Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 34




"Đây là chút lòng thành của ta, ngài cứ cầm lấy!"

" Không, không! những thứ châu báu quí giá này ta không thể nhận được đâu!" Các binh lính của Ai Cập bề ngoài thì ra vẻ sợ hãi không dám nhận, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ tươi cười tham lam. Hắn miệng thì từ chối mà ánh mắt thì không rời đống châu báu trên tay Xá Phổ Đặc. Hắn thầm nghĩ, một vật trong đống châu báu đó bằng vài năm bổng lộc của hắn.

"Đừng nói như vậy, ngài có công mà ." Xá Phổ Đặc giả vờ cười, cầm lấy tay của tên binh lính và đưa đống châu báu cho hắn. Hai người diễn trò trước sau như thật, cuối cùng tên binh lính kia đã nhận châu báu, cất vào túi áo trên người hắn, hắn cười đến hai mắt híp lại như sợi chỉ, cái thịt mỡ trên khuôn mặt nhưmuốn che lấp cả cái mũi của hắn...

" Xá Phổ Đặc cô nương, đây chính là hoàng cung bí ngục, cho ngươi tiến vào thì ta sẽ mất đầu đó, nhớ đừng để ta gặp chuyện gì nhé!" Binh lính nhìn đống châu báu to đùng, không quên dặn dò:

"Làm sao có thể, ta và chị ta đều là hai cô bé, đâu thể khiến ngài gặp phải phiền toái gì! Chúng ta đi vào một chút, ngài ở bên ngoài giúp chúng ta canh gác, chờ chúng ta thuận lợi trở ra thì ta sẽ có chút lễ vật tặng cho ngài." Vừa nghe nói có lễ vật, cặp mắt hắn lại cong như vầng trăng khuyết, hắn nhìn xung quanh một lượt, rồi mở sợi xích nặng trịch đang cột ở cánh cửa đồng xanh, một khe hở lập tức xuất hiện.

"Tính ra các ngươi tốt số, hiện tại thay ca, nơi đây chỉ còn mình ta canh gác. Đi thẳng xuống bảy mươi bảy bậc thang, chỗ sâu nhất nhà tù là tới. , Tỷ muội các ngươi muốn gặp tên trọng phạm nào ta không quan tâm, nếu có chuyên gì xảy ra cũng không được khai ra ta !" Binh lính không ngừng nói, ai chẳng biết người bị giam giữ trong kia là sứ giả Hittite, hắn là một tội phạm chính trị quan trọng, hai người này vung tiền hào phóng như vậy, chỉ sợ cũng không phải đơn giản thăm tù. Làm cai ngục đã nhiều năm, hắn đã biết rõ các quy tắc lợi hại của hoàng cung , tóm lại nghĩ đến tiền tài hắn sẽ giả bộ không nghe, không hỏi, không biết. Nhiều năm như vậy , hắn kiếm được không ít tiền tài dựa trên các nguyên tắc này.

Xá Phổ Đặc kiềm nén ý khinh bỉ trong đầu, miễn cưỡng gật gật, rồi vẫy tay kêu nữ tử che mặt lại. Nàng dáng người nhỏ nhắn, tướng đi điệu đà uyển chuyển, nhưng lại bị rất nhiều lớp khăn che kín khuôn mặt , thậm chí ngay cả nửa tấc làn da cũng không thấy được. Lúc nàng đi ngang qua, tên cai ngục không khỏi nhìn nàng một cái, tuy rằng thời gian chỉ như chớp mắt, nhưng lại thấy được một chút màu xanh nước biển kỳ dị. Nhưng mình còn chưa kịp phản ứng gì thì nàng đã đi vào cửa.

"Đừng nhìn chằm chằm tỷ của ta, nàng đã có chồng rồi !" Xá Phổ Đặc tức giận kêu lên, sau đó đè nén tâm tình, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Mời ngài canh chừng chỗ này, chúng ta đi vào."

Xá Phổ Đặc nghiêng người chen vào cánh cửa đồng xanh. Gã binh lính nhìn hai người đi rồi đi vào, gãi gãi tóc, đóng cửa lại với vẻ khó hiểu: "Làm cái gì mà thần thần bí bí...... Chỉ mới nhìn một cái đã tức giận như vậy......"

