Bùi Triều Kiếm yêu cầu các diễn viên phải toàn tâm toàn ý trong quá trình quay phim, bất kỳ ai có suất diễn vượt quá 5% đều không thể đồng thời nhận thêm bộ phim nào khác. Trong thời gian quay, nhà nghỉ khu vực phụ cận sẽ được bao trọn, lịch trình sắp xếp rất dày đặc, chẳng chừa ra chút khoảng trống nào để rời phim trường làm việc khác.
Ba ngày trước khi vào đoàn làm phim, Hạ An trở về nhà cũ một chuyến.
Mười lăm năm trước, Trần Trạch và Vương Tú Anh nhận nuôi Hạ An từ Viện phúc lợi thành phố D, khi đó Vương Tú Anh đã 32 tuổi nhưng vẫn chưa mang thai, hai vợ chồng đã nhiều lần đến bệnh viện kiểm tra nhưng mãi vẫn chưa được như ý nguyện, cuối cùng đành nhận nuôi một đứa trẻ.
Có một câu nói được mọi người lưu truyền là trẻ con tụ hợp trẻ con, nhiều cặp vợ chồng hơi mê tín một chút sẽ vì câu nói này mà nhận nuôi một đứa trẻ. Năm thứ hai sau khi Hạ An đến nhà họ Trần, Vương Tú Anh thật sự mang thai, vào tháng thứ năm, thứ sáu đi siêu âm thì biết đứa trẻ trong bụng là con trai, họ phấn khởi như muốn phát điên.
Hai vợ chồng họ cũng không hành xử như một số kẻ thiếu đạo đức khác muốn trả đứa trẻ về mà vẫn giữ cậu lại, nuôi dưỡng cậu đến khi trưởng thành. Tất nhiên giới hạn của việc nuôi dưỡng này chỉ loanh quanh mấy nghĩa vụ như có cơm ăn, có áo mặc, rốt cuộc thì so với đứa con ruột thịt rứt ruột đẻ ra thì âu cũng có sự khác biệt.
Con trai họ, em trai của Hạ An, Trần Khiêm Minh không thích cậu lắm. Nhà họ Trần cũng không lớn, Trần Trạch và Vương Tú Anh có cuộc sống của riêng mình, nên bắt đầu từ cấp hai, Hạ An đã ở trọ tại trường. Ở thành phố D, những đứa trẻ được nhận nuôi mỗi năm sẽ được nhận một số trợ cấp nhất định, vì thế trước khi đến tuổi trưởng thành, Hạ An cũng không khiến Trần Trạch và Vương Tú Anh phải vất vả, sau khi vào đại học, cậu dựa vào kỹ năng nhiếp ảnh cũng tự mình trang trải được phí sinh hoạt.
Dẫu không nhận được nhiều tình yêu thương, nhưng Hạ An biết xuất thân của mình nên đối với công ơn của hai vợ chồng họ vẫn luôn ghi lòng tạc dạ. Ngày lễ ngày Tết, cậu đều trở về nhà, hôm nay là sinh nhật Trần Trạch, đương nhiên cậu sẽ trở về thăm hỏi ông.
Hạ An ngồi tàu điện ngầm đến, cậu rẽ vào cửa tiệm gần đó mua một ít hoa quả tươi trước rồi mới về nhà họ Trần. Sau khi ấn chuông cửa, chẳng mấy chốc đã có người ra mở.
Trần Trạch thấy Hạ An ngoài cửa thì cũng không tỏ vẻ gì bất ngờ, nhìn cậu còn cầm theo túi hoa quả, ông bèn nở nụ cười, vui vẻ nói với cậu: "Trong nhà vẫn còn hoa quả, thật ra con không cần mang đến."
Hạ An khẽ mỉm cười: "Chú Trần, không sao ạ."
"Mau vào đi, dì con đang nấu cơm trong bếp."
"Vâng." Hạ An gật đầu, đi vào trong nhà rồi đóng cửa lại.
Nghe được động tĩnh ở bên ngoài, Vương Tú Anh ngó đầu ra nhìn, thấy là Hạ An, bà liền đi từ phòng bếp ra hỏi thăm: "Tiểu An đã về đấy à."
"Chào dì ạ."
"Tìm được việc chưa con?" Vương Tú Anh hỏi.
Hạ An nở nụ cười, đôi mắt cong cong: "Rồi ạ, con đang đi làm ở một công ty giải trí."
