Mấy ngày kế tiếp, bởi vì giữa chừng không xảy ra sự cố gì lớn, nên quá trình quay cứ thế tiến triển băng băng. Trước hôm nghỉ, tâm trạng mọi người đều vô cùng hứng khởi, đến cả Bùi Triều Kiếm, trên gương mặt cũng vương nét cười hiếm thấy.
Sau khi kết thúc buổi quay, một đám người hò nhau đi ăn đồ nướng, Phan Khâm và Bùi Triều Kiếm cũng bị họ thuyết phục đi cùng. Bùi Triều Kiếm định kéo theo cả Phó Giản Dự, nhưng vì hắn nói đã có lịch hẹn từ trước, nên ông đành thôi.
Đối tượng hẹn của hắn chính là Dịch Chính Hành và Hạ An. Ba người họ đặt chỗ tại một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng nhất thành phố D về các loại đồ ăn tươi sống. Tuy được bố trí bàn riêng cỡ nhỏ nhưng phong cách không hoàn toàn khép kín, qua tấm màn trúc, người của bàn khác đã nhận ra họ, nhưng may không tạo nên cảnh tượng hỗn loạn gì. Sau khi gọi đồ, nhân viên phục vụ dẫn ba người đến phòng riêng chân chính, không còn sợ người khác quấy rầy, tâm tình cũng dần dần buông lỏng.
Nhịp điệu lên đồ tương đối thư thả, mấy người họ từ tốn hàn huyên.
Dạo gần đây Dịch Chính Hành ngoài lo đóng phim, còn phải bù đầu với các công tác chuẩn bị cho buổi hoà nhạc.
"Thật sự bận muốn chết," y vừa xé bao đựng đũa, vừa lắc đầu cười trừ, "Cảm thấy cơ thể gầy rộc cả đi, có điều như thế cũng tốt, vừa lúc có thể mặc lại chiếc quần da bó sát nhiều năm về trước."
Hạ An mím môi cười, hỏi y: "Mọi người chắc phải luyện tập dữ lắm nhỉ?"
Khoé môi Dịch Chính Hành hơi trễ xuống, ý cười trong giọng nói cũng phai nhạt ít nhiều: "Không có, Trịnh Sơ Ân còn ổn, nhưng Thẩm Chấn rất bận, không có thời gian đến tập luyện."
Phó Giản Dự nghiêng đầu, bắt gặp một con thiêu thân bay vo ve phía sau Hạ An liền mặt không đổi sắc, thuần thục đuổi nó đi, sau đó, thong dong ngồi tựa vào ghế mây, quay sang nhìn Dịch Chính Hành hỏi: "Nếu không luyện tập, đến lúc đó xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?"
Dịch Chính Hành thở dài: "Cũng đã là buổi biểu diễn cuối cùng, còn gì đâu để chịu trách nhiệm, người hát xong bài ca, ban nhạc cũng tan rã."
Vừa nhắc đến đề tài này, không khí bỗng chốc trầm lắng hẳn, đồ ăn được bưng lên, câu chuyện rẽ sang hướng khác, qua qua lại lại đôi câu chuyện phiếm, trạng thái mới dần dần buông lỏng.
Cơm nước xong xuôi, Phó Giản Dự phải tranh thủ ghé qua công ty một chuyến, dặn Hạ An và Dịch Chính Hành tự trở về nhà nghỉ trước.
Sau khi Hạ An tắm rửa xong thì cũng hãy còn sớm. Vòi hoa sen trong phòng tắm có chút trục trặc, cậu ra khỏi phòng, trên đường trở về thì chạm mặt Dịch Chính Hành.
Y mặc một chiếc áo phông trơn màu trắng cùng một chiếc quần đùi màu đỏ thẫm, tay cầm hai chai rượu, trông phương hướng thì có vẻ định đi về cuối hành lang phía đông. Bắt gặp Hạ An, Dịch Chính Hành khựng lại, quay sang hỏi cậu: "Vừa khéo gặp mặt, lên sân thượng ngồi chút không?"
