như vậy, sớm biết thế này, sớm biết thế này nàng còn bận tâm cái gì nữa, đáng lẽ phải đến tìm hắn sớm hơn! Nghĩ tới đây, trong lòng Ngải Vi giống như lửa đổ thêm dầu càng nôn nóng.

STORY CONTINUES BELOW
"Ramsses, ngươi còn sống không? Mau trả lời ta! Nếu còn sống thì nhanh mở cửa."

Đám người Tây Mạn trong mắt xuất hiện thêm mấy phần lo lắng, nhưng bọn hắn lại không dám bước đến ngăn cản Ngải Vi, vì vậy liền đổ dồn ánh mắt về phía Mạnh Đồ Tư. Mạnh Đồ Tư khẽ vuốt càm, tỏ ý để cho Ngải Vi tiếp tục gõ cửa. Tình huống đặc biệt như thế này, e rằng nhờ Phỉ Nhĩ Tháp Lợi điện hạ là biện pháp hữu hiệu nhất rồi, chỉ có nàng mới có thể khiến cho vị Pha-ra-ông suốt ngày không biết đang suy nghĩ gì kia bộc lộ bản chất thật. Hy vọng rằng lời nàng gọi, có thể mang kẻ không ai làm gì được kia đi ra ngoài.

"Nhanh mở cửa ra! Chết tiệt!" Ngải Vi không khỏi lớn tiếng nguyền rủa một câu, đám thần tử xung quanh hít sâu một hơi, cái này thật sự không hổ danh Phỉ Nhĩ Tháp Lợi điện hạ. Ngải Vi trừng hai mắt, "Các ngươi vẫn còn ngẩn người, mau tìm người phá cửa! Nếu thật sự xảy ra chuyện, các ngươi mười cái mạng cũng không đền đủ!"

Mọi người lại một phen hai mặt nhìn nhau, Mạnh Đồ Tư cũng không tỏ ý kiến có vẻ đã ngầm cho phép chuyện này. Tây Mạn vung tay lên, mấy người lính liền vội vàng chạy đến. "Bệ hạ thứ tội, bọn thần quả thực chỉ là vì an nguy của người..." lời nói Tây Mạn lải nhải dài dòng, lập tức bị Ngải Vi cắt ngang, "Nói nhiều quá, các ngươi nhanh hợp sức với mấy tên lính đang thi lễ đẩy cái cửa này ra rồi mang bức tượng điêu khắc bằng đá cách đó không xa tới, định đung nó để cửa phá ra.

Mọi người ở cửa ra vào nhanh chóng tránh ra hai bên, tiếng ầm ĩ không dứt. Đột nhiên lúc này, cách cửa phòng lúc nào cũng đóng chặt mấy ngày nay, chậm rãi mở ra.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Ramsses đứng dựa nghiêng trên cửa có chút lười biếng. Hắn mặc trên người áo dài bằng sợi đay, eo đeo trang sức bằng vàng, mái tóc thẳng dài màu rám nắng tùy ý rủ xuống, qua đầu vai dài đến thắt lưng, lông mày thanh tú hơi nhướng lên, đôi mắt màu hổ phách giống như bảo thạch mơ hồ tỏa sáng bình thản nhìn cảnh tượng giống như trò hề phía trước mặt.

"Ta còn tưởng rằng ai, hóa ra là ngươi." Hắn hướng về phía Ngải Vi nhẹ nhàng nói, trong mắt dường như không nhìn thấy một đám thần tử thiếu điều khóc rống xung quanh.

Ngải Vi quan sát hắn một lúc, vừa định mở miệng, tầm mắt của hắn đã lặng lẽ dời đến trên người Mạnh Đồ Tư phía sau nàng không xa. "Ngươi đã trở về."

Mạnh Đồ Tư cung kính nửa quỳ xuống, "Đúng vậy bệ hạ. Không đến tham dự tang lễ của Lễ Tháp Hách, thần cảm thấy vô cùng có lỗi..."

Ramsses phất tay một cái, cắt ngang lời hắn nói, "Mạnh Đồ Từ, chuyện đã qua rồi."

