Sùng Bái

Chương 27: Bệnh viện




Pháo hoa lụi tàn, tiếng hát ngưng vang, buổi biểu diễn cuối cùng đã đi đến hồi kết.

Trên sân khấu, ba con người đã chẳng còn là thiếu niên đều rơm rớm nước mắt, chỉ có điều, tình cảm ẩn sau dòng lệ tuôn lại không hoàn toàn tương đồng.

Buổi hoà nhạc kết thúc, Hạ An bám theo dòng người chầm chậm rời khỏi sân vận động, âm thanh bên tai rầm rì huyên náo, nhịp tim cậu lại vẫn bởi nụ hôn mơ hồ sượt qua trán mà thình thịch ngân nga trong lồng ngực.

Rõ ràng trời đã sang thu, mới đây thôi cơn mưa còn ghé, gió đêm thổi lành lạnh mát mẻ, vậy mà nhiệt độ hun nóng gò má mãi chẳng tản đi.

Người quá đông, hai người lẳng lặng bám theo đoàn người tiến về phía trước, chẳng ai bật thốt nên câu nào. Ra đến cửa sân vận động, Phó Giản Dự kéo tay áo Hạ An, nói: "Đi thay quần áo thôi."

"Được." Hạ An hoàn hồn vội vã đáp lời.

Dịch Chính Hành vừa từ sân khấu ra phía sau hậu trường, y mới thay sang trang phục thông thường thì trông thấy hai người họ bước vào.

"Hai người đây rồi. Biểu hiện của anh hôm nay thế nào? Trên sâu khấu có đẹp trai hay không?"

Hạ An trông khoé mắt y hồng hồng, biết rằng tâm tình y còn chưa thôi xúc động, cậu không bóc trần mà nghiêm túc trả lời: "Biểu hiện rất tốt, cũng rất đẹp trai."

"Vậy là được rồi," Dịch Chính Hành tươi cười, ngồi bên bàn trang điểm rung chân. Với tay lấy khăn lông, y lau mồ hôi, nói: "Vậy hai người mau đi thay quần áo đi, anh ở đây đợi, lát nữa cùng nhau trở về."

Hạ An cầm quần áo vào phòng thay đồ, nhiệt độ nóng bừng trên khuôn mặt bấy giờ mới dần dần vơi bớt.

Cậu cởi bộ đồ siêu nhân, thay sang quần áo cậu mặc khi tới đây, áo ngắn tay màu xanh bạc hà và quần lửng màu nâu. Đổi xong trang phục, cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương lớn, chẳng có điểm gì khác biệt so với trước buổi biểu diễn cả, sự việc ban nãy tựa như một giấc mộng mà thôi.

Cậu hít thở một hơi thật sâu, mở cửa phòng thay đồ bước ra ngoài, thấy Phó Giản Dự và Dịch Chính Hành đã đứng ở trước cửa, bèn vội vã rảo bước qua đó. Ba người cùng nhau rời đi.

Phó Giản Dự lái xe tới, Dịch Chính Hành cũng thế. Sau khi hai người tạm biệt nhau ở tầng hầm, Phó Giản Dự nhận được một cú điện thoại.

Tầng hầm để xe mới tu sửa cách đây không lâu, mùi xi măng và vật liệu xây dựng hãy còn tương đối nồng nặc, Hạ An ngồi trong xe ngửi thấy, cảm thấy có phần gay mũi.

Cậu yên lặng ngồi ở hàng ghế sau, thông qua gương chiếu hậu phía trước, cậu trông thấy nét mặt nghiêm nghị của Phó Giản Dự khi nói chuyện điện thoại. Từ những câu nói ngắt quãng, cậu lờ mờ đoán được phần nào tình huống.

"Đúng, người bệnh là mẹ của tôi."

"Được, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ lập tức qua đó."

......

Có chuyện gì đã xảy ra sao, Hạ An nghĩ thầm, nín thở chờ đợi. Trong suốt quá trình nói chuyện điện thoại với đầu dây bên kia, Phó Giản Dự vẫn luôn nhíu mày, ánh sáng tù mù làm nhoè đi đường nét sắc cạnh trên khuôn mặt hắn, đồng thời phủ lên đó một bóng mờ tối tăm.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, người ngồi ở vị trí điều khiển cất điện thoại, nghiêng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt cùng Hạ An giao nhau.

