Hành trình thảm đỏ chẳng mấy chốc đã đi đến hồi kết, sau khi trở về thành phố D, Phó Giản Dự có nửa tháng nghỉ ngơi, sau đó 《Một thoáng giang sơn》sẽ chính thức khởi quay, ít nhất gần nửa năm tiếp theo, hắn phải ở lại đoàn làm phim.
Trong thời gian quay phim, đáng lý ra Hạ An sẽ được nghỉ phép, nhưng sau khi nói chuyện với Chu Phương, cậu đồng ý tham gia đoàn làm phim với vai trò trợ lý ở tổ nhiếp ảnh, thành ra người nhàn nhã lại biến thành Lộ Tiểu Giang. Lộ Tiểu Giang hỏi Chu Phương có cần y vào đó làm chân phụ giúp dựng bối cảnh hay không, nhận được câu trả lời là không cần thì càng thêm nhẹ nhõm, mừng rỡ dùng kỳ nghỉ phép đi chơi với bạn gái.
Hạ An tận dụng khoảng thời gian nghỉ đến công viên Bắc Giao tìm tư liệu chụp ảnh, tài khoản Weibo của Summer đã lâu chưa đăng bài cập nhật.
Điểm đẹp nhất của công viên Bắc Giao là hồ hoa súng, trong hồ trồng đầy những bông súng Ai Cập ánh sắc ngọc lam, ban ngày cánh hoa rộn ràng xoè nở, khi đêm về lại e ấp khép lại. Hạ An đợi chờ thời điểm hoàng hôn buông, cố gắng bắt lấy khoảnh khắc mình mong muốn.
Trước khi rời đi, cậu dùng điện thoại chụp thêm mấy tấm, đăng bài đầu tiên lên vòng bạn bè. Cậu nhớ mấy hôm trước Phó Giản Dự từng nhấn thích bài đăng của Lộ Tiểu Giang, bởi thế suốt dọc đường cứ mân mê điện thoại mãi, muốn bật lên rồi lại sợ không nhìn thấy ảnh chân dung màu đen của người kia, nên rốt cuộc vẫn không làm vậy.
Phó Giản Dự khoảng thời gian này vẫn luôn ở căn hộ công ty không về, thật ra đối với hắn, ở chỗ nào cũng không quá quan trọng.
Chập tối, hắn nhận được cuộc gọi từ nhà cũ.
Mẹ Phó ở đầu dây bên kia hỏi thăm mấy câu cơ bản về tình hình gần đây của hắn rồi bắt đầu dông dài kể chuyện, nào là chuyện mấy người hàng xóm bàn luận tại sao hắn không đi hết thảm đỏ đã rời đi, nào là con gái nhà ai đặc biệt thích hắn, đem poster của hắn dán đầy phòng ngủ, còn nói có người nào đó cùng tuổi vô cùng hâm mộ bà có đứa con trai giỏi giang, tiền kiếm được tiêu hoài chẳng hết.
Nghe bà kể chuyện hổi lâu, Phó Giản Dự cảm thấy hơi mệt mỏi, hắn dùng tay day day ấn đường, giọng nói hơi trầm xuống: "Mẹ, mấy việc này con đều đã biết, không còn chuyện gì thì con cúp máy trước."
Mẹ Phó nghe giọng điệu này của hắn thì có chút mất hứng, bà tỏ vẻ không hài lòng: "Đứa nhỏ này, mẹ quan tâm gọi điện cho mày, mày ngược lại còn chê mẹ phiền, bố mẹ vất vả nuôi nấng mày khôn lớn giỏi giang như vậy, mày nên nói tiếng cảm ơn chúng ta."
Phó Giản Dự yên lặng lắng nghe, lát sau liền bật cười đáp lại: "Đã rõ, con xin cảm ơn, không có hai người thì không có con."
"Nói như thế còn nghe được," giọng nói của mẹ Phó đã bớt phần gay gắt, "Được rồi, mẹ chuẩn bị cùng bà Vương nhà bên đi khiêu vũ, cúp máy trước đây."
"Vâng, tạm biệt mẹ."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Phó Giản Dự đứng dậy đi vào phòng bếp. Khi rảnh rỗi hắn cũng tự mình nấu cơm, có điều tay nghề chỉ tàm tạm, trong nhà hiện tại chẳng còn thứ gì, hắn bèn nấu một bát mỳ, thả thêm trứng gà và chân giò hun khói, nước dùng dùng luôn gói gia vị kèm theo, mùi vị cũng không quá tệ.
Ăn xong, Phó Giản Dự rửa bát rồi ra ngoài tản bộ một lát, khi trở về thì sắc trời đã tối hẳn.
Hắn ngồi trên sô pha bật TV, chuyển kênh một lượt từ đài trung ương sang đài cáp, tất cả đều chẳng có gì thú vị. Phó Giản Dự ý thức được tình huống này đã xảy ra vô số lần trong quá khứ, hắn dường như chỉ hành động theo quán tính, chuyển kênh rồi lại chuyển kênh, một vòng tròn vô nghĩa để giết thời gian mà thôi.
Không biết làm gì khác, hắn bèn ngồi lật giở kịch bản.
Đây là lần thứ hai hắn nhận đóng trong phim của Bùi Triều Kiếm, mấy năm gần đây những dự án có nội dung quyền mưu như thế này rất ít, đa phần đều là phiên bản làm lại của các bộ phim kinh điển, chẳng còn ai có thể viết ra một kịch bản cổ trang hoàn toàn mới hay hơn.
Bùi Triều Kiếm từng phát biểu trước truyền thông rằng ông từ nhỏ đã thích đọc các tác phẩm như 《Binh pháp Tôn Tử》 và 《Tam Quốc Diễn Nghĩa》, hy vọng có thể thổi luồng sinh khí mới vào đề tài này. Sau mấy năm ở ẩn, Phó Giản Dự cảm thấy kết cấu trong kịch bản bộ phim mới 《Một thoáng giang sơn》của ông còn tốt hơn cả 《Có khách》 mười năm về trước.
Trong 《Có khách》, hắn đóng vai Minh Nhận, một sát thủ lạnh nhạt cô độc, nhờ tạo hình thanh nhã và dung mạo tuấn tú, Phó Giản Dự nhận được không ít sự chú ý từ giới giải trí trong nước, từ đó tạo lập nên chỗ đứng của riêng mình.
Còn trong 《Một thoáng giang sơn》, hắn đóng vai Úc Thừa, người phải sang nước láng giềng làm con tin. Sau khi trở lại cố hương, hắn trải qua biết bao tủi nhục, dốc lòng cai trị chăm lo việc nước, cuối cùng trở thành một vị minh quân sử sách lưu danh. Tuy tính cách của nhân vật và Phó Giản Dự không hoàn toàn trái ngược, nhưng muốn diễn ra được loại khí chất âm u lạnh lẽo này vẫn đòi hỏi sự lý giải nhân vật sâu sắc.
Phó Giản Dự dùng nửa tiếng để đọc kịch bản, đánh dấu những lời thoại quan trọng và ghi chú thêm một số lý giải cá nhân, sau đó đứng dậy đi tắm.
Tắm xong trở lại phòng ngủ, hắn mở ngăn tủ đầu giường, bên trong đặt một chiếc hộp trắng tinh.
Buổi sáng nhận kiện hàng chuyển phát nhanh quốc tế, Phó Giản Dự đã xé phần bao bì bọc ngoài, giờ đây mở nắp hộp lên, đựng ở bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay màu xám bạc, kiểu dáng thiết kế có phần cũ kỹ, lớp vỏ mới thay lại bóng loáng sáng ngời.
Phó Giản Dự nhấc nó ra khỏi hộp rồi đặt lên giường, tháo chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay để sang một bên, thay bằng chiếc đồng hồ màu xám bạc kia.
Sau khi gài xong dây đeo, hắn nhìn ngắm chiếc đồng hồ trên tay một lúc, nét mặt trầm tư, sau đó cầm di động dựa người vào thành giường.