"Công ty giải trí?" Trần Trạch vô cùng ngạc nhiên, ông nói ngay, "Chú cứ cho rằng con sẽ làm việc ở toà soạn, đài truyền hình hay nơi nào đó tương tự cơ."
Hạ An cúi đầu ngượng ngùng đáp: "Vâng, do con thích nên mới đi."
"Ừ, con thích là được," Trần Trạch chầm chậm vỗ nhẹ vào chân thở dài, ông duỗi thẳng chân rồi nói, "Con người nếu có thể làm chuyện mình yêu thích thì sẽ cảm thấy rất thoả mãn."
Hạ An đáp vâng, nhỏm nửa người lấy ra một quả vải từ trong túi, đầu ngón tay tròn tròn lột một nửa vỏ rồi đưa đến trước mặt ông: "Chú Trần, ăn vải ạ."
"Ừ."
Hạ An bầu bạn cùng Trần Trạch xem TV một lúc, lát sau thấy Vương Tú Anh đã nấu nướng xong, cậu bước vào định giúp đỡ bê đồ ăn lên thì bị bà đẩy tay ngăn lại: "Không vội không vội, em trai con còn chưa về mà."
Hạ An hơi ngẩn người, nhỏ giọng đáp vâng, cậu khum bàn tay, chà xát ngón trỏ vào ngón giữa.
Người Vương Tú Anh nhắc đến là Trần Khiêm Minh, cậu ta không thích Hạ An lắm, thuở nhỏ đã bắt nạt cậu không ít lần. Trước khi ở trọ tại trường, Hạ An còn muốn tìm cách cải thiện mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng hiện giờ cậu không giữ suy nghĩ ấy nữa. Dù cho cậu hiền lành đến mấy, nào có ai muốn sự nhiệt tình của bản thân cứ bị dội nước lạnh mãi, trong khi một năm họ cũng chẳng gặp mặt được mấy lần.
Chẳng bao lâu sau thì Trần Khiêm Minh trở về. Cậu ta vác cặp sách một bên vai, nghênh ngang bước vào nhà, nhìn thấy Hạ An cũng chẳng chào hỏi gì đã chạy tót vào phòng mình.
"Khiêm Minh, cất cặp sách rồi ra ăn cơm đi con!"
"Á, con biết rồi!"
Đến cuối cùng vẫn là Hạ An giúp đỡ bê thức ăn lên, gọi cơm vài lần, Trần Khiêm Minh mới rề rà bước vào bàn, tay vẫn giữ rịt lấy điện thoại.
Vương Tú Anh thấy cậu ta chỉ chăm chăm nhìn điện thoại thì dũng đũa gõ mấy gõ vào bát cậu ta "Đến bữa ăn thì tập trung ăn cơm, đừng chỉ mải mê nhìn điện thoại, muốn hỏng mắt sao?"
Trần Khiêm Minh hứm một tiếng, giọng điệu hơi cáu kỉnh: "Mẹ đừng làm phiền con."
Trần Trạch đanh mặt lại: "Sao lại ăn nói với mẹ như thế?"
So với Vương Tú Anh, Trần Trạch ngày thường đối với Trần Khiêm Minh nghiêm khắc hơn nhiều, thế nên trước mặt ông, cậu ta vẫn có chút e dè. Dù khuôn mặt còn hơi cau có, cậu ta cũng nghe lời cầm đũa lên.
Được một lúc, Trần Khiêm Minh ngẩng đầu nói: "Ba, con muốn tham gia vào câu lạc bộ trường."
"Câu lạc bộ gì?"
"Lướt ván! Ngầu hết xảy luôn!"
Trần Trạch gắp một miếng thịt vào bát cậu ta, nhíu mày nói: "Thôi đừng nên tham gia vào làm cái gì, chẳng có nghĩa lý gì lại còn ảnh hưởng đến việc học tập."
"Ba, cho con tham gia đi mà, con thật sự rất thích! Thú vị lắm í!"
"Tham gia làm cái gì?" Trần Trạch trừng mắt lườm cậu ta một cái, "Mấy thứ sở thích vô bổ này làm sao quan trọng bằng việc học, sắp đến kỳ thi tháng rồi, cẩn thận thành tích bị người ta vượt mặt."
Hạ An thoáng ngẩng đầu đưa mắt đánh giá tình hình rồi lại lập tức cúi xuống tiếp tục ăn cơm.