Trông bộ dạng này của y, Hạ An im lặng trong thoáng chốc, rồi khe khẽ gật đầu.
Vào lúc này mà muốn lên sân thượng uống rượu thì hẳn nhiên là do tâm trạng không tốt, Hạ An lờ mờ đoán được nguyên nhân, chỉ lo y xảy ra sự cố gì.
Hai người đi thang máy lên tầng thượng. Đầu thu gió thổi buốt giá, tạt qua rối tung mái đầu. Hạ An khẽ híp mắt, Dịch Chính Hành hất hất đầu, bước ra ngồi bên lan can sân thượng.
Hạ An ngồi xuống cạnh y, đưa mắt nhìn hai chai rượu, dè dặt lên tiếng: "Chỗ này cao quá, uống rượu không an toàn lắm đâu."
"Không sao mà," Dịch Chính Hành khoanh chân, từ trong túi quần lôi ra một cái ly thủy tinh, lên tiếng trấn an, "Anh tự biết kiềm chế."
Sau khi rót đầy ly, Dịch Chính Hành quơ quơ chai rượu: "Yên tâm, loại rượu này độ không cao mấy, uống một chai không say, uống hai chai cũng không đến mức say vào làm càn."
"Ừm......"
Dịch Chính Hành uống nửa ly, nuốt cái ực, nốc nốt chỗ rượu còn lại, rồi lại lần nữa rót rượu đầy ly.
Gió lạnh lại thổi thốc vào người, Dịch Chính Hành co gập chân trái, hai tay duỗi ra chống ở sau lưng, ngửa mặt nhìn lên trời cao.
"Đêm nay không có ánh trăng, không biết liệu mai có hay không."
Hạ An cũng ngẩng đầu, cậu ngắm nhìn những vì sao lấp lánh khảm mình vào đêm tối. Thảng hoặc, một chiếc máy bay vụt qua dải ngân hà, lưu lại trên đó vệt sáng lờ mờ trong thoáng chốc, chẳng rõ hướng đến phương trời nao.
Nốc hết nửa chai rượu, gương mặt Dịch Chính Hành đã đỏ lên tưng bừng, dấu vết men say nhuốm vào thanh âm và dáng dấp, nhưng ngược lại, suy nghĩ xem ra hãy còn tỉnh táo lắm.
Nói cho cùng, có những chuyện lúc bình thường e rằng khó có thể dốc bầu tâm sự.
"Thật ra có đôi lúc trong lòng anh rất oán trách đồng đội," Dịch Chính Hành nhuốm chút men say, thanh âm hơi lè nhè, "Trịnh Sơ Ân thì không nói, nhưng Thẩm Chấn...... Cậu ta...... Cậu ta dựa vào đâu xem thường xuất thân của bọn anh? Tại sao nhóm nhạc nam thì lại phải thua kém người ta một bậc? Đúng, bọn anh không phải là diễn viên hay thần tượng gì đó có thể nâng cao giá trị con người, nâng cao đẳng cấp lý lịch, nhóm nhạc nam...... sau mấy năm dễ trở nên lỗi thời, trong nước hiện giờ cũng không có nhóm nhạc nam lâu năm nổi tiếng nào còn tồn...... tồn tại."
Hạ An trông bóng núi mờ ảo phía xa xăm, nhỏ giọng an ủi: "Anh hãy thả lỏng bản thân, đừng so đo với anh ta nữa. Làm nghề nào yêu nghề đó, công việc nào cũng bình đẳng. Chỉ cần cố gắng hết sức, nhất định sẽ ngày càng trở nên tốt hơn."