Thuận tay đổi sang tài khoàn phụ, làm mới trang chủ, ở vị trí trên cùng là một bài đăng đã được đẩy lên xu hướng Weibo.
Là bài đăng mới của nhiếp ảnh gia Summer sau một tháng vắng bóng.
Trong bức ảnh là những bông súng cao thấp đan xen nổi lên giữa mặt hồ.
Tia nắng diễm lệ buổi hoàng hôn tô điểm những cánh hoa vốn ánh sắc ngọc lam, một số bông ở cự ly gần trên cánh còn hình thành những đường nét hoa văn tinh tế. Đã bước vào thời khắc chiều tà, đa số cánh hoa đều dần trong trạng thái khép lại, có những bông còn chưa khép hẳn, những bông khác đã biến thành nụ hoa.
Sự nắm bắt của Summer đối với ánh sáng luôn khiến người ta buông lời thán phục, màu của ráng chiều len lỏi vào từng góc, từng phần bức ảnh, chỗ nông chỗ sâu, chỗ nhạt chỗ đậm, khiến hồ hoa súng chẳng khác nào cõi tiên.
Cư dân mạng đối với bộ ảnh này bàn luận vô cùng sôi nổi.
@Một quả táo nho nhỏ nha: Đẹp quá trùi ui! Ái dà dà, vui quá đi thôi! Cuối cùng cũng đợi được bức ảnh thần tiên này!
@Ta thích quần tất màu da chân: Một tháng lâu quá đi, lạy trời lạy phật, cuối cùng blogger con theo dõi cũng chịu cập nhật rồi π__π
@A ô một miếng ăn luôn ngươi: [giơ tay] Cho em hỏi ở đây có mở lớp không? Em thật sự rất muốn học nhiếp ảnh á! Thu phí cũng được! Cũng muốn chụp đươc bức ảnh đẹp như vậy mà ahuhu......
@Chính là thiếu nữ cao bồi: Oa, hôm nay là sinh nhật mình, Summer liền đăng bài mới, thật là vô cùng thoả mãn nha!
......
Bộ ảnh này quả thật rất đẹp, Phó Giản Dự thuận tay lưu chúng lại. Tạm thoát ra màn hình chính, hình nền điện thoại là một bức ảnh phong cảnh của Summer, hắn đổi hình nền mới, chăm chú ngắm nhìn hồi lâu, tâm trạng cũng dần tốt lên nhiều.
Hắn đã quên mất mình theo dõi blogger này từ khi nào, chỉ nhớ rằng khi ấy, hắn đang tìm kiếm những tài khoản có tên summer. Vào thời điểm đó, blogger này cũng đã có danh tiếng nhất định.
Phó Giản Dự không biết tại sao những người khác theo dõi Summer, hắn chỉ biết mỗi khi ngắm nhìn những bức ảnh của đối phương thì bản thân đều cảm thấy như đang được bao bọc bởi một bầu không khí yên ả. Lấy bức ảnh hoa súng hôm nay làm ví dụ, màu sắc trong ảnh của Summer thật ra càng thiên về tông lạnh, cảm giác toát lên từ đó khiến tâm trạng hắn trở nên bình thản hơn nhiều.
Khi Phó Giản Dự lần đầu tiên vào xem Weibo của Summer, bài đăng mới nhất lúc ấy là một bộ bốn bức ảnh, kèm theo ghi chú: Mưa. Bốn bức ảnh kia đến bây giờ vẫn nằm trong thư viện ảnh, thỉnh thoảng hắn sẽ lật giở ra xem.
Từ thuở nhỏ, hắn đã không thích mưa, mưa trong ấn tượng của Phó Giản Dự là khí trời ẩm ướt, là con đường trơn trượt, là vết bùn loang lổ mặt sàn.
Nhưng kể từ ngày mưa họp fan năm ấy, mưa tựa hồ trở thành một dạng thời tiết ký thác bao kỷ niệm. Lần sinh nhật mười năm về trước, hắn chưa từng ngày nào lãng quên.
Nghĩ đến đây, ngày này năm nay cũng sắp đến gần, chỉ có điều......