Vương Tú Anh và Trần Trạch là cặp vợ chồng truyền thống điển hình, họ không có thói quen tặng quà sinh nhật, Trần Khiêm Minh cũng không để tâm đến việc này, sau cùng chỉ có mỗi Hạ An về đây với ý định chúc mừng sinh nhật Trần Trạch.
Không có bàn ăn cầu kỳ hay vật dụng bài trí gì khác, Trần Trạch cũng không quan tâm đến mấy thứ này, Hạ An liền mua tặng ông một chiếc bút lông sói thượng phẩm, thường ngày ông thích luyện thư pháp, vật này chắc hẳn sẽ hữu dụng.
Cầm chiếc bút lông sói lên quan sát, lòng Trần Trạch sinh ra vài phần xúc động, ông lên tiếng giữ Hạ An ở lại một đêm.
Hạ An ban đầu định lựa lời từ chối, nhưng thấy sắc trời ngoài kia âm u như thể sắp đổ cơn mưa, đến cuối cùng cậu vẫn lựa chọn ở lại.
Buổi tối, Hạ An đang ở phòng ngủ cho khách xem điện thoại thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Thay vì nói là "gõ" cửa, có lẽ nên gọi đấy là "đập" cửa mới đúng, vừa nghe đã đoán được người ngoài cửa là Trần Khiêm Minh.
Hạ An từ trên giường nhảy xuống ra mở cửa, đứng bên ngoài quả nhiên là Trần Khiêm Minh.
"Có chuyện gì vậy?" Hạ An hỏi, cảm thấy hơi kỳ lạ khi cậu ta chủ động đến tìm mình.
"Không có gì," Trần Khiêm Minh hắng giọng ho khan, "Nghe ba tôi nói anh hiện đang đi làm ở một công ty giải trí à?"
"Ừm, đúng vậy." Hạ An chần chừ một lát rồi mới thừa nhận.
Đôi mắt Trần Khiêm Minh sáng rực cả lên: "Vậy anh có quen Phó Giản Dự không? Hay là có mối quan hệ nào khác để lấy giúp tôi một tấm poster có chữ ký ấy?"
Hạ An hơi ngẩn người, cậu không ngờ chuyện Trần Khiêm Minh muốn nhờ vả mình lại là chuyện này, có điều ——
"Anh nhớ em hình như không theo đuổi thần tượng mà."
Trần Khiêm Minh bĩu môi: "Tôi là muốn lấy giúp người ta."
Cậu ta nghĩ thầm tôi đương nhiên sẽ không thèm làm mấy chuyện vớ vẩn như là theo đuổi thần tượng rồi, vấn đề là cô gái cậu ta thích lại làm chuyện như thế, hôm qua cậu ta nhìn thấy người mình thích khóc, hỏi ra mới biết là do cô làm mất poster có chữ ký của Phó Giản Dự.
Vừa nghe Trần Trạch trong lúc vô tình nhắc tới công việc của Hạ An, cậu ta liền nghĩ ngay đến việc nếu có thể nhờ lấy được một tấm poster thì chắc chắc cậu ta sẽ ghi điểm trong mắt người mình thích.
Hạ An mím chặt môi, mắt nhìn chằm chằm vào sàn gỗ được ánh đèn từ hành lang rọi vào, quan sát tỉ mỉ từng đường nét hoa văn trên đó, cậu lắc đầu khe khẽ.
Trần Khiêm Minh mặt mày hơi cau có: "Không được à? Vậy thì thôi bỏ đi."
Cậu ta vốn dĩ đã không quen hạ mình nhờ vả người khác, huống hồ chi đối tượng nhờ vả lại là người cậu ta không ưa, Trần Khiêm Minh không nấn ná ở đấy thêm nữa, quay người bỏ đi thẳng.
Hạ An đặt tay lên khung cửa, nghe tiếng Trần Khiêm Minh đóng cửa cái rầm, cậu lặng lẽ nhẹ bước trở về phòng.
Cậu không phải không lấy được poster có chữ ký của Phó Giản Dự, ngược lại nếu muốn thì rất dễ dàng, chỉ có điều đối với Hạ An, đồ vật của người kia nên được đối xử trân trọng. Cậu có thể nhìn ra Trần Khiêm Minh không thật lòng muốn có hay yêu thích, cũng không biết là muốn lấy giúp ai. Hơn nữa, mạng xã hội bây giờ phát triển như vậy, nếu thật lòng muốn có, dùng giá cao mua đồ sang tay cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Trần Khiêm Minh giận dữ bỏ về phòng mình, vừa lôi điện thoại ra thì thấy tin nhắn mới từ thằng bạn thân cùng lớp Trương Trác Thành.
