Chương 10. Bước ngoặt của cuộc đời
Một luồng thông tin bất ngờ ập vào não bộ, mang theo những ký ức chưa từng có bỗng xuất hiện trong đầu tôi.
Trước mắt tôi là một con đường gồ ghề với những đ·ống đ·ổ n·át hiện lên.
Bắt đầu cảm thấy lơ mơ, ý thức dần mất đi.
Lịch bịch, lịch bịch.
Tiếng di chuyển vội vã của một ai đó, đang mang theo các v·ết t·hương đầy mình.
Tôi chìm vào cơn mơ ngay sau đó.
...
"Còn lại nhờ cậu..."
Vũ Đức Cường đ·ã c·hết! Anh ta đã truyền lại sức mạnh cho tôi.
Anh ta là một trong những người được chọn, ấy vậy mà...
Lời trăn trối của Cường vẫn vang vảng trong đầu tôi nãy giờ.
"Tôi sẽ không làm anh thất vọng."
Tôi tự nhủ bản thân mình.
Hiện tôi đang tới chỗ của Darius.
Rachel và những người khác cũng đã tới đó, chỉ mong họ vẫn an toàn khi tôi tới nơi.
Quang cảnh hoang tàn hiện lên trước mắt, tôi đi qua một loạt những đ·ống đ·ổ n·át rồi tới chỗ căn cứ.
Mùi máu tươi phảng phất quanh đây, cùng với mùi khét tỏa ra trong không khí.
Có vết tích của một v·ụ n·ổ ngay trên đường đi!
Một vết lõm lớn nằm ngay trên mặt đất, đất cát bắn tung tóe khắp nơi.
Không nghĩ nhiều, tôi tức tốc chạy thẳng một mạch tới phía cánh cổng.
... Nơi đây đã trở thành một bãi tha ma đúng nghĩa!
Những cái xác biến dạng nằm la liệt trước căn cứ, nội tạng và mảnh cơ thể rơi vãi quanh đây, máu của họ cùng với đá vụn bắn tung tóe khắp nơi.
Khỏi cần phải giải thích, ai nhìn cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.
Là lỗi tại tôi sao? Do đã không giữ chân được chúng... Để chúng đuổi kịp bọn họ.
Quan sát xung quanh, nhìn từng t·hi t·hể của những người đồng đội đã khuất.
Những hồi ức đẹp đẽ về họ bỗng hiện lên trong tôi. Những người đồng đội vào sinh ra tử với tôi, những đêm rét chung chăn sẻ áo, chia sẻ từng miếng ăn nơi chiến trường đói khát, dìu nhau đi mỗi lúc b·ị t·hương... Những mảnh ký ức vụn vỡ rơi dần vào dĩ vãng, nay chỉ còn một khung cảnh tàn nhẫn của hiện thực tàn khốc.
... Kinh khủng là từ duy nhất tôi có thể dùng để miêu tả cảnh này.
Họ đ·ã c·hết sạch!
Họ bị t·hiêu r·ụi đến cháy đen, những chiếc cọc cắm sâu đục khoét từng lỗ trên cơ thể, các vết cứa in hằn vào da thịt cùng máu ứa ra, từng bộ phận cơ thể của họ đứt lìa, bị nát bét lòi cả nội tạng.
Không thể nhìn cảnh này thêm một giây nào nữa. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
... Tất cả đây sao?
Có vẻ nhóm người của Ken đã giữ chân chúng để nhóm Rachel chạy thoát.
"Ken!"
Một hình bóng quen thuộc hiện nên trước mắt.
Kia... Là Ken sao?
Cơ thể của cậu ta đứt đôi, nửa thân dưới đã biến mất để lộ nội tạng lòi cả ra bên ngoài.
Có vẻ chúng đã cố vô hiệu hóa Scigic của Ken. Cánh tay trái của cậu ta đứt lìa cùng với vòng tay IC đeo trên đó.
Ken, người đồng đội và là người bạn thân thiết nhất của tôi... Cậu ta luôn mang trong mình một hình tượng, lý tưởng mà tôi không có. Tôi ngưỡng mộ và ghen tị với cậu ấy, một người bạn và là một đối thủ đáng trân trọng.
Là một trong những người được chọn, cậu ấy đáng ra phải sống sót đến phút cuối.
Trái tim tôi đau nhói... Nhưng giờ có làm gì cũng vô ích.
Tôi đứng trước xác cậu ta, thì thầm nói.
"Các cậu sẽ không hi sinh vô ích đâu, tôi hứa đấy!"
Hãy yên nghỉ đi, còn lại giao cho tôi là được.
Tôi sẽ không để họ phải hi sinh vô ích! Mang theo ý chí, quyết tâm của bọn họ và tiến lên phía trước.
Bỏ lại xác của những người đồng đội phía sau. Tôi tiến tới cánh cổng thép đã bị phá hủy.
Đùa à!
Đây là cổng được cường hoá đấy! Nó đã được cường hoá rồi đấy!
Chúng đã phá nát cánh cổng...
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ tiến vào trong.
Nơi này được thiết kế như một mê cung, chỉ những người đã thạo đường hoặc thuộc lòng cái bản đồ mới có thể tìm ra được nơi trú ẩn.
Tôi là một trong những số đó.
Đến rồi!
Phía trước mặt tôi là những chiến hữu đang giữ cảnh giác cao độ.
"Tuấn!"
Họ lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy tôi.
Tôi kể lại toàn bộ cho họ.
Về việc chỉ mình tôi còn sống và cả việc Cường đ·ã c·hết và truyền lại sức mạnh cho tôi.
"Trông cậu tả tơi lắm luôn."
"Tôi chưa c·hết là may đấy."
"Để bọn tôi chữa thương cho cậu."
"Ừ."
Tôi đồng ý rồi ngồi bệt xuống thư giãn.
"Mà, nếu Tuấn đã trở lại rồi thì..."
"Sao đấy?"
"Cậu là một trong những người được chọn đúng không?"
"Ờ thì... Đúng, dù là ở trong hàng dự bị."
Nói thật thì... Chẳng có tý hi vọng nào vào tôi ở thời điểm đấy cả.
Tuy vậy, có được ký ức từ tương lai có thể cải thiện phần nào về thực lực.
Nó giúp đẩy nhanh quá trình phát triển của bản thân. Miễn là tôi ở hiện tại giỏi thì ở quá khứ cũng sẽ thừa hưởng được những kinh nghiệm đó mà thôi.
Đó là những gì họ nói khi tiến cử tôi.
"... Tôi nghĩ cậu nên vào trong đó để biết thêm thông tin chi tiết."
Tôi ngẩn người ra, đừng có nói là...
Sau khi được chữa thương, tôi mở cánh cửa kia ra.
Rachel và Darius đang trong đó cùng với một bầu không khí nặng nề.
... Một lần nữa, tôi đã được chọn.
Cái kẻ mà tôi căm ghét nhất.
Kẻ chỉ biết đổ lỗi cho mọi thứ xung quanh mà không biết nhìn vào bản thân, luôn nói người khác giả tạo nhưng bản thân lại là kẻ giả tạo nhất, ghét những kẻ vô dụng nhưng chính hắn là kẻ vô dụng nhất.
Một kẻ ích kỷ!
Kẻ đó sẽ cứu lấy thế giới này ư?
Mặc dù đến giờ tôi vẫn thế, chỉ là tôi đã trải qua quá nhiều để nhận ra mình rác rưởi đến mức nào mà thôi.
"Gửi đến kẻ từ quá khứ...
HÃY CỨU LẤY THẾ GIỚI NