Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sức Mạnh Đế Vương

Chương 9. Bi kịch




Chương 9. Bi kịch

Mọi thứ tối sầm lại, tôi đã mất đi nhận thức ngay sau đó.

Không biết chuyện gì đã xảy ra? Mọi chuyện sau đó như thế nào?

Sau khi dần lấy lại được ý thức. Tôi tỉnh dậy với những cơn đau rã rời lan khắp cơ thể, các âm thanh hỗn độn giày xéo bên tai và...

Một cảnh tượng thảm khốc hiện lên ngay trước mắt!

“Cái...!”

Tôi hốt hoảng lùi lại phía sau.

Hoảng loạn cố với lấy một thứ gì đó, lấy nó làm điểm tựa để đứng dậy.

Vừa mới tỉnh dậy thì đập vào mắt là những cơ thể bất động nằm la liệt quanh đây, cùng với những dòng máu tươi chảy lênh láng xung quanh.

Đầu họ rỉ máu ồ ạt lan ra khắp nơi, các cơ thể vặn vẹo như bị gãy xương, một số người trợn mắt để lộ tròng trắng ra bên ngoài.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi bàng hoàng. Mới trước đó còn đang trên đường đi s·ơ t·án, khi tỉnh dậy đã thấy ngay cảnh tượng này.

Đây là mơ thôi phải không?

Bốp!

Tôi tự vả mặt mình một phát thật mạnh, rồi từ từ cảm nhận cơn đau thấm vào má...

Đây không phải là mơ!

Vẫn còn đang lơ mơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi đưa mắt nhìn xung quanh.

Mùi tanh của máu phảng phất trong không khí, sự tĩnh lặng bao trùm lấy nơi này, trái ngược là tiếng súng nổ ra liên tục đi kèm với những tiếng hét thất thanh vang lên ngoài kia.

Một bầu không khí rợn tóc gáy.

Do đợt t·ấn c·ông của quái vật, có vẻ chiếc xe đã bị lật rồi dẫn đến cảnh tượng này. Các sát quái nhân vẫn còn đang chiến đấu ngoài kia.

Không gian bên trong thùng xe đã bị lộn ngược lại, chấn động khiến nó trở nên méo mó, vị trí của sàn và trần bị đảo lộn. Hiện tôi đang đứng trên trần xe, những chiếc ghế gắn liền với sàn lúc trước giờ ở ngay trên đầu tôi.

Nhìn qua một loạt những cơ thể nằm chồng chất trên vũng máu... Chưa biết họ chỉ đang b·ất t·ỉnh hay đ·ã c·hết.

Tôi muốn tới gần kiểm tra xem, nhưng đã quá sợ hãi để làm điều đó. Chân run cầm cập không nhấc lên nổi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bố và ông nội đang nằm lẫn trong những người này. Nhưng tôi không thể nào tìm ra họ, càng nhìn càng thấy gớm, tôi bắt đầu mắc ói dù trong bụng đã chẳng còn cái gì để nôn.

Sau khi quan sát được một lúc, tôi ngồi bệt xuống sàn.

Đây không phải lần đầu tôi thấy những cảnh như thế này. Trước đó tôi đã gặp ảo giác hai lần, thấy được những cảnh tượng khủng kh·iếp y chang.

Mới đây còn tận mắt nhìn thấy n·gười c·hết...

Nhưng quả thật, tôi vẫn không thể quen nổi với cảnh tượng trước mắt.

“Ưaa!”

Bỗng chốc!

Tôi dựng đứng người, bất giác nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trong góc tối, một người đàn ông đang vật vã gượng dậy với tâm thế mệt mỏi.

Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất bị b·ất t·ỉnh. Nhìn kỹ người đàn ông đó... Tôi biết gương mặt này!

“Bố...!”



“...!”

Bố tôi không nói gì, chỉ ngạc nhiên nhìn tôi rồi quan sát xung quanh.

Biểu cảm kinh ngạc tột độ. Trán cau lại, mí mắt mở to, tròng mắt dãn ra. Mắt của ông dừng lại khi hướng vào tôi.

“Phù.”

Rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Tuấn! Có thương nặng lắm không?”

“... Không ạ.”

Nhìn kỹ cơ thể mình, tôi không b·ị t·hương quá nhiều. Nhưng vẫn có cảm giác đau ê ẩm ở người.

Bố dường như không nói gì nữa. Tôi cũng vậy, chẳng biết nên nói gì trong tình huống này.

Tôi bắt đầu nghĩ về những ảo giác kỳ lạ xuất hiện gần đây.

Chúng xuất hiện kể từ sau giấc mơ đó, nó dường như báo trước cho tôi rằng sự kiện này sẽ diễn ra. Và quả thật là như vậy! Những gì đang diễn ra giống hệt với những gì tôi nhìn thấy trong ảo giác.

... Tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ về nó.

Lúc lâu sau, một số người tỉnh dậy trong hoang mang, số khác thì đã vĩnh viễn ra đi.

Những người còn sống ngồi lặng im trong này với xác và máu xung quanh, cùng tiếng súng vang vảng bên tai.

Vẫn còn những lời động viên hỏi han nhau, nhưng điều đó không giúp tình hình tốt hơn. Tôi có thể thấy tay họ run cầm cập, mặt tối sầm lại, tỏ rõ vẻ sợ hãi lo lắng.

“Mọi người không sao chứ?”

Một sát quái nhân đứng trước cửa thùng xe, vừa thở hổn hển vừa nói, cùng đồng đội đứng phía sau anh ta.

Trên người họ đeo các thiết bị hỗ trợ, trang bị súng và v·ũ k·hí cận chiến. Mồ hôi đầm đìa, bộ dạng rách rưới với những v·ết t·hương rỉ máu trên cơ thể họ, như vừa trải qua một cuộc chiến đẫm máu.

“Xin lỗi, tôi không có thời gian giải thích! Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay!”

Người đàn ông nói với giọng điệu gấp gáp rồi đưa chúng tôi ra bên ngoài.

Không phải ai cũng đồng tình với việc bỏ người thân của họ lại, dù có là xác c·hết đi chăng nữa.

Nhưng không cách nào khác...

Trước khi đi, bố chững lại rồi nhìn chằm chằm vào đống t·hi t·hể. Ánh mắt kinh ngạc hướng vào một cái xác.

Tôi để ý đến cái xác mà bố đang nhìn. Một ông già có mái tóc bạc trắng, thân hình gầy gò.

Ông nội tôi đang nằm đó... Máu chảy dài từ đầu xuống, miệng há ra cùng đôi mắt mở to, không chút biểu cảm trên khuôn mặt ông.

Tôi im lặng không nói lên lời.

Đúng là tôi ghét ông nội, chỉ mong rằng một ngày nào đó gã nghiện rượu này biến mất khỏi cuộc đời mình.

Nhưng ngay lúc này tôi lại lộ rõ bản mặt mềm yếu của bản thân. Tôi không vui nổi trước cảnh tượng này, xót xa trước những gì đang thấy...

Bố đưa tay ra vuốt nhẹ mắt ông xuống, rồi cùng với các sát quái nhân di chuyển ra khỏi đây.

Những gì trong lòng tôi chỉ còn là sự day dứt, dằn vặt lương tâm.

Di chuyển ra khỏi thùng xe, bỏ lại chiếc xe quân dụng đã bị lật lại ở phía sau, cùng với đó là xác c·hết của người thân.

Quang cảnh hoang tàn hiện lên trước mắt, tất cả chỉ còn là một đ·ống đ·ổ n·át, cùng với máu và xác c·hết xung quanh. Tôi nhớ là đã nhìn thấy cảnh này một lần rồi, nhưng không rõ là lúc nào và ở đâu.



Chúng tôi vừa di chuyển vừa nấp sau những ngôi nhà đổ vỡ.

Bộ dạng gấp gáp ban nãy của các sát quái nhân đã biến mất. Họ trở lên thận trọng hơn, từng bước chân cẩn thận, ngóng nhìn xung quanh.

Các sát quái nhân giữ cảnh giác cao độ, luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.

“Phải đi đến bao giờ đây?”

“Chẳng biết nữa, có lẽ cho đến khi có tiếp viện hoặc tới được nơi an toàn...”

Trong khi đó là những lời xôn xao của đoàn người phía sau.

“Liệu chúng ta có sống nổi không? Lỡ bị lũ quái vật phát hiện thì sao?!”

“Lúc đấy thì... Các sát quái nhân sẽ bảo vệ chúng ta thôi.”

Họ thì thầm nói với nhau, tự an ủi bản thân.

Họ nghĩ các sát quái nhân có thể bảo vệ được cho họ ư?

Đến phút cuối cùng thì con người mới bộc lộ bản chất thật của mình. Các sát quái nhân chẳng có lý do gì để bảo vệ chúng tôi, họ hoàn toàn có thể bỏ mặc đoàn người phía sau rồi chạy trốn.

Mà cả kể họ có bảo vệ đi chăng nữa thì sức người có hạn, và súng đạn cũng thế. Một mình chống lại với đám quái vật không dễ dàng gì, lại còn phải bảo vệ đoàn người phía sau.

Các sát quái nhân còn chưa chắc bảo vệ được bản thân họ chứ đừng nói gì những người khác.

“Đội trưởng, nguy rồi!”

...?

Bỗng chốc! Đoàn người đột ngột dừng lại, các sát quái nhân vào tư thế chiến đấu, đoàn người phía sau mặt tái mét, người run rẩy tỏ rõ vẻ sợ sệt.

Một con quái vật hình người, mang vẻ ngoài hung tợn tiến về phía chúng tôi.

Đó là một con Olgir!

Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy nó ngoài đời. Nó có làn da màu xanh lá cây, mồm không có môi, để lộ hàm răng nhọn hoắt ra bên ngoài. Cơ thể lực lưỡng với các cơ bắp săn chắc, thân hình ngoại cỡ cao tầm ba mét.

“Mọi người củng cố đội hì...”

“GRAA!”

Vị thủ lĩnh sát quái nhân chưa nói hết câu, thì con Olgir đã lao đến t·ấn c·ông.

Đoàng! Đoàng! Đoàng...!

“Không được dừng lại cho đến khi nó c·hết!”

Họ điên cuồng nổ súng vào nó, khiến nó ngã gục xuống trước khi áp sát được đội hình.

“Chưa kết thúc đâu! Tiếng động vừa rồi sẽ thu hút thêm bọn quái vật. Phải mau chóng...”

Bộp!

Một người phụ nữ bị hất văng đi, bởi một con Olgir bất ngờ lao đến. Va chạm mạnh vào bức tường khiến cơ thể cô ấy nát bét, máu bắn tung tóe ra xung quanh.

Mọi người kinh hãi trước một bầy quái vật xuất hiện.

Tôi đứng hình.

Lý trí thúc ép tôi phải chạy trốn, nhưng chân tôi cứng lại không nhấc lên nổi.

Không chỉ có Olgir, những con quái vật khác cũng bị thu hút tới đây, với số lượng nhiều không đếm xuể.



Trong chốc lát, tình hình trở nên hỗn loạn. Đoàn người chạy toán loạn, có người ngã quỵ xuống trong sự sợ hãi. Các sát quái nhân thì gồng mình chiến đấu với quái vật.

Tại sao chứ? Họ hoàn toàn có thể bỏ mặc, lấy chúng tôi làm mồi nhử... Nhưng tôi mừng vì họ đã không làm thế.

Một số buông súng chịu c·hết, số khác trong tuyệt vọng cố gắng trốn thoát khỏi đây.

“Tuấn!”

Tiếng hét của bố ngay bên tai.

Tôi ngoảnh đầu lại. Chỉ thấy thoáng qua bóng đen, một con quái vật đang lao tới với tốc độ chóng mặt.

Tôi không thể né được, nó quá nhanh! Chỉ còn cách nhắm chặt mắt, đón nhận c·ái c·hết.

Tôi sẽ c·hết sao?...Tôi chưa muốn c·hết!

Tôi đã sống mười bốn năm không có tí mục đích, sống một cuộc đời uổng phí. Tôi không hề sống, mà chỉ đang tồn tại.

Nếu có cơ hội lần thứ hai, tôi sẽ sống tốt hơn.

...?

Hể? Tôi vẫn chưa c·hết!

... Tại sao?

Khi tôi mở to mắt ra, bố tôi đang đứng phía trước với một chiếc móng vuốt dài đâm qua ngực.

“Không... Thể nào!”

Bàng!

Một phát súng kết liễu con quái vật.

Bây giờ mới có thể nhìn rõ được nó.

Một con quái vật mang hình thú, cơ thể nhỏ bé màu đen tuyền, miệng to và rộng với hàm răng nhọn hoắt. Hai chi trên của nó có một chiếc móng vuốt dài nhô ra.

Nó đã t·ấn c·ông bố bằng chiếc móng vuốt đó!

“Này nhóc! Chạy ra khỏi đó ngay!”

Nhưng bố tôi đã b·ị t·hương nặng...

Ông tiến tới gần tôi với từng bước chân loạng choạng, rồi đưa hai tay vòng qua lưng, ôm lấy tôi.

“Bố...!”

“Bố... Xin lỗi.”

Xin lỗi... Vì lý do gì chứ?

Người phải xin lỗi là tôi mới đúng!

Kẻ đã làm bố thất vọng, kẻ đã làm gánh nặng cho bố.

Suốt những năm tháng đi học không có bất kỳ thành tích nào cả. Còn b·ị b·ắt nạt, bị cô lập bởi bạn cùng lớp.

Bây giờ còn hại c·hết người mà tôi kính trọng nhất.

Nhìn xuống lưng bố, máu chảy ồ ạt từ v·ết t·hương. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở đang dần yếu đi.

Như thể có một luồng điện chạy qua, lúc này đầu tôi đau nhức dữ dội. Những hình ảnh đan xen nhau xuất hiện, cùng các âm thanh hỗn tạp. Cơ thể tôi bắt đầu mất dần cảm giác.

“Con phải sống... Bằng bất cứ giá nào.”

Đó là câu cuối cùng tôi nghe được.