Sức Mạnh Định Tình

Chương 13




Cô thấy bọn chúng chạy đi hết rồi mới quay lại quay lại xem anh như thế nào. Lúc này mới chợt nhớ ra chân cô còn đau, rồi cô mới khuỵu xuống.

- A huhu, đau chân quá đi!

- Hi Hoa? Cô không sao chứ?

Lúc này anh mới tiến đến chô cô.

- Giám đốc? Anh không sao chứ? Có bị làm sao không?

- Doạ... doạ tôi sợ muốn chết. Cô mạnh thật đó!

- Tại cha tôi có dạy võ với cả tôi luyện võ từ nhỏ, chứ không pha lúc nãy cũng không biết làm thế nào.

- Cũng mừng là có cô đó, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao.

- Cũng may là anh không sao.

- Cô đứng dậy được không? Tôi cõng cô về nhé?

- Được.

Rồi Từ Thiên Kỳ đến cõng cô về, gần nhà cô có 1 công viên nên Nhiên Hi Hoa cũng muốn hóng mát ở đó tí. Nên cô và anh đã ghé đến chỗ đó.

< Tại công viên >

2 người họ ghé qua 1 cửa hàng tiện lợi gần đó.

- Giám đốc, anh lái xe nên không được uống rượu đúng không? Vậy uống cà phê nhé?

- Được!

Mua ở cửa hàng tiện lợi rồi mới đi vào công viên.

- Giám đốc chúng ta tâm sự đi.

- Tâm sự sao?

- Đưng vậy!

- Tâm sự về chuyện gì?

- Đại loại như nhà anh có mấy người, cuộc sống trước khi làm giám đốc của anh như nào.

- Thì... nhà tôi chỉ có 1 mình tôi, hồi nhỏ thì tôi rất yếu đuối. Aizz nói tới khoảng này thật là ngại quá đi.

- Không sao đâu! Tôi sẽ không cười anh!

- Thì lúc nhỏ tôi rất yếu đuối, nhà thì cũng có điều kiện tí nên tôi cố gắng học thật giỏi. Từ vị trí nhỏ nhất giờ lên đến được giám đốc cũng thật sự rất khó khăn.

- Wow! Mà giám đốc năm nay anh mấy tuổi rồi?

- Thì 7 tră...

- 7 trăm?

Anh đang nói thì bỗng khựng lại vì hớ miệng, nói lộn tuổi thật của mình. Cô nghe được 1 được thì có hơi khó hiểu, con người có thể 700 tuổi lận à? Lúc này anh mới giật mình vội giải thích!

- À không! Cô nghe nhầm rồi, tôi 27!

- À! Haha, còn tôi vẫn là sinh viên, mới 20 thôi!

- Cô là con 1 sao?

- Đúng vậy! Tôi được cha tôi cho luyện võ từ nhỏ để phòng thân, nên có võ tí cũng có thể đánh được mấy tên khác. Vì không hiểu sao từ nhỏ đến giờ tôi luôn cứ bị những thứ tà ác khác kéo đến.

- Tà ác sao?

- À, tại cha tôi là pháp sư trừ ma, nên có thể cảm nhận được những thứ tiếp cận tôi là những thứ xui xẻo. Nhưng cha tôi lại không nói lí do vì sao tôi lại bị những thứ như thế nhắm đến. Mặc dù thời bây giờ cũng không còn mấy ai tin những chuyện đấy, nhưng nhà tôi đã theo nghề đó lâu đời rồi.

Từ Thiên Kỳ nghĩ: quả đúng là do sức mạnh đang nằm trong người cô ta mà mình cảm nhận được. Mình nên tìm hiểu để có thể lấy được sức mạnh đó càng sớm càng tốt. Nhưng mà... nhà làm pháp sư trừ ma lâu đời sao? Chuyện này có vẻ khá thú vị rồi đây.

Còn cô thấy anh đột nhiên im lặng nên đã lên tiếng.

- Sao vậy giám đốc?

- Hả à không sao, tôi chỉ hơi suy nghĩ 1 số chuyện!

Rồi 2 người tâm sự những chuyện trên trời dưới đất, mặc dù Từ Thiên Kỳ không thích cô, nhưng mà không hiểu sao khi nói chuyện với cô lại cảm thấy rất gần gũi. Nên anh cũng 1 phần nào đó trải lòng.

Vì cũng đã trễ nên anh cũng chuẩn bị về nhà.

- Cũng trễ rồi, ngày mai chúng ta còn đi làm. Đi về thôi Hi Hoa.

- Ừm, được. Tôi tiễn anh!

- Ừm.

Vì công viên sát nhà cô nên anh đã đậu xe ở đó, sau khi ra đến xe thì 2 người cũng chào tạm biệt nhau.

- Ngủ ngon Hi Hoa.

- Ừm ngủ ngon giám đốc.

Rồi cô cũng lên nhà, vừa bước vào nhà thì dây chuyền của cô nằm ngay bàn phát sáng lên.

- Aizz lại nữa...