"Anh lại không cho là như vậy. Thẩm Chấn, cậu ta hai tháng nay còn kéo được nhiều tài nguyên hơn so với bọn anh cả năm về trước. Tuy rằng không hẳn là ghen tỵ, không, không phải," Dịch Chính Hành lắc đầu quầy quậy, "cậu ta không xứng để anh ghen tỵ, nhưng thật sự trong lòng vẫn cảm thấy rất không cam tâm. Loại người như cậu ta lại có thể sống tốt như thế, còn bản thân anh, đến khoản vay mua nhà trả góp đều không tích cóp nổi......"
Nói một tràng, y khẽ ngẩng đầu hỏi Hạ An: "Cậu thì sao? Có phải cậu cũng xem thường anh không?"
"Không đâu," Hạ An ôm chân, đặt cằm lên đầu gối, "Nếu vậy, em đã không làm bạn với anh."
Cậu mến tính cách chân thành và thẳng thắn của Dịch Chính Hành. Ở trong giới này, có thể tìm được một người bạn thật sự không phải là dễ, tự tận đáy lòng, Hạ An trân trọng tình cảm giữa đôi bên.
Dịch Chính Hành vỗ tay đập trán: "Cậu xem anh hồ đồ chưa này, không dưng lại đi hỏi vấn đề như vậy, thật sự là...... là không nên."
Nửa bình rượu còn lại, Dịch Chính Hành không uống tiếp nữa. Cơn gió đêm lạnh lẽo khiến đầu óc con người trở nên tỉnh táo hơn, y thẳng thắn tâm sự với Hạ An những lời từ sâu trong trái tim.
"Mọi người đều nói khán giả của nhóm nhạc nam là các cô gái trẻ, nhưng các cô gái trẻ thì có gì không tốt? Họ đương độ xuân thì, mười mấy hai mươi mấy tuổi, giàu...... giàu sức sống như vậy, phần lớn còn chưa bị xã hội biến đổi. Nói trắng ra, những người như bọn anh là để tạo ra cho các cô ấy một giấc mộng, để họ trên bước đường trưởng thành bớt đi phần nào cô độc. Còn đối với bọn anh, sự ủng hộ của các cô ấy có lẽ nào lại không phải là một loại bầu bạn?"
Hạ An gật đầu: "Đúng thế, hồi em còn học cấp hai, thấy rất nhiều cô gái mua poster và album của các anh. Em nghĩ, nếu có thể mang lại niềm vui cho người khác, thì đã là một chuyện tuyệt vời lắm rồi."
Đêm chảy trôi, mãi đến tảng sáng, hai người mới chia tay trở lại phòng mình. Cõi lòng tựa hồ được gột rửa, vừa nhẹ nhàng, vừa thông suốt.
Trưa ngày hôm sau, Hạ An và Phó Giản Dự đến sân vận động tổ chức buổi biểu diễn, ở hậu trường thay quần áo, đeo mặt nạ.
Trang phục của Phó Giản Dự có màu xám đậm, phía sau kèm thêm tấm áo choàng, phần nào giúp chắn bớt thân hình, che giấu danh tính, khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ màu bạc, càng phủ lên con người hắn một màn sương thần bí.
Hạ An cuối cùng quyết định chọn bộ đồ siêu nhân. Trang phục vốn dĩ đi theo định hướng cool ngầu, tròng lên người cậu lại toát lên dáng vẻ đáng yêu.
Chỗ ngồi Dịch Chính Hành giữ cho họ nằm ở đầu dãy phía đông. Vị trí này vừa không quá đông đúc, lại vừa đảm bảo được tầm nhìn về phía sân khấu.
Người hâm mộ nhóm nhạc nam đa phần là phái nữ, còn trang phục của Phó Giản Dự và Hạ An rõ ràng là cho nam, khiến đám đông xung quanh nổi lên trận lao xao, các cô gái thi nhau đưa mắt liếc nhìn, có người còn chủ động tiến đến hỏi thẳng: "Các cậu là fan nam sao?"
Hạ An còn đang cân nhắc câu trả lời, Phó Giản Dự đã trực tiếp gật đầu.