Ngải Vi bước thật nhanh xuống những bậc thang lạnh lẽo kéo dài khoảng năm mươi bậc, Xá Phổ Đặc ở sau phải vất vả lắm mới đuổi kịp nàng.

" Nefertari điện hạ, Nefertari điện hạ... Đợi Xá Phổ Đặc một chút..." Tiểu thị nữ thở hổn hển đi theo xuống, nói còn chưa dứt lời đã bị một tấm. vải dày rơi trúng đầu.

Nàng vội vã lấy xuống, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Ngải Vi vừa cởi lớp vài dày quấn thân của mình xuống, tiện tay ném cho Xá Phổ Đặc.

" Xá Phổ Đặc, ngươi giúp ta giữ lấy một chút, thời gian có hạn, mấy thứ này thực sự là rất vướng chân vướng tay!"

Ngải Vi vừa kêu vừa chạy nhanh xuống. Xá Phổ Đặc ở phía sau luống cuống chân tay đuổi theo, thỉnh thoảng còn xoay người nhặt. tấm vải rơi trên mặt đất.

"Xá Phổ Đặc, ngươi ở lối vào đợi ta, ta sẽ ra ngay."

Trong chớp mắt, Ngải Vi đã nhẹ nhàng biến mất, không thấy tăm hơi, để lại Xá Phổ Đặc một mình với đống vải trên tay.

Ngải Vi đi men theo hành lang gấp khúc dài ngoằng. Những ngọn lửa trên tường làm hiện lên cái bóng nhỏ xinh của cô, dưới ánh lửa bập bùng càng thêm chập chờn bất định. Nơi này là "bí ngục" hoàng cung Thebes, là một tòa kiến trúc nằm sâu dưới lòng đất dùng để giam giữ phạm nhân hay những kẻ không tuân theo mệnh lệnh. Nơi này là một lao ngục thần bí, nếu không nhờ Xá Phổ Đặc dò la tin tức, Ngải Vi e là cũng sẽ không tìm được đến đây. "Bí ngục" chứa đựng rất nhiều bí mật cùng và truyền thuyết, các vụ tự sát, bị sát hại hay xử tử từ các triều đại trước cho đến nay cũng nhiều đếm không xuể.

Cánh cửa đồng màu xanh chính là cửa ra duy nhất của Bí ngục, men theo bảy mươi bảy bậc thang ta sẽ vào được hành lang bên ngoài Bí ngục. Nơi đây sở hữu mười tám gian nhà giam được phân chia ra hai bên sườn của hành lang gấp khúc, có khả năng giam giữ khoảng năm mươi phạm nhân. Bởi vì bí ngục có tính đặc thù, phạm nhân vượt ngục cũng không nhiều cho nên ngoài nhà giam này, ra thì hơn phân nửa là trống không.

Đi sâu vào bên trong khoảng năm mươi mét liền gặp hành lang trong, nơi đây có bảy phòng giam nối tiếp nhau. Trên vách tường có đủ loại loại dụng cụ tra khảo làm cho người ta nhìn vào không rét mà run. Ngải Vi đi thẳng một đường, không nhìn qua phòng giam nào nhưng dựa vào việc không có âm thanh vang lên, tất cả đều trống không.

Lại đi tiếp chính là gặp một cái thông đạo tối tăm. Tiếng bước chân của Ngải Vi vang lên trong thông đạo, qua một hồi liền thấy phía trước dần dần xuất hiện ánh lửa. Ảnh lửa xuất phát từ một căn phòng trống trải phía dưới, mà chính giữa căn phòng có một gã đàn ông trẻ tuổi đang bị trói.

Tháp Lợi quả nhiên ở nơi này.

Ngải Vi tiến lên vài bước, cách một lớp rào có thể nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Tháp Lợi. Tác dụng của súng phun sương đã hết từ lâu. Lúc này, sự suy yếu của hắn hiển nhiên không phải do súng phun sương hoàn toàn vô hại với cơ thể người kia tạo thành.

Hắn cúi đầu, làm lộ ra làn da trắng nõn điểm xuyến nhiều điểm xanh tím cùng với dấu vết bị roi quất rất rõ ràng. Tuy rằng Pharaoh tạm thời nói không giết hắn, nhưng khi đối với hắn thì "lòng chất chứa nỗi thù hận vô cùng" và binh lính đương nhiên không thể cho hắn nếm một chút đau khổ. Thế nhưng, lúc gần giết chết Lễ Tháp Hách và Mục Mục Xét thì người ta cũng chỉ nghĩ rằng đây là hành động giận cá chém thớt mà thôi.