"Phải"

"Tạm thời không đánh." Hắn nhẹ nhàng nói. Mọi người sửng sốt một chút, không hiểu những lời của Ramsses đang nói về cái gì. Ngải Vi nhìn thoáng qua Mạnh Đồ Tư, xem ra ở đây mọi người đều không hiểu, chỉ có hắn và nàng là hiểu được ý chỉ của Pha-ra-ông.

Không đánh, có nghĩa là không cùng Hittite phát động chiến tranh. Dù cho sứ giả Hittite hành thích, hại chết Lễ Tháp Hách, hắn vẫn như cũ quyết định không phát động chiến tranh. Nàng cúi đầu nhìn xuống, chú ý tới cánh tay của Ramsses có một vài vết thương nhỏ, cũ mới lẫn lộn. Vậy trong năm ngày này, có lẽ là hắn đã thông qua các phương thức tra tấn bản thân để giữ vững lý trí, thế cho nên quyết định của hắn không hề phạm sai lầm. Thân là Đế Vương, thật sự cần mang tình cảm của bản thân đi che giấu đi, và nhất là đem lý trí, vẻ mặt chỉ có duy nhất một loại cảm xúc để trấn an thần tử. Như vậy... Thật sự rất thống khổ.

STORY CONTINUES BELOW
"Đúng vậy bệ hạ, rất trùng hợp với ý kiến của thần, lúc này khai chiến, thật sự không thích hợp." Mạnh Đồ Tư đáp một cách rõ ràng, "Hiện tại bệ hạ đăng cơ chưa tròn một năm, nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta là củng cố thực lực), tăng cường thêm sức chiến đấu của binh sĩ, dự trữ đầy đủ quân dụng và lương thảo, như vậy mới có thể một lần tiêu diệt Hittite khổng lồ kia. Quyết định lần này của bệ hạ thật thánh minh."

Trận đánh Kadesh nổi tiếng thế giới còn bốn năm nữa mới diễn ra, lúc này lo lắng chuyện tuyên chiến hẳn là dư thừa. Trong lòng Ngải Vi nhẹ nhàng thở một hơi.

Sau khi nghe những lời này, thần tử xung quanh mới bừng tỉnh hiểu hai chữ Pha-ra-ông vừa nói ra rốt cuộc là có ý gì. Trên mặt của mọi người không khỏi xuất hiện biểu lộ vừa vui mừng vừa lo sợ. Tay Tây Mạn run lên, vừa muốn hô to cái gì lại bị Ramsses nói một câu làm hắn nghẹn tại chỗ: "Ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì, miễn đi."

Người xung quanh không nói gì nữa, chỉ cung kính bưng đồ đạt, khom người. "Các ngươi có thể lui xuống", Ramsses hời hợt ra lệnh.

"Nhưng mà ngươi đã năm ngày ngay cả một giọt nước cũng không uống!" Ngải Vi tùy tiện nói một câu, phá vỡ tình cảnh yên ắng, lời ra khỏi miệng, mới phát hiện Ramsses đang nhìn mình một cách kì quái. "Nhìn cái gì, người bình thường sớm đã không xong, ngươi bây giờ phải ăn vài thứ!"

Đôi mắt hổ phách lạnh nhạt của Ramsses bổng xuất hiện một tia ôn hòa, sau đó chuyển thành một chút ý cười không dễ phát hiện. "Đúng a, người bình thường đã sớm chết rồi, ta vẫn còn khỏe mạnh như thế." Hắn vừa kéo Ngải Vi đi về phòng, vừa vẫy vẫy tay với một đám đại thần sau lưng, "Tất cả lui xuống đi."

"Ngươi rốt cuộc vì sao còn có tinh thần như vậy? Sẽ không chết chứ." Cánh cửa lại một lần nữa bị đóng lại, ngăn cách với đám thần tử ầm ĩ bên ngoài. Trong phòng bừa bãi lộn xộn, trên mặt đất thỉnh thoảng xuất hiện vài bình hoa hay cái chén bị ném vỡ... Ngải Vi bị hắn kéo vào phòng, nhưng lại không thể hỏi hắn vấn đề này. Hắn hắn nói đùa những lại không có chút vui vẻ nào, "Sẽ không, ngươi đã bao giờ nghe thấy một Pha-ra-ông bị chết đói sao chưa."

