Chưa kịp để anh nói hết câu thì cô đã ôm chầm lấy anh, cô chủ động hôn lên môi anh một cái thật kêu. Chưa kịp định hình chuyện gì thì Tuệ An đã lên tiếng:
- Ngốc. Anh đẹp trai như vậy\, tốt như vậy\, sao tôi có thể không thích anh được cơ chứ.
- Vậy nếu sau này tôi già tôi xấu đi thì em không tôi yêu nữa hả?
- Yêu chứ. Vẫn yêu anh. Nhưng anh không được ăn hiếp tôi\, phải chiều tôi.
- Được. Tất cả đều sẽ chiều em hết.
Anh ôm cô vào lòng, áp môi mình lên hôn lên môi cô, nhẹ nhàng, nâng niu như tình yêu anh dành cho cô vậy. Cuối cùng, hai người cũng có thể nói ra tình cảm của mình cho đối phương. Cô hận Khánh nhưng cũng nhờ có sự việc ngày hôm nay mà cô mới có thể mở lòng mình ra, đón nhận tình yêu của Nam dành cho cô. Cũng đã gần 8h tối, anh đưa cô trở lại khách sạn để nghỉ ngơi.
Phía bên Lăng Triệt và An Thy, hai người không biết nói gì với nhau, bầu không khí căng thăng, bỗng An Thy hỏi:
- Hoàng Cẩn Nam nói như vậy là sao?
- Thì đúng như lời cậu ta nói. Cậu ấy đến tìm vợ cậu ấy còn tôi đến tìm em.
- Đừng có nói nhảm. Bạn gái anh đâu? Tôi không muốn bị đánh ghen đâu.
- Bạn gái? Bạn gái nào?
- Sao thế\, lãng tử quay đầu à. Lịch sử tình trường của anh ở thành phố M không ai là không biết\, tôi còn lạ gì anh nữa.
- Em hiểu rõ tôi như vậy à?
- Nói nhảm.
- Không có bạn gái\, nếu có thì chính là em.
- Đồ điên.
Nói xong cô cất bước đi, bỏ lại Lăng Triệt ở đó. Thấy cô bước đi, Lăng Triệt cũng nhanh chóng bước theo cô, anh hỏi:
- Em đi đâu vậy?
- Đương nhiên là về khách sạn với Tuệ An.
- Tuệ An có Cẩn Nam lo rồi.
Hoàng Cẩn Nam cùng cô tay trong tay trở về khách sạn. Tuệ An ngồi vào bàn trang điểm để tẩy trang rồi mở cửa nhà tắm bước vào. Từng giọt nước mát lạnh rơi xuống khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô ngâm mình hồi lâu, vừa suy nghĩ những chuyện vừa rồi, cô vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Suy nghĩ vu vơ một hồi cuối cùng cô cũng tắm xong. Nhưng rồi cô phát hiện ra…ôi không cô quên không mang quần áo vào. Giờ làm sao để ra ngoài được đây. Chật vật một hồi, cô quyết định gọi anh:
- Cẩn Nam\, anh có ngoài đó không?
- Ơi. Anh đây\, sao thế em?
- Em…em quên không mang quần áo mất rồi. Anh giúp em…
- Em ra ngoài mà lấy\, anh không ngại đâu. (Miệng thì trả lời nhưng tay vẫn mở vali lấy quần áo cho cô)
- Anh…lưu manh.
- Đây\, quần áo của em.
- Cảm ơn anh.
Cô nói xong nhanh tay mở cửa đón lấy quần áo anh đưa rồi lại nhanh chóng đóng cửa phòng tắm. Nhìn một loạt hành động của cô, bất giác anh lại cảm thấy vui vẻ.
Thấy cô bước ra, anh hỏi:
- Tối nay em đã ăn gì chưa?
- Em chưa.
- Anh đưa em ra ngoài ăn nhé?
- Em không muốn ra ngoài. Em muốn anh ăn đồ anh nấu.
- Lại đây.
- Hả?
- Hôn anh một cái\, anh lập tức nấu đồ ăn cho em.
Hình như ở gần anh lâu ngày cô cũng đã quen dần nên không còn ngại ngùng với những lời nói không có liêm sỉ của anh nữa. Cô thong thả bước đến gần anh, nhón chân hôn vào má anh một cái. Anh lấy tay chỉ vào môi của mình rồi nói:
- Ở đây.
- Anh cũng đâu nói là phải hôn ở đâu.
Miệng nói thế nhưng vẫn hôn vào môi anh, anh đứng hình 3s nhưng cũng nhanh chóng đổi khách thành chủ, anh luồn đầu lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng cô. Sau đó quấn quýt lấy lưỡi của cô, nụ hôn mạnh bạo như muốn nuốt cô. Cẩn Nam ôm chặt cô vào ngực cuồng nhiệt hôn cô, đến khi cô cảm thấy khó thở, tay cô đấm vào lưng anh vài cái anh mới thả cô ra. Mặt cô đã đỏ bừng.
- Em đói rồi.
- Được\, chờ anh.
Cô với anh cùng nhau vào bếp, cô phụ anh những công việc lặt vặt. Khung cảnh này khiến tâm tình con người ta trở nên thật bình yên, dễ chịu biết bao. Cô hy vọng cô với anh sẽ mãi bình yên bên nhau như lúc này.