Trong thời khắc bốn mắt va chạm, trong lòng Hạ An bỗng chốc giật nảy, luống cuống chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, đặt lên bờ vai rộng lớn của người kia, vô thức mở lời hỏi han: "Có chuyện gì sao?"

"Mẹ tôi bị bệnh, bây giờ tôi phải lập tức tới bệnh viện."

Hạ An đã dự đoán trước được tình huống như vậy, nhẹ nhàng mà kiên định, nói: "Em sẽ đi cùng với anh."

"Không cần đâu, đêm nay chắc tôi phải ở lại bệnh viện."

Hiếm thấy là lần này Hạ An lại đột nhiên trở nên bướng bỉnh trước mặt Phó Giản Dự: "Không sao đâu, cùng lắm thì em ở lại nhà nghỉ gần bệnh viện một đêm."

Phó Giản Dự quay đầu, liếc nhìn Hạ An.

"Được."

Trên đường đi, Phó Giản Dự thuật lại cho cậu đại khái lời của bác sĩ.

Người giúp việc phát hiện mẹ hắn ngất xỉu ở sân sau, may mà kịp thời gọi 120 đưa đi bệnh viện. Qua kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán trong tim bà có khối u, nhưng là lành tính hay ác tính thì phải đợi kết quả ngày hôm sau.

_(*) 120: số điện thoại khẩn cấp để gọi xe cấp cứu ở Trung Quốc._

Hạ An gật đầu, cậu không giỏi nói lời an ủi, chỉ nghèn nghẹn bật ra một câu: "Cô sẽ không sao đâu, anh Phó đừng quá lo lắng."

"Ừ, cảm ơn cậu."

Tâm trạng của Phó Giản Dự rõ ràng không tốt lắm, Hạ An biết lúc này hắn không có tâm tư cùng mình nhiều lời, thế nên suốt dọc đường, cậu không hề lên tiếng quấy rầy.

Cậu ngồi ở hàng ghế sau tra cứu thông tin về khoa tim bệnh viện thành phố D, ở đó có đội ngũ y bác sĩ tim mạch nổi danh nhất nước, kinh nghiệm lâm sàng phong phú, Hạ An cứ thế đọc lắt nhắt chỗ nọ chỗ kia mỗi chỗ một ít. Nửa tiếng sau, xe ngừng lại trước cổng chính bệnh viện, hai người vội vã bước xuống rảo bước vào trong.

Hạ An vừa đi vừa nói: "Khoa tim nằm ở tầng năm, chúng ta lên bằng thang máy đi, thang máy ở phía bên kia."

Phó Giản Dự không chút do dự đi theo cậu, đến khúc ngoặt, hắn hơi trầm giọng hỏi: "Cậu từng đến đây rồi à?" Nếu không thì sao lại rành rẽ đường đi lối lại như vậy.

Hạ An ngơ ra mấy giây, rồi đáp: "Từng đến."

Năm lớp 11, bởi vì đột nhiên lên cơn đau dạ dày cấp tính mà cậu phải nằm viện ba ngày. Bây giờ hồi tưởng lại, ấn tượng đọng lại trong cậu chỉ còn vách tường nhợt nhạt, mùi nước sát trùng ám mãi không tan, cùng nỗi quặn thắt kéo dài âm ỉ, những hình ảnh khác đều vô cùng mơ hồ. Thế nên, ban nãy ở trên xe, cậu mới xem lại bản đồ phân bổ và cách bố trí các tầng của bệnh viện.

Phó Giản Dự gật đầu, kéo tay cậu rảo bước vào trong trước khi cửa thang máy đóng lại.

Buổi tối, bệnh viện tương đối vắng vẻ, đồng thời cũng bởi để bảo đảm an toàn của bản thân hay thậm chí là gia đình, dù có người nhận ra Phó Giản Dự, họ vẫn lên được tầng năm một cách suôn sẻ.

Vừa thấy bác sĩ, Phó Giản Dự đã hỏi ngay: "Tình hình của mẹ tôi cụ thể như thế nào?"

"Trước mắt chỉ xác định được là trái tim có một khối u, còn chuyện có mạch máu nào bám vào hay không, kích cỡ lớn nhỏ ra sao, nằm ở vị trí nào, phải để ngày mai sau khi người bệnh kiểm tra toàn diện mới có thể chắc chắn. Chuyện bên trong phát triển mô thừa gây ra tình trạng tắc nghẽn ở tim không phải là hiếm gặp, nếu được phát hiện kịp thời vẫn có hy vọng chữa trị. Hiện tại người bệnh không sao rồi, cậu có thể vào thăm, ngày mai nhớ kiểm tra đúng giờ."