Xung quanh tức thì vang lên tiếng hò hét hứng khởi.
"Tuyệt quá đi! Không ngờ có cả fan nam đến nữa!"
Một cô gái mặc chiếc đầm công chúa tay phồng, nét mặt vờ như dỗi hờn, trách yêu cô gái thân thiết: "Xem cậu kích động chưa kìa, có fan nam cũng đâu phải chuyện gì lạ, chẳng qua số lượng fan nam tương đối ít mà thôi."
"Đúng vậy, fan nam vốn ít mà chúng ta còn cùng lúc gặp được hai người! Tận hai người đó!"
"Cậu thật là, đừng làm họ sợ......"
Khí chất nghiêm nghị toả ra từ Phó Giản Dự khiến mấy cô gái không dám nhìn thẳng, có điều, chính vì như thế, họ tập trung chuyển hướng, nhìn chằm chằm Hạ An hồi lâu.
Bị mọi người coi như động vật quý hiếm vây xem khiến Hạ An có phần xấu hổ, cậu dè dặt nhích lại gần bên Phó Giản Dự, bỗng từ đâu xẹt tia chớp loé, một tấm màn đen bao phủ tầm mắt, che chắn cậu khỏi ánh nhìn xung quanh.
"A a a a! Xem nè! Kỵ sĩ dùng áo choàng đem siêu nhân che lại!!!"
"Hai người họ tình tứ ghê luôn á! Fan nam nhà ta đều đáng yêu thế sao?!"
Hạ An cứ thế núp dưới tấm áo choàng, giấu đi khuôn mặt đỏ hồng nóng hổi, bốn phía đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của Phó Giản Dự, giục giã trái tim cậu tăng tốc không ngừng.
Phó Giản Dự không nói một lời, tiếp tục dùng áo choàng che chở Hạ An. Giữa chốn đông người, đôi bên kề cận, lòng hoài tâm tư.
"Cạch" một tiếng, ánh đèn vụt tắt.
Bốn bề không gian chìm trong bóng tối.
Bầu không khí trong giây phút sân khấu nâng lên bỗng chốc vỡ oà, thời điểm ba thành viên nhóm nhạc xuất hiện, đám đông trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, tiếng hò hét tựa hồ rung chuyển cả sân vận động.
Phó Giản Dự nhẹ nhàng thả vạt áo choàng che phủ Hạ An xuống, phần vải khẽ khàng phết qua lưng gợn nên trong lòng đôi phần mất mát, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc mà thôi. Không khí cuồng nhiệt ở hiện trường trực tiếp dễ tạo thành hiệu ứng lây nhiễm, tầm mắt của đám đông dồn cả vào ba người đang đứng trên sân khấu.
Bởi vì đã là buổi biểu diễn cuối cùng, cách sắp xếp, bố trí trong chương trình có nhiều điểm khác biệt.
Đến giai đoạn nửa sau, trong phần tương tác với khán giả, người dẫn chương trình bước lên sâu khấu, hướng về phía màn hình lớn nở nụ cười: "Nhân dịp lần này, chúng tôi đã mời người hâm mộ của "Chứng mất trí nhớ" chia sẻ một số tâm tư trong lòng. Các nhân viên công tác đã thu thập lại, tiếp theo chúng ta sẽ sử dụng phương pháp rút thăm ngẫu nhiên. Trước khi tiến hành, tôi muốn hỏi thử cảm nghĩ của ba vị thần tượng. Chính Hành, cậu lên trước đi."
Dịch Chính Hành nắm chặt micro, hít thở thật sâu, toét miệng nở nụ cười rạng rỡ, đáy mắt y phản chiếu những tia sáng vụn vỡ của ánh đèn, tựa muôn vì sao sa: "Thật sự, thật sự vô cùng phấn khởi khi lại lần nữa được tổ chức một buổi hoà nhạc như thế này, lại lần nữa được biểu diễn trên một sân khấu rộng lớn như thế này. Tôi không biết mọi người sẽ viết gì, nhưng dù có là gì, tôi đều sẽ ghi tạc trong tim, cảm ơn các bạn."
"Dịch Chính Hành! Em yêu anh!"
"A a a a a! Người nên cảm ơn là chúng em mới đúng! Cảm ơn các anh đã đồng hành cùng chúng em nhiều năm như vậy!"
......
Sau lời phát biểu của hai thành viên còn lại, người dẫn chương trình khởi động hệ thống, một đoạn tâm sự hiện lên trên màn hình lớn.
"Trưởng thành là một hành trình quá đỗi gian nan. Đối với các cô gái mà nói, đó là nỗi hoảng sợ khi lần đầu trải qua kỳ kinh nguyệt, nỗi háo hức xen lẫn âu lo khi đối diện với bạn nam mình thầm thương mến, sẽ bởi vì ngoại hình mà trở nên ủ rũ, sẽ bởi vì chứng kiến cảnh cha mẹ cãi vã mà trở nên hoài nghi tình yêu. Trong hành trình đó, đồng thời còn tiềm tàng cả những mối hiểm nguy như bị quấy rối tình dục hay kỳ thị.
Năm tháng thanh xuân có ai đó đồng hành, thật sự là điều vô cùng may mắn. Biết bao ngày qua có các anh bầu bạn, mặc dù là mối quan hệ giữa thần tượng và người hâm mộ, nhưng tinh thần tích cực hướng về phía trước, lòng nhiệt huyết yêu thương sân khấu, cùng bao điều vụn vặt lấp lánh khác, đã để lại những ảnh hưởng vô cùng sâu sắc với chúng em.
Thật sự vô cùng, vô cùng hạnh phúc đã được biết đến các anh. Cảm ơn "Chứng mất trí nhớ" đã làm bạn với chúng em đi qua những năm tháng thanh xuân rực rỡ. Cảm ơn!"
Đoạn ghi âm được phát ra, giữa đám đông tụ họp chục ngàn con người, rất nhiều trong số họ đã bật khóc nức nở, nơi bờ mi lệ nóng tuôn rơi.
Hạ An nghe thấy cô gái bên cạnh hét lên khàn cả tiếng, như thể muốn hét hết tấm lòng nhiệt huyết trong buổi tối này đây.
"Ban nhạc tan rã cũng không sao cả! Nhưng mà! Ba người các anh! Phải luôn luôn toả sáng lấp lánh nhé!"
Buổi biểu diễn đã dần đi đến hồi kết, bài hát cuối cùng là ca khúc tạo nên danh tiếng của "Chứng mất trí nhớ", 《Cô gái chưa thành niên》.
Nhạc dạo vừa nổi, sân vận động bị nhấn chìm bởi tiếng la hét chói tai xen lẫn đôi phần nghẹn ngào.
"A a, đây chính là bài hát khiến tôi trở thành fan. Lúc ấy tôi phải trải qua một ca phẫu thuật lớn, trong lòng vô cùng sợ hãi, bài hát này đã cùng tôi vượt qua thời kỳ đó, bây giờ được nghe trực tiếp tại hiện trường, bỗng dưng thấy muốn khóc quá." Một cô gái nói.
Dịch Chính Hành tiến lại gần rìa sân khấu hơn một chút. Thời điểm hát ca khúc này, y mặc một chiếc áo thun trơn màu trắng, phối cùng chiếc quần bò xanh kiểu dáng đơn giản, tràn ngập cảm giác năng nổ tươi mới, như phản chiếu lại dáng hình chàng thiếu niên ngây ngô khiến lòng người rung động nhất trong tưởng tượng của các cô gái trẻ, lấp lánh thứ ánh sáng rạng ngời của thuở ban sơ.