STORY CONTINUES BELOW
Nghĩ đến đây, Ngải Vi không khỏi nổi lên chút lòng thương cảm với hắn, nhẹ nhàng gọi:"Tháp Lợi."

Không trả lời.

Nàng gọi lớn hơn:"Tháp Lợi!"

Người đàn ông trẻ tuổi khẽ giật mình, Ngải Vi liền gọi tiếp:"Tháp Lợi, tỉnh lại."

Tháp Lợi chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt. Khoảnh khắc đầu tiên hắn nhìn thấy Ngải Vi, cặp mắt màu xanh nước biển vì quá gầy gò mà trũng sâu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó sự kinh ngạc kia rất nhanh liền biến thành vẻ dịu dàng và mừng rỡ:"Là ngươi!"

Ngải Vi gật gật đầu, hơi mất tự nhiên, nàng nói,"Là ta." Hắn rất giống Ngải Huyền, Ngải Vi vẫn không thể bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu mình.

Tháp Lợi nhếch khóe miệng nở nụ cười, nhưng hành động này hình như lại động đến vết thương trên mặt, vì vậy hắn chỉ có thể nhếch miệng một chút:"Lần đầu tiên ta thấy được. tướng mạo thật sự của ngươi, mái tóc vàng óng ả tựa mặt trời, đôi mắt long lanh như dòng nước chảy...... Ngươi thật sự rất đẹp, hóa ra Nefertari chính là ngươi...... Xem ra đưa ngươi đi là một chuyện không dễ dàng," Hắn cúi đầu nhìn bản thân rồi tự mỉa mai:" Ngược lại còn bị ngươi nhốt trong này."

"Không phải ta nhốt!" Ngải Vi nhìn hắn chằm chằm:"Ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề!"

Tháp Lợi chẳng thèm để ý ánh mắt đo, tỏ vẻ kiêu ngạo:"Ngươi cứ hỏi."

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ngươi cảm thấy ta là ai?"

"Ngươi......" Ngải Vi nghiêng đầu suy nghĩ, quyết định tiến hành theo kế hoạch:"Ngươi làm sao biết ngày đó ta cầm súng lục trong tay?"

"Súng lục gì?"

"vì sao lại cố tình ném nó khỏi tay ta?"

"Ngươi nói tới khối sắt cứng ngắc kia à? Ta sợ ngươi dùng nó đánh ta thôi." Tháp Lợi còn thành thật nói: "Huống hồ ta để ý ngươi còn chỉ nó vào Mạc Mạc Xét, có thể còn có tác dụng thần bí nào đó, ta không muốn mạo hiểm."

Hóa ra hắn không biết súng lục là cái gì, tuy rằng thông minh, nhưng xét đến cùng hắn cũng là người đàn ông thời cổ đại bình thường. Ngải Vi thở dài: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta là Tháp Lợi."

"Ngươi gạt ta."

"Được rồi, ta không phải là Tháp Lợi."

"Tên ngươi gọi là gì không quan trọng. Ngươi không thể là một sứ giả bình thường, hay ngươi chính là vương tử Hittite ?" Nàng thầm nghĩ: dù sao đã gặp được Pharaoh, giờ gặp được thêm một vương tử cũng không có gì đặc biệt. Huống hồ chỉ có vương tử mới xứng tầm với dung mạo tuyệt mĩ của ca ca:"Nói cho ta biết , ta sẽ không hại ngươi!"

Sẽ không hại hắn? Nếu không hại hắn thì làm sao hắn lại bị sợi dây xích cứng ngắt này cột lên tường trông như con cá muối thế kia. Tháp Lợi thở dài, chốc lát nhìn chằm chằm về phía Ngải Vi, màu xanh ôn hòa thường ngày chợt biến thành lạnh lẽo như băng: "Tên ta là Nhã Lý."

Nhã Lý? Ngải Vi nhìn hắn, tỏ vẻ thắc mắc.

"Ngươi chưa từng nghe đến cái tên Nhã Lý?" Trên mặt Nhã Lý hiện lên sự kinh ngạc.

STORY CONTINUES BELOW
"Là cái gì? Cũng là một cái tên có khác gì Tháp Lợi. Ngươi chính là vương tử phải không?"

Nhã Lý lạnh lùng nhìn nàng,"Đừng đem ta với vương thất Hittite ngu xuẩn đó nhập làm một. Ta chính là Nhã Lý, Nhã Lý chính là ta!" Lại có người không biết cái tên như sấm rền bên tai này, Nhã Lý nhìn vẻ ngây ngô của cô gái trước mặt. Lúc bình thường ở trên điện nàng ấy tỏ ra là người quyết đoán, có trí tuệ và dũng khí. Nàng thật sự là một người làm cảm thấy khó hiểu, khó trách mình đã bị nàng hấp dẫn bằng đôi mắt xanh nước biển đẹp đẽ. Bề ngoài của nàng đã đặc biệt, lại thêmkhí chất bên trong nữa...... Ôi, mình nhìn người thật không sai chút nào!

"Nhã, Nhã Lý." Tiếng của Ngải Vi cắt ngang sự tự đắc của hắn:"Ta và ngươi làm một cuộc giao dịch."

Nhã Lý nhướng lông mày nhìn Ngải Vi!

"Ngươi còn ở nơi này sẽ chết sớm thôi, ta cho ngươi mượn thứ này nó có thể giúp khả năng thành công của ngươi cao hơn trong quá trình chạy trốn, nhưng thay vào đó đồng thời ta muốn ngươi nói cho ta biết nội gián trong cung đình rốt cuộc là ai!"

Càng ngày nàng càng làm cho người ta thấy nàng không giống người thường! Nhã Lý kiềm chế bản thân để không cười lớn, nghiêm túc nói: "Không thành vấn đề, nhưng ngươi không sợ bị người Ai Cập phát hiện sao, vậy ngươi sẽ bị tội phản quốc."

"Phản quốc là tội gì, ta cũng không có phải người Ai Cập!" Ngải Vi cúi đầu tìm vật gì đó trong túi tiền mất một thời gian, "Chính là thứ này, có người hỏi ta nói đã làm rớt nhưng ta không hiểu sao lại rơi vào tay ngươi, nếu ai hỏi phải nói là không biết."

Ôi, nàng cũng thật là một người con gái có tính gian trá cao! Nhã Lý nhìn chằm chằm vào một thứ trang sức đẹp đẽ, tinh xảo trong tay của Ngải Vi nói." Đây là......"

"Huy chương làm bằng Inox.... Quên đi, chắc ngươi cũng không hiểu. Dù sao đó cũng là vật nhỏ nhắn nhưng cứng rắn phi thường, ngay cả thanh kiếm của ngươi cũng không thể so với nó, khi có nó và có kiên nhẫn thì ngươi muốn mài khóa hay cửa gì cũng được!" Ngải Vi dừng một chút, rồi lấy huy chương miết mạnh lên song sắt bằng đồng thau, xuất hiện một vết cắt sâu mà huy chương vẫn không hề bị tổn hại. "Thế nào, ai là nội gian?"

Nhã Lý nhìn thoáng qua cái huy chương kia. Nefertari, nàng quả nhiên là một nữ nhân thần kỳ, không chỉ có xinh đẹp, không chỉ có trí tuệ mà còn có nhiều điều thần bí làm người ta cảm thấy khó hiểu. Hắn càng ngày càng hy vọng có thể mang nàng đi, một hy vọng lớn là có thể giữ nàng ở bên cạnh, chờ chính nàng giải thích mị lực của nàng và đủ các loại vật phẩm thần kỳ kia đến từ đâu. Nhưng, chỉ sợ cũng không thể nóng vội...... Nghĩ đến đây hắn nhẹ nhàng cười: "Á Lạp Mạn!

Cái gì? Ngải Vi cho rằng mình không nghe rõ hắn vừa nói gì.

"Giao dịch hoàn thành, ném cái thứ đồ chơi đó vào đây đi."

" Chờ một chút, ngươi vừa rồi nói nội gian là Á Lạp Mạn công chúa, muội muội của Ramsses sao? Nàng thông đồng cùng các ngươi?"

Nhã Lý cười cười nói: "Chưa thể gọi là thông đồng, nàng chính là người hay nói cho chúng ta biết hướng đi của Pharaoh mà thôi!"

"Các ngươi không phải thông đồng với nhau để thực hiện "Kế hoạch thứ hai" sao? Các ngươi muốn mưu hại Pharaoh không phải sao?"

Trong mắt Nhã Lý lộ rõ lên một sự khó hiểu nói: "Cái gì mà kế hoạch thứ hai? Mưu hại Pharaoh là sao? Cho dù có muốn ám sát cũng không tới lượt cô tiểu công chúa đó, ai mà chẳng biết cô ta yêu thương Pharaoh như thế nào. Huống hồ sau khi mưu hại Pharaoh không có ý nghĩa, cũng không được lợi gì, đất nước Ai Cập cường đại không phải chỉ vì bị mất một vị vua (quân chủ = vua) là có thể phá hủy được-- Tuy rằng ta thừa nhận Ramsses là một người thật sự rất lợi hại!"

"Vậy tại sao nhóm của ngươi lại lựa chọn xin gặp mặt sau? Chẳng phải là muốn bắt tay nhau hãm hại Pharaoh hay sao?"

"Không, đương nhiên không phải." Nhã Lý thản nhiên nói, "Mục Ngõa Tháp bệ hạ hy vọng chúng ta đến thăm Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như, hắn vẫn hy vọng nàng có thể rời khỏi Ai Cập trở về Hittite. Dù sao bị ép hôn, còn bị biếm lãnh cung cũng là điều vô cùng nhục nhã. Nhưng cô công chúa ngốc nghếch kia còn cố ý nói muốn ở cùng một chỗ với người mình thích, trải qua bao nhiêu nhục nhã như thế mà vẫn kiên trì muốn sống ở Ai Cập. Ta đến là vì muốn ban thưởng riêng thuốc độc cho nàng, sống như vậy, không bằng chết đi cho xong...."

Giọng nói hắn như băng, bàn đến sống chết của Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như mà hời hợt chẳng khác gì đang miêu tả thời tiết bình thường của ngày mai. Người kia là công chúa, nhưng ngay cả quốc gia cũng muốn vứt bỏ nàng, Lễ Tháp Hách đã chết, còn ai quan tâm đến tương lai của nàng sẽ ra sao nữa... Ngải Vi nhíu mày.

"Vì sao lại chọn Á Lạp Mạn?"

"Không phải chúng ta lựa chọn nàng, mà là nàng chủ động tới gần chúng ta và nói muốn hợp tác cùng chúng ta..." Ánh mắt Nhã Lý hiện lên vẻ lạnh lùng khinh miệt: "Đàn bà đúng là loài động vật ngu xuẩn...." Ngải Vi chờ hắn nói tiếp, nhưng hắn lại chuyển đề tài, đưa cái vật nhỏ kia cho ta đi!"

"Cũng không phải không cho ngươi." Ngải Vi than thở rồi ném qua khe hở hàng rào tới ngay chân Nhã Lý, chỉ thấy Nhã Lý dùng ngón chân khéo léo móc huy hiệu kia vào, sau đó cầm lên tay.

"Nefertari, nếu ta đào tẩu, ngươi hãy cùng ta quay về Hittite đi." Nhã Lý đưa huy hiệu ra sau lưng, tìm chỗ để mở khóa sợi xích.

"Ta cùng ngươi quay về nơi quỷ quái đó làm gì?" Ngải Vi tính toán thời gian đã tới lúc phải trở lên rồi: "Đừng quên bí ngục này chỉ có một lối, ngươi có thể thoát khỏi đây rồi hãy nói tới chuyện khác. Ta phải đi, chờ ngươi còn sống rồi nói sau!"

Dứt lời, Ngải Vi liền xoay người đi. Đi được vài bước, nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Nhã Lý bằng đôi mắt xanh nước biển đẹp đẽ:
"Ngươi có ngoại hình rất giống ca ca của ta, nếu không ta đã mặc kệ sống của ngươi. Nếu ngươi không may bị bắt trở về, thì trăm ngàn đừng tiết lộ ra tên của ta, bằng không ta sẽ liều mạng với ngươi!"

Sau đó nàng xoay người bước đi thật nhanh, nhìn bóng dáng của nàng từ từ biến mất, nghe tiếng bước chân nàng từ từ xa dần, Nhã Lý thu ánh mắt lại. Giống ca ca của nàng? Con nhỏ này thật là biết cách làm người ta khó chịu mà!