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

Phó Giản Dự và Hạ An bước vào phòng bệnh, mẹ Phó đang nằm trên giường, hai mắt khép hờ, sắc mặt trắng bệnh. Vừa thấy bóng dáng con trai, bà như bừng tỉnh khỏi cơn mê mang, nôn nóng muốn ngồi dậy.

"Mẹ cứ nằm tiếp đi, đừng ngồi dậy," Phó Giản Dự đưa tay đỡ bả vai bà, ngồi xuống bên mép giường hỏi han, "Mẹ có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Hốc mắt mẹ Phó đỏ ửng, không có người ngoài ở đây, bà vừa xoa ngực vừa nói: "Tim cứ nhưng nhức trong ngực rất khó chịu."

"Vậy để con gọi y tá vào kiểm tra xem."

"Không cần," Mẹ Phó nghẹn ngào giữ hắn lại, "Mấy ngày hôm nay đều thế cả, chắc là do khối u, ngày mai có kết quả kiểm tra là biết thôi."

"Vâng, mẹ cứ yên tâm, ngủ dậy một giấc là mọi chuyện sẽ lại đâu vào đó."

Mẹ Phó khàn giọng khóc nấc lên: "Tại sao mẹ lại bị bệnh thế này chứ? Có phải do ba con ở dưới kia đợi lâu quá rồi nên mới muốn mẹ xuống đấy bầu bạn với ông ấy không."

"Mẹ đừng suy nghĩ lung tung," Phó Giản Dự vòng tay qua bả vai bà vỗ nhè nhẹ, hắn hạ giọng trấn an, "Áp lực tâm lý lớn sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình, biết đâu ngày mai kiểm tra lại kết luận không có vấn đề gì. Mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, có cần con giúp mẹ đi rửa mặt không?"

"Không cần, ban nãy y tá đã đỡ mẹ đi đánh răng rửa mặt rồi. Vậy còn con, đêm nay con ngủ ở đâu?"

"Ở lại bệnh viện," Phó Giản Dự đưa mắt nhìn sang chiếc giường trống bên cạnh, "Con ngủ ở đây trông mẹ, cũng chỉ là chuyện trả thêm tiền một chiếc giường mà thôi."

"Không được," Mẹ Phó ngần ngừ, bà lau nước mắt nói, "Con hiện giờ là nghệ sĩ, ngủ ở đây không thích hợp, phải chú ý hình tượng."

Phó Giản Dự lắc đầu bất lực: "Giờ là lúc nào rồi còn cố giữ hình tượng làm gì."

Lại đối đáp qua lại mấy câu, mẹ Phó nhanh trí hướng sự chú ý sang người vào cùng Phó Giản Dự ban nãy, Hạ An: "Đây là ai thế?"

"Đây là trợ lý kiêm nhiếp ảnh gia của con, Tiểu Hạ."

Hạ An tiến về phía trước hai bước, rụt rè ân cần hỏi thăm bà: "Chào cô ạ, cháu tên là Hạ An, cùng anh Phó tới đây thăm cô."

Mẹ Phó đưa mắt quan sát cậu một phen, nghĩ đến hành động bột phát ban nãy của mình thì có đôi phần xấu hổ, im lặng không nói thêm tiếng nào.

Hạ An cảm thấy bản thân mình là người ngoài, ở lại trong phòng âu cũng không thích hợp cho lắm, biết đâu hai mẹ con họ có gì đó riêng tư cần trao đổi. Thế nên, sau khi đánh tiếng với Phó Giản Dự, cậu liền rời khỏi phòng bệnh.

Hành lang bình thường tương đối trống trải, chỉ thi thoảng mới có người nhà bệnh nhân và y tá qua lại.

Hạ An yên lặng ngồi nghỉ trên ghế tựa, Dịch Chính Hành nhắn tin WeChat hỏi hai người họ có trở về nhà nghỉ hay không. Hạ An ngẫm nghĩ một chút, rồi trả lời hiện tại có chút việc, chắc đêm nay không về được. Dịch Chính Hành tâm tư nhạy bén, hiểu cậu không tiện nói nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Trong phòng bệnh, hai mẹ con trò chuyện hồi lâu. Trời đã về khuya, mẹ Phó hơi buồn ngủ. Bởì bà nhất quyết không để Phó Giản Dự ngủ lại bệnh viện, hắn liền thuận theo, đỡ bà nằm xuống, tắt đèn phòng rồi rời đi.

Khép nhẹ cánh cửa, hắn quay đầu, trông thấy một Hạ An đang ngồi bên ngoài hành lang. Bóng dáng cậu trên nền gạch men xanh trắng gợi nên chút gì đó lẻ loi.

"Xin lỗi, đã khiến cậu phải vất vả theo tôi một chuyến."

Hạ An trông nét mặt mệt mỏi của Phó Giản Dự, nghĩ đến cường độ làm việc cao tại phim trường của hắn dạo gần đây, rồi lại đến chuyện bệnh tình của mẹ hắn ngày hôm nay, đầu tim như bị cây kim đâm chọc. Loại cảm xúc này thật vô cùng dễ hiểu, đó chính là đau lòng.

"Không đâu, là trợ lý của anh Phó, đây đều là những việc em nên làm."

Phó Giản Dự quay đầu nhìn cậu, không biết vì lẽ gì hắn đột nhiên bật cười, tuy rằng có phần gượng gạo, nhưng ở dưới tình huống hiện giờ thì cũng đáng quý lắm rồi.

"Nói cứ như thể cậu đem bản thân bán cho tôi rồi ấy."

Hạ An vừa nghe thế thì vành tai tức thì đỏ ửng, lâu thật lâu không thốt nổi tiếng nào.

"Đi thôi, chúng ta tìm một nhà nghỉ gần đây thuê phòng."

Khu vực lân cận bệnh viện cũng có vài nhà nghỉ. Bởi mỗi lần khám bệnh đều tiêu tốn nhiều thời gian và sức lực, bệnh viện cũng không phải lúc nào cũng có sẵn giường, rất nhiều người nhà bệnh nhân chọn giải pháp thuê phòng ở gần đấy. Hạ An tương đối dễ dàng đặt được cho mình một phòng đơn.

Sau khi cắm thẻ vào khe để bật sáng đèn trong phòng, Hạ An xoay người định đóng cửa thì trông thấy Phó Giản Dự còn đang đứng bên ngoài, trên tay vẫn cầm thẻ phòng.

Hạ An hé miệng thở dốc, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Anh Phó muốn vào xem thử không?"

"...... Được."

Phòng của cả hai đều là phòng đơn tiêu chuẩn, bố cục hẳn sẽ không mấy khác biệt.

Phó Giản Dự ngồi trên mép giường đưa mắt nhìn xung quanh, lúc quay đầu lại, hắn trông thấy người bên cạnh đang giơ tay dụi dụi hai mắt.

"Mệt à?"

Hạ An vội vã buông thõng cánh tay: "Không ạ."

"Mắt cũng không mở nổi nữa rồi, còn gạt người."

Hạ An thẹn thùng mỉm cười, trong nháy mắt, trên gò má cậu lộ ra hai lúm đồng tiền, khiến người bên cạnh thoáng đôi chút bần thần.

"Bộp" một tiếng, ánh đèn vụt tắt, căn phòng tối sầm, tấm màn đen đặc che phủ tầm mắt.

Sau giây phút đờ đẫn ngắn ngủi, Hạ An hoàn hồn, ấp a ấp úng lí nha lí nhí: "Thẻ phòng hình như bị lệnh, em ra kiểm tra thử xem sao."

Cậu nói xong là định đứng dậy đi ngay, nhưng bả vai lại một lực tác động nào đó ngăn lại.

Hình như có thứ gì đó cò cọ vào cổ cậu, cưng cứng và có phần châm chích.

Hạ An dần ý thức được rằng đó là một cụm râu lưa thưa.

Phó Giản Dự dựa đầu lên vai cậu, nhận thức này khiến Hạ An trong nhất thời rơi vào tình trạng đơ máy. Thân thể trở nên cứng đờ, hơi thở cũng bị nén lại đến vô cùng yếu ớt.

Không khí trong phòng có phần ngột ngạt, từ nơi tĩnh mịch thẳm sâu, dường như có thứ gì đó đang xè xè toé lửa, nóng bỏng và đầy mê hoặc.

Lại lần nữa cẩn thận lắng tai nghe, màn đêm vẫn hoàn toàn thinh lặng.

Một thanh âm truyền cảm hơi khàn bỗng chốc vang lên, phá vỡ lớp màng không gian đặc quánh.

"Có hơi mệt, cho tôi dựa vào một lát nhé."