"Mày làm xong bài tập toán chưa? Làm xong rồi thì chụp lại cho tao xem một chút."
"Không có thời gian, hừ, tao còn đang lo đây."
"Có chuyện gì sao?"
"Hừ, không phải tao muốn tặng quà cho Dung Viên sao, cô ấy muốn poster của một ngôi sao, vừa lúc anh tao đang làm việc trong một công ty giải trí, tao muốn nhờ anh ta lấy giúp một tấm."
Dung Viên là tên cô gái Trần Khiêm Minh thích, đọc đến đây thì bạn cậu ta lập tức hiểu ngay mọi chuyện.
"Chuyện tốt à nha, tao thấy muốn lấy được một tấm poster hẳn không phải chuyện gì khó."
"Tao cũng nghĩ vậy, nhưng anh ta lại nói là không quen."
"Anh ta chắc doạ mày thôi, hay mày cứ hỏi lại thử xem?"
"Hừ, ai mà biết được, nhưng tao đã hỏi một lần rồi, hỏi lại mất mặt bỏ xừ."
"È, thật ra nếu lấy được điện thoại của anh mày thì tốt rồi, hay là mày lấy trộm đi?"
Lời nói của Trương Trác Thành lập tức khiến Trần Khiêm Minh như được khai mở trí tuệ, cậu ta cắn móng tay suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định sẽ làm như vậy.
_(*) Đề hồ quán đỉnh (醍醐灌頂 - Mỡ sữa cô đặc xối lên đỉnh đầu): chỉ sự truyền thụ trí tuệ của Phật giáo, khiến con người hoàn toàn giác ngộ, hay ví như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến người ta nhận được gợi ý rất lớn._
Chỉ là bây giờ hãy còn sớm, cậu ta phải đợi lúc Hạ An ngủ mới hành động được.
Dưới sự giục giã của Trương Trác Thành, Trần Khiêm Minh trước tiên chụp lại bài tập toán gửi qua cho thằng bạn, sau đó ngồi chơi điện thoại mãi đến tận khuya.
Hành lang tối om, cửa phòng cho khách khẽ khàng bị đẩy mở.
Cử động của Trần Khiêm Minh rất nhẹ nhàng, Hạ An ngủ sâu, chẳng hề nhận ra có người đi đến gần.
Trần Khiêm Minh đi đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, sau đó rón ra rón rén bước ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại.
Về đến phòng mình, Trần Khiêm Minh vỗ ngực mấy cái để ổn định nhịp tim, sau đó mở khoá màn hình điện thoại của Hạ An.
Chần chừ trong giây lát, cậu ta mở danh sách liên hệ WeChat ra xem, cố luận ra từng mục là chỉ người nào.
Danh sách của Hạ An được phân loại rất đơn giản, bạn thời trung học, bạn thời đại học, cuối cùng là công việc.
Mục công tác bao gồm Lộ Tiểu Giang, Chu Phương và một người có tên tiếng Anh không kèm theo ghi chú. Trần Khiêm Minh lướt xem lịch sử trò chuyện, thấy Hạ An gọi người có tên tiếng Anh này là anh Phó, nghĩ đến Phó Giản Dự cũng họ Phó thì thấy hơi trùng hợp, biết đâu hai người họ lại quen biết nhau. Hơn nữa khung tin nhắn của Phó Giản Dự được ghim lên đầu, hai người gần đây cũng có trò chuyện, Trần Khiêm Minh liền nghĩ quan hệ của người này và Hạ An hẳn là không tồi.
Sau một hồi do dự, Trần Khiêm Minh gửi tin nhắn cho đối phương.
Giờ đã là 12 giờ đêm nhưng Phó Giản Dự không chút buồn ngủ. Phòng ngủ vẫn sáng đèn, hắn dựa vào đầu giường xem kịch bản, ánh sáng dìu dịu hắt lên khuôn mặt hắn, khiến các đường nét góc cạnh trở nên mơ hồ.
Liếc mắt thấy điện thoại loé lên thông báo tin nhắn, hắn nghiêng người mở ra xem, đọc qua thì cằm hơi cứng lại, khẽ cau mày.
Là tin nhắn Hạ An gửi.
"Anh Phó đã ngủ chưa? Cho hỏi một chút, anh có quen Phó Giản Dự không?"