_"Em là cô gái chưa thành niên_
_Cách ngày trưởng thành hãy còn xa xăm lắm_
_Tháng năm tuổi trẻ tựa một chuyến di cư_
_Chẳng tỏ bến bờ nhưng chẳng non núi nào níu nổi_
_Duy có ký ức màu hổ phách mà cơn dông chẳng thể xoá nhoà_
_......"_
Toàn thể người hâm mộ đồng loạt vẫy chiếc gậy lightstick trên tay, cất cao giọng hoà chung tiếng hát, tạo nên một dàn hợp xướng khổng lồ.
Hạ An dường như trở về mùa hè rất nhiều năm về trước, lúc chập tối, lớp học vừa tan, cậu đeo trên vai chiếc cặp sách bước ra khỏi cổng trường, luồn lách băng qua con ngõ hẻm, hướng đến tiệm văn phòng phẩm đầu đường mua một tấm poster của Phó Giản Dự.
Có một năm trong tiệm dựng giá trưng bày đĩa CD, học sinh tạo thành tốp hai, tốp ba, nắm tay nhau đi về phía đó, ríu ra ríu rít nói nói cười cười. Bà chủ vừa phe phẩy chiếc quạt nan vừa gà gật, trong chính giai điệu của bài hát này đây, 《Cô gái chưa thành niên》.
Trong tiếng hát đồng thanh vang dội, Phó Giản Dự nhìn về phía Hạ An, ánh mắt cậu tựa hồ đang chìm đắm trong miền ký ức nào. Hắn cứ thế nhìn cậu, nhìn mãi, nhìn mãi, chăm chú chẳng dời.
"Đoành!"
"A a a a, là pháo hoa!"
Tất cả mọi người đồng loạt ngước nhìn, từ góc nào đó của sân vận động, pháo hoa liên tiếp được phóng lên thật cao, đỏ tím xanh vàng muôn vàn sắc thái, tưởng chừng có thể thắp sáng cả trời đêm.
Cùng lúc ấy, tại toà tháp cao phía tây sân vận động, chiếc màn hình khổng lồ lập loè loé sáng, hiện lên dòng chữ chầm chậm chuyển động, ký tên là thay mặt toàn thể người hâm mộ của "Chứng mất trí nhớ".
"Người đứng giữa sân khấu rực rỡ ánh đèn, còn tôi đứng trong hào quang người chiếu rọi."
Nhìn dòng chữ ấy, Hạ An bất chợt ngẩn ngơ, rồi lại lập tức nở nụ cười tươi tắn.
Nhìn dòng chữ ấy, Phó Giản Dự thoáng đôi chút thẫn thờ.
Đám đông dần tụ lại chật khít. Dòng người chen chúc tiến lên, Hạ An đứng không vững, cơ thể đột ngột nghiêng ngả về phía trước, Phó Giản Dự theo bản năng đỡ lấy eo cậu, ôm người siết chặt vào trong lòng.
Hai người, một cúi, một ngước, vừa vặn để bờ môi ấm nồng và vầng trán lãng đãng sượt qua nhau.
Bốn mắt va chạm, từ nơi đáy mắt Phó Giản Dự, Hạ An được chiêm ngưỡng cảnh sắc pháo hoa tráng lệ muôn màu, một tiếng nổ rền vang trong não bộ, náo động bốn bề hỗn loạn thanh âm, hoá ra, khi ồn ã đến mức tận cùng, bên tai lại dường như tĩnh lặng.
Chốn nhân gian cuối đất cùng trời, chỉ tồn tại một người duy nhất.
Ngọn pháo hoa xuyên thủng màn đêm, oanh liệt nở rộ giữa không gian u tối, tản mát những chùm sáng lộng lẫy và chói ngời, chứng kiến cơn say mê hoà chung giọt nước mắt của biết bao con người, đồng thời, cũng chứng kiến giây phút trái tim rộn ràng đập.
-----
**Tác giả có lời muốn nói:**
Lời bài hát là do tôi tự viết, có phần không được trôi chảy cho lắm, đã để mọi người chê cười rồi.