"Nhưng đều là con người, đã là người thì phải ăn cái gì đấy."

Khóe miệng Ramsses hơi nhếch lên, ngay sau đó vẻ mặt lại dần dần trở nên lãnh đạm lạnh lùng mang theo một tia sầu bi khó lòng phát hiện, "Ai nói Pha-ra-ông là người, không phải người."

"Còn có người nói mình không phải người." Ngải Vi muốn cười, lại cười không nổi. Đối với một người trẻ tuổi mà nói, kiềm chế cảm xúc của bản thân, bảo trì lý trí để đưa ra các quyết định ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia phải gánh chịu áp lực một cách cô độc, đúng là một điều kiện khắt khe không dành cho con người, chức vị pha-ra-ông này, xem ra thật sự không phải dành cho người làm... Nàng liếc nhìn hắn, lại trùng hợp bắt gặp hắn đang nhìn nàng, đôi con ngươi màu hổ phách tăng thêm vài phần nhu hòa, Ngải Vi trong lòng thắt lại, cúi đầu xuống càng thấp.

"Ngươi tới thăm ta..." Ramsses nhẹ nhàng nói, "thật sự rất vui.'

Ngữ khí không hề thay đổi, nhưng lại khiến cho trái tim Ngải Vi bắt đầu đập mạnh, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

STORY CONTINUES BELOW
"Ta thật ra..."

"Đừng nói." Ramsses nhàn nhạt cắt đứt lời nàng, "Ta biết rõ ngươi có lý do, nhưng ta lại không muốn nghe lý do đó, cứ xem như ngươi đến là để thăm ta."

Ngải Vi đem lời muốn nói nuốt trở vào, nghĩ một chút, cảm thấy hay là nên nói cho hắn biết. Thế nhưng một câu, lại khiến cho Ngải Vi không thể nào đem bí mật kinh thiên động địa trong lòng nói ra miệng được, được rồi, nàng đúng là vì lo lắng cho hắn, như vậy tạm thời cũng đừng tìm lý do gì hết. Hai người yên lặng một hồi, Ngải Vi lại mở miệng.

"Những vết thương kia..."

Ramsses cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình, "Vết thương nhỏ mà thôi."

"Ở nhà ta có một chút thuốc tiêu viêm trị thương ngoài da, chờ ta đi lấy cho ngươi được không?" Ngải Vi nhớ rõ trong túi xách của mình xác thực có mang theo một vài loại thuốc trị thương đơn giản, nàng vừa muốn đứng dậy lại bị Ramsses kéo trở lại.

"Đừng đi, ngươi nói xem thuốc tiêu viêm kia sẽ hiệu quả hơn so với thảo dược của y sư đứng đầu Ai Cập sao?" Ramsses theo lẽ thường tình mà nói, Ai Cập thời đại này, y thuật xét trên phạm vi cả thế giới đều vượt xa. "Ngươi qua đây, yên lặng ngồi bên ta một chút."

Ngải Vi nhìn nhìn hắn, liền trở lại ngồi xuống bên cạnh. Hắn cũng không nói chuyện, chẳng qua là chỉ lẳng lặng nhìn qua cửa sổ, đang suy nghĩ gì đó. Hắn đã ở một mình quá lâu, có lẽ hắn thật sự cần một người ở bên cạnh, dù cho không có gì để nói. Vì vậy Ngải Vi cũng yên lặng không nói, cứ thế bồi hắn ngồi, thuận tiện nhìn mấy cây chuối chập chờn cùng ao sen thỉnh thoảng truyền đến từng hường thơm ngát ngoài cửa sổ. Thời gian qua mau cứ như vậy từng chút từng chút trôi.

Không biết đã qua bao lâu, một loạt tiếng ồn từ cửa truyền vào phá vỡ không gian tĩnh lặng. "Bệ hạ, Bệ hạ! Thần có chuyện quan trọng cấp báo."

Ramsses hơi cau mày, "Ngày mai hãy nói."