Phó Giản Dự mỉm cười tự chế giễu bản thân, tầm mắt chuyển sang trái nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhìn kim phút chuyển động ngắt quãng từng chút từng chút một, để đến cuối cùng tạo thành một vòng tròn.
Một lúc sau, Phó Giản Dự thoát Weibo, mở vòng bạn bè ra xem.
Khi nhìn thấy bức ảnh chụp bằng điện thoại của Hạ An, hắn ngây người một chốc, sau đó lập tức nhấn mở ảnh rồi phóng to lên.
Nhìn sơ cũng biết, địa điểm chụp của Hạ An và Summer là cùng một chỗ, Phó Giản Dự đánh mắt xuống phía dưới xem định vị, công viên Bắc Giao.
Phó Giản Dự nhấn thích, ngón tay chần chừ trên màn hình vài giây rồi nhấn nút bình luận.
Khi Hạ An trở về chung cư thì không nhìn thấy bóng dáng của Lộ Tiểu Giang đâu cả, cậu suy đoán y hẳn lại hẹn ai đó ra ngoài đi chơi rồi.
Cậu trích xuất dữ liệu ảnh rồi cất xếp gọn gàng máy ảnh và giá ba chân, trước lúc ngồi vào bàn máy tính, cậu mở WeChat lên kiểm tra.
Đợi chờ hồi lâu, nhìn vòng bạn bè vẫn chẳng có dấu vết tương tác nào, lòng cậu trào dâng đôi chút hụt hẫng.
Lát sau, cậu tự an ủi bản thân rằng vốn dĩ điều mà cậu mong chờ ấy, nếu xảy đến thì là niềm vui bất ngờ, còn nếu không thì cũng là chuyện rất đỗi thường tình. Cậu điều chỉnh lại trạng thái cảm xúc, di trỏ chuột bắt đầu tiến hành chỉnh ảnh, sau khi chỉnh sửa xong thì đăng nhập vào tài khoản của mình và gửi chúng đi.
Sau khi tự làm cơm và ăn xong bữa tối, cậu trở về phòng ngủ, một lần nữa mở vòng bạn bè ra xem thì nhìn thấy ảnh chân dung màu đen trong danh sách nhấn thích.
Cậu dụi dụi hai mắt, tập trung nhìn thật kỹ.
"Là thật đó......"
Hạ An vô thức điều chỉnh dáng ngồi sao cho ngay ngắn, đọc lại bình luận kia thêm mấy lần.
Phó Giản Dự: Chụp đẹp lắm.
Hạ An không kiềm chế được nụ cười nở rộ trên môi, hai lúm đồng tiền trên má cậu tiết lộ cảm xúc của chủ nhân chúng, càng lúc càng thêm sâu.
Cậu nghiêm túc dùng hai ngón cái gõ từng chữ từng chữ, cẩn thận nhắn lại: Cảm ơn anh Phó, em sẽ tiếp tục cố gắng [vui vẻ]
Tuy Phó Giản Dự không tương tác gì thêm nhưng tâm trạng phấn khích của Hạ An vẫn tiếp diễn tận đến khi cậu lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Hạ An nằm trên giường, đèn tường hắt lên người cậu những tia sáng nhu hoà, ngay cả chiếc điện thoại cậu nắm trong lòng bàn tay cũng được mạ một lớp ánh vàng dịu nhẹ.
Trong giây phút ấy, Hạ An bỗng cảm thấy thế gian này đối xử với cậu sao mà ôn nhu đến thế, đáy lòng thật mềm mại, trái tim khẽ ca hát reo vui, như thể đang vùi mình giữa lớp bông gòn, vừa yên tâm lại vừa thoải mái.
Tắt đèn, trước khi nhắm mắt, tầm mắt cậu lướt qua biệt danh WeChat của Phó Giản Dự.
Là Winter, còn cậu là Summer.
Ừm, có hơi giống...... tên đôi.
Lát sau, Hạ An vỗ trán, thầm mắng bản thân chỉ biết suy nghĩ vẩn vơ mà không chịu đi ngủ. Cậu trở mình trên giường, cơn buồn ngủ dần thay thế những tưởng tượng miên man, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc mộng.