Sau đó Kình Phong Hạo và Nhiên Hi Hoa cũng quay trở lại công việc.
Hôm nay do Nhiên Hi Hoa công việc không quá nhiều nên đã xong sớm. Sau đó cô ngồi chờ Từ Thiên Kỳ.
- Ủa Hi Hoa? Em vẫn chưa về sao?
Hoa Mạn Nhu đang chuẩn bị đồ đi về thì thấy Nhiên Hi Hoa vẫn còn ngồi đó thì lên tiếng
- Dạ em đợi Thiên Kỳ ạ!
- Uầy Thiên Kỳ đồ ha, 2 người các người đang mập mờ đúng không?
- Mập mờ? Mập mờ là sao?
- Cái con bé này ngốc thật hả trời?
Hoa Mạn Nhu bất lực vì sự ngốc nghếch của cô, rồi Kình Phong Hạo từ đâu đi đến cốc đầy Nhiên Hi Hoa 1 cái.
- Ai ya, đau em! Cái tên này!
- Haizz, Hi Hoa, anh nói cho em biết. Tốt nhất đừng có mối quan hệ yêu đương với giám đốc. Nếu không người ngây thơ đến nổi không có 1 mối tình và còn không hiểu thế nào là tình yêu như em. Tốt nhất là đừng nên day vào, sẽ rắc rối lắm đó.
Cạch!
- Ý của cậu Kình Phong Hạo đây là tôi rắc rối?
Từ Thiên Kỳ không biết đã đứng ngoài cửa từ bao giờ đã mở cửa bước vào rồi nói 1 câu khiến cho Hoa Mạn Nhu và Kình Phong Hạo giật mình.
- A? Giám đốc? Anh đến từ bao giờ thế?
- Từ đoạn Hoa Mạn Nhu hỏi Hi Hoa và tôi có phải đang mập mờ hay không!
Câu nói của Từ Thiên Kỳ làm cho Mạn Nhu và Phong Hạo xịt keo cứng ngắt. Rồi Từ Thiên Kỳ từ từ tiến lại bế Nhiên Hi Hoa lên rồi bước ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng mặt của Từ Thiên Kỳ bắt đầu rưng rưng.
- Ủa? Anh sao vậy Thiên Kỳ?
- Cô có thể để họ nói tôi vậy sao? Cô nhẫn tâm hả?
- Không có! Chỉ tại lúc đó tôi chưa phản ứng kịp nên...
- Thôi không sao! Tôi quen rồi.
- Xin...lỗi! Hay tôi dẫn anh đi ăn nhé?
- Nhưng mua về nhé? Chân cô như vậy đi không tiện cho lắm.
- Được!
Sở dĩ Từ Thiên Kỳ thay đổi 180 độ như vậy chỉ là vì...
< Tua về tối vào hôm trước >
- Bây giờ phải làm sao để cô ta sử dụng cái năng lực trong người cô ta bây giờ?
Từ Thiên Kỳ ngồi vặn óc suy nghĩ, rồi cuối cùng mới nghĩ ra 1 cách.
Hay là mình giả vờ yếu đuối để cô ta bảo vệ mình? Trong thế khó chắc chắn sẽ phải sử dụng sức mạnh.
Đột nhiên Từ Thiên Kỳ nhớ đến cú đá thần cước của cô, có hơi rùng mình 1 cái. Rồi chốt suy nghĩ đó rồi tiến hành kế hoạch.
< Quay lại hiện tại >
Chính vì kế hoạch đó nên 1 người cao cao tại thượng trong giới ma cà rồng như anh giờ đây đang làm nũng với 1 nhân loại. Đó là sự sỉ nhục đối với 1 người đứng đầu tộc ma cà rồng như anh.
- ( Phải nhịn! Thiên Kỳ phải nhịn xuống! Vì giết cô ta và lấy năng lực đó!)
Từ Thiên Kỳ vừa nói vừa nắm chặt vô lăng.
- Thiên Kỳ, anh sao vậy? Bị đau ở đâu sao?
- Hả? Không có haha. Chúng ta đi thôi!
Rồi anh và cô đi mua đồ ăn để đem về nhà ăn, nhưng vì chân cô còn rất đau nên Thiên Kỳ đã bế cô đi.
Suốt cả đoạn đường cô cứ thắc mắc tại sao mọi người ai ai cũng nhìn mình vậy?
- ( Mặt mình dính gì hả ta? Hay mặt giám đốc?)
Nói rồi cô ngước lên nhìn anh rồi nhìn những cô gái đang hú hét nhìn cô và anh. Thì trong đầu cô loé lên 1 suy nghĩ.
- ( À, tất cả là do mặt giám đốc quá đẹp trai! Hứ! Mình cũng đẹp gái chứ bộ)
Rồi cô dỗi lun cả giám đốc, anh thấy đột nhiên cô không dịnh vào áo anh nữa mà đã khoanh tay trước ngực thì liền hỏi.
- Sao vậy?
- Không có gì!
Từ Thiên Kỳ có hơi khó hiểu nhưng rồi cũng bước đi mua đồ tiếp.
Còn cô sau 1 hồi hờn dỗi thấy đồ ăn liền mắt sáng rực cả lên. Liền kêu anh đi mua này mua nọ, lúc mua không thấy lúc về mới thấy bây giờ 1 đống đồ, nên anh chuyển qua cõng cô.
Cô được cõng 2 tay 2 bịch đồ ăn, còn anh thì 2 tay giữ chân cô, còn 6 bịch đồ ăn máng trong tay anh rồi về.
Bỗng cô và anh đang đi đến nơi đỗ xe thì bị phục kích, anh nhanh chân né được đòn đầu tiên. Cô thấy có người đang tấn công về phía anh. Liền phi thẳng đến đá hắn rồi vung tay đấm tên kế bên khiến hắn đau đến phải khuỵu xuống.
Bọn chúng thấy có vẻ đối phó với cô thì phải dùng ma thuật để đánh cô.
Chưa kịp dùng tuyệt chiêu thì đã bị anh nhìn với con mắt đỏ tươi nhìn thể muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy.
Anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, với sức của anh để cô không thấy được những cảnh dùng ma thuật cũng chỉ dễ như ăn bánh.
Bọn chúng thấy thế biết mình không thể đấu lại với người đứng đầu của tộc ma cà rồng nên đành rút lui.