"Bệ hạ, người của Hittite trong lao ngục đã bỏ trốn! Là dùng dụng cụ sắt bén mài đứt xích mà đào tẩu! Chúng ta đã nhốt lính cai ngục lại, đang khảo tra manh mối từ trong miệng hắn..."

Tin tức nói đến đây, trong lòng Ngải Vi có chút hoảng loạn, không tốt, là lính canh ngục nọ. Cái tên lính canh ngục tai to mặt lớn, thoạt nhìn chính là một tên xem tiền như mạng, nhưng cũng là một kẻ tiếc mạng như vàng. Chỉ sợ tra hỏi chưa được bao lâu sẽ đem Xá Phổ Đặc vừa thoát khỏi vòng áp bức khai ra. Cứ như vậy, với tính cách của Xá Phổ Đặc tám phần sẽ chịu hết trách nhiệm, mà bản thân... Chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn chuyện này trở nên như vậy. Ai, lúc đó mình cũng quá lỗ mãng rồi! Có lẽ bản thân đã sớm nghĩ đến kết cục như vậy, hết lần này đến lần khác muốn nhúng tay vào chuyện của Nhã Lí có diện mạo giống hệt Ngải Huyền cung áp lực nội gian. Kì thật không nên tha cho Nhã Lí!

Đại thần ở ngoài thấy bên trong không có phản ứng, vì vậy tiếp tục nói, "Có thể là chính là nội gian để cho người của Hittite chạy thoát, chúng tôi đang có ý định bắt đầu từ lính cai ngục, đem kẻ chủ mưu phía sau bắt giữ, báo thù cho Lễ Tháp Hách đại nhân!"

Ngải Vi sững sờ, cái gì, nếu như bị bắt, chính mình... Chẳng phải sẽ biến thành nội gian sao? Một chút cảm giác kinh ngạc cùng hốt hoảng hiện lên trong mắt nàng, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt liền biến mất, lại bị Ramsses bên cạnh thu vào mắt. Trong nháy mắt, gương mặt của hắn dường như đông cứng lại, giống như trở thành mộ trụ băng dưới đáy biển sâu, nhưng rất nhanh, lúc Ngải Vi nhìn hắn, nét mặt hắn lại không phục vẻ đạm mạc bình thường.

"Tạm thời dừng tra hỏi tên lính canh ngục kia, ta muốn đính thân hỏi, đến lúc đó, những người khác tạm lánh!" Ramsses thả cánh tay vẫn luôn nắm lấy Ngải Vi, đi ra ngoài cửa.

"A,..." Ngải Vi ở phía sau theo bản năng mở miệng muốn gọi hắn ở lại, nhưng lại phân vân không biết làm thế nào mới có thể đem tin tức kia nói cho hắn biết, vì thế lời nói lại lưỡng lự, "Cái kia..."

Ramsses dừng bước, đưa tay ý bảo nàng không cần nói thêm nữa, hắn không quay đầu lại nên nhìn không ra biểu tình, chẳng qua là sau một lúc hắn mới như thường bình thản mà nói, "Chuyện này ta sẽ đến xử lý, ngươi đi đi."

Nói hết lời, hắn đi về phía trước vài bước, sau đó lại đứng im, nhưng vẫn không thể nhìn ra biểu lộ, "Nefertari, nói không chừng... thời gian khai chiến cùng Hittite sẽ xãy ra trước thời hạn." sau đó liền sải bước ra cửa, bị một đám thần tử lo lắng vây quanh, rồi đi về một hướng khác.

Ngải Vi nhìn bóng lưng hắn đi xa, một loại dự cảm bất an từ trong đáy lòng khó có thể kìm nén mà xuất hiện.

Bản thân không chịu trách về hành vi này, có phải đã mang đến hậu họa nghiêm trọng hơn rất nhiều so với dự đoán? Từ lúc trở về Ai Cập cổ đại đến giờ, đây là lần đầu tiên cảm nhận, sự tình đã nghiêm trọng đến mức lệch khỏi quỹ đạo có thể dự tính, hơn nữa lại hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ tiến triển như thế nào, kể từ bây giờ, bản thân mình còn có thể thuận lợi tiếp tục ước nguyện ban đầu, đạt được mục đích vốn có à...