Thích anh trai cùng huyết thống đó là một điều sai trái, vớ vẩn như vậy. Cô đành phải vui vẻ mà chịu đựng.
Gặp gỡ Bỉ Phi Đồ, sửa đổi lịch sử huy hoàng. Đó lại là một việc làm sai trái, nhưng mà cô phải….Chuyện tình này dù sai thì cũng phải sửa chữa lại…
*****
Ngải Vi tắm nắng ở tầng trên đi xuống, nhân viên thẩm mỹ viện vội vàng chạy tới tháo giúp kính quang lọc, lại đưa cô đến phía trước gương : “Tiểu thư Modle Liette, ngài cảm thấy vừa lòng không?”
Ngải Vi ngây ngốc nhìn cô gái có nước da màu đồng ở bên trong kính, lắc lắc rồi xoay một vòng. OK, quả thật chính là mình.
“Có phun sương hay không ?”
“Có có” Nhận viên công tác không ngừng gọi người đi lấy, lại vội vàng giới thiệu: “Chúng tôi bán máy phun sương trước thế kỉ 60 của Mĩ, ưu điểm lớn nhất là không gây hại cho làn da. Hiệu quả của nó nhanh nhất là 20 phút, chậm nhất là 3 giờ, dùng xong khiến làn da vẫn rất tự nhiên. Rất nhiều diễn viên điện ảnh đã sử dụng…”
Ngải Vi khoát tay “Tiền không thành vấn đề”
Nhân viên công tác lập tức gật đầu, ngoan ngoãn khép miệng lại.
“Có tóc giả hay không? Tóc ngắn, màu đen, thẳng…”
“Có có có, chỗ chúng tôi đều có đủ tất cả các loại chất liệu, xin giới thiệu với cô loại tóc Hàn Quốc…”
“Thoạt nhìn tự nhiên nhất, tính tiền cùng máy phun sương” Ngải Vi một bên nói một bên khoan thai đi, nhân viên công tác một bên gật đầu một bên gắt gao đi theo sau cô. Đại gia a, thật không tiếc tiền!
[Đoạn này xin cảm ơn bạn Phong bên Xuyên không giáo… ý ^^]
Còn rất cần nhiều thứ này nọ nên không cần lãng phí nhiều thời gian. Ngải Vi rất nhanh đưa ra thẻ tín dụng, thanh toán tiền tắm nắng, bó ngực cùng tóc giả.
Đẩy cửa đi ra khỏi thẩm mỹ viện. Phía sau còn truyền lại tiếng “Mong quý khách lần sau lại đến” của đám nhân viên công tác. Ngải Vi rất nhanh bước về mục đích phía trước. Gió mùa Đông vẫn còn có tia hơi hơi rét lạnh. Ngải Vi đem cổ áo dựng lên, nhưng vẫn để lộ da thịt vừa tắm nắng khiến người đi đường đều phải chú ý.
Họ nhất định sẽ nghĩ: “Nhất định là không bình thường, mới mùa Đông đã cố ý làm da trở thành như vậy”
Cô không rảnh mà bận tâm những chuyện ấy, cước bộ càng nhanh hơn.
Đi qua ba ngã tư rồi chuyển hướng đến một căn nhàn rất nhỏ. Nhìn bên ngoài chỉ dùng khóa sắt nhưng là phải đi qua hai cửa, sau đó ngừng ba giây, lại chờ một lời nói thì sẽ có người lại mở cửa, mời khách vào.
Trong phòng nho nhỏ treo đầy các loại súng ống, quân phẩm, súng săn, súng báo hiệu, súng lục, súng trường, súng ngắm, súng tự động…Tất cả mọi thứ, cái gì cũng có.
Cha cô giới thiệu cho cô nơi này, nói là chỗ quen biết.
“Tôi ở nơi này có bán tất cả các loại súng ngay cả vệ binh hoàng gia Anh cũng chưa từng gặp qua!” Hầu tước Modle Liette là nơi quen biết nên Mạt Lý Sâm- chủ nơi này tự hào nói. So với tốc độ máy bay thì kém hơn chứ âm lượng thì có hơn chứ không có kém, khiến lỗ tai Ngải Vi bị chấn động mạnh “Cô muốn mua súng loại gì? Tiểu cô nương?”
Ngải Vi nhỏ giọng nói “Tôi không có giấy phép cầm súng”
“Cái gì?!” Mạt Lý Sâm lớn tiếng hỏi.
“Tôi không có giấy phép cầm súng!”
“Cái gì??? Tiểu cô nương, thời điểm tôi làm lính đánh thuê đạn pháo bay qua lỗ tai, cho nên thời điểm nói chuyện thì phải nói to lên một chút!”
Ngải Vi có hít hết chân khí, lớn tiếng kêu: “Tôi không có giấy phép cầm súng!!!!!”
Trầm mặc một phút, Mạt Lý Sâm đột nhiên hào sảng cười ha hả, đánh bay cả con chim nhỏ kiếm ăn bên cửa sổ “Nếu cô không có giấy phép cầm súng thì sao lại đến nơi này”
Bá một tiếng đem kéo rèm cửa lại, Mạt Lý Sâm mở ngọn đền u ám.
“Thế dùng cái gì, muốn đi nơi nào?”
“Đi Bắc Phi….Chiến loạn quốc gia, muốn…”
“OK, cô cái dạng này cũng không phải lính đánh thuê. Có thể là buôn bán hoặc gián điệp linh tinh….không đúng, không đúng. Cảm giác không giống, phóng viên? Học giả? Người lữ hành? OK, OK, không cần giải thích cho tôi, là dùng để phòng thân…” Mạt Lý Sâm hoàn toàn không để ý tới Ngải Vi muốn nói cái gì, một lần nữa lại chui vào kho hàng hỗn loạn bên trong, rất nhanh tìm kiếm, thân thể to lớn đưa lưng về phía Ngải Vi, cúi người xuống nên chỉ có thể nhìn thấy cái mông khổng lồ cùng đôi chân.
“Đây!” Mạt Lý Sâm ném cho Ngải Vi một cái gì màu ngân bạch kim. Ngải Vi cẩn thận quan sát thì ra đó là một cái đèn nhỏ.
“Đèn pin…..?”
“Đèn pin chiến thuật Surefire, pin bền, có thể sử dụng dưới nước, chiếu liên tục 48 giờ” Mạt Lý Sâm đứng trước kho hàng tiếp tục nói “Trong bóng đêm chiếu vào hai mắt đối phương khiến hắn có thể mù…Cô hẳn là biết thứ này”
Ngải Vi nhìn chiếc đèn pin Surefire khéo léo, cô biết nhưng không nghĩ nó lại lợi hại như vậy.
“Tiếp theo là chiếu tia Eaglekey!” Mạt Lý Sâm cao giọng kêu, lại một cái bút khéo léo bay vào trong tay cô “Đối với thân thể vô hại nhưng chiếu đến ánh mắt hoặc lỗ mũi có thể là cho người ta ngất đi”
Ngải Vi tiếp nhận rồi đùa nghịch một chút. Quả là không sai đi.
“Thật tốt, cầm nó đánh vào mắt hoặc mũi người khác chắc chắt sẽ rất hiệu quả”
“Tôi còn muốn một cái súng”
“Súng? Súng lục?” Mạt Lý Sâm quay đầu, trên trán còn vương lại những giọt mồ hôi rất nhỏ “Muốn loại gì? Tự động liên phát? Hay súng lục phục cổ?”
“Ách…”
“Tôi chỉ cho cô mấy cái?”
“Không, không cần. Tôi chỉ muốn một cái Smith & Wesson 38….”
Hưng phấn trên mặt Mạt Lý Sâm lập tức chuyển biến thành một tia thất vọng “Súng lục như vậy không có cá tính….về công năng phương diện tôi có thể giới thiệu cho cô một số tốt hơn a”
“Không….Không cần tốt như vậy…”
“Okay, là loại súng thông thường” Mạt Lý Sâm đi ra khỏi kho hàng, lại trước quầy lôi ra một ngăn kéo, bên trong có đủ các kiểu dáng súng cùng linh kiện, dùng tay một phen đổi vài linh kiện, bỏ đạn vào rồi đưa cho Ngải Vi “S & W 38, đây là đạn, mở chốt bảo hiểm là có thể dùng…..Cô biết chứ?
Ngải Vi gật gật đầu.
“Tôi tặng cho cô một kẹp đạn” Mạt Lý Sâm đưa một kẹp đan bỏ vào một cái hộp nhỏ rồi giao cho Ngải Vi.
Ngải Vi đem kẹp đạn cùng súng cất vào túi xách.
“Có cần trang bị các dụng cụ nghe trộm? Di động bình thường để bắt tín hiệu điều tra không?”
“Ách…Hẳn là không dùng đến”
“Hệ thống vệ tinh định vị toàn cầu? Bom hẹn giờ Mini?”
“Đều….đều không dùng đến”
“Kính viễn vọng? Thế nào? Quân dụng Quân Mỹ” Mạt Lý Sâm đem ra một cái kính viễn vọng khéo léo có thấu kính màu đỏ. Ngải Vi đang do dự một chút thì Mạt Lý Sâm đã đem kính viễn vọng nhét vào túi “Cầm đi, cô sẽ dùng đến nó. Còn có đạn tín hiệu, linh lung khéo léo, tổng cộng có bốn loại màu. Đánh tận trời có thể liên tục 5 phút, bán kính chắc đến vài km, tôi còn tặng cô một cái súng báo hiệu nhỏ. Mua bán xong”
“Ách….Có thể thanh toán bằng thẻ sao?”
Mạt Lý Sâm nở nụ cười vang như bình thường “Tiền mặt, lính đánh thuê như chúng tôi chỉ cần tiền mặt”
*******
Ngải Vi tiêu hết tiền mặt có trên người, ôm túi xách đi rồi gọi một cái taxi, đi về nhà.
Tất cả đều chuẩn bị rất tốt. Chỉ cần đeo vòng tay rồi chờ đợi thời cơ thích hợp.
Có lẽ không thể trở lại hoàn toàn ở cái thời đại kia của Bỉ Phi Đồ, có lẽ rồi sẽ có đi mà không có về, nhưng mà cô muốn thử, nhất định phải thử một chút, bằng không thì cô cũng không thoát khỏi nội tâm áy náy cùng e ngại với hắn.
“Nếu không thể cứu vớt được Vương tử thô bạo kia thì chỉ sợ kế hoạch nhập học đầu tiên của mình cũng bị ngâm nước nóng…” Ngải Vi tự nhủ rồi tự thì thào thuyết phục chính mình “Hơn nữa…. Mình cũng không thể làm cho hắn chết trước như vậy, như thế là không có nhân đạo. Còn có….phải làm cho Nefertari chân chính quen hắn rồi thành hôn mới được…”
Ngải Vi nắm chặt quyển sách trên tay.
Trong cuộc đời, có lẽ sẽ phạm rất nhiều sai lầm. Có chút sai lầm, phạm vào cũng không có cái gọi là. Có chút sai lầm, cũng là cam tâm tình nguyện. Mà có chút sai lầm nhìn nhẹ như lông hồng, kì thực lại nặng như núi Thái Sơn, không muốn sai phạm thì tốt nhất là gánh vác trách nhiệm một chút
Nhìn xuyên thấu qua ô cửa kính trên xe, có thể nhìn thấy bầu trời Luân Đôn thập phần vắng vẻ sự lo lắng, hoàn toàn bất đồng với ở Ai Cập. Ai Cập trong trí nhớ thì bầu trời vĩnh viễn có ánh sáng chiếu vào, bầu trời bao la có màu vàng của đất cùng con dân, những tầng kiến trúc vĩ đại, huy hoàng luôn ẩn chứa giảng thuật….
Đúng vậy, cô phải duy trì sự huy hoàng ấy, để cho vị Pharaong nổi tiếng ấy đi về đúng với nguyên bản như trước. Có được Vương triều hoa lệ như trước hẳn sẽ ổn định và hòa bình lâu dài, khắc sâu trong lòng mọi người.
Lần này, liền làm thử một lần, rồi nhẹ nhàng đem lịch sử trở lại như cũ…
Đúng vậy…
Cái này là chuyện chính xác nhưng vì sao cũng không thể làm cho cô cảm thấy tiêu tan?
Quyển sách trong tay càng muốn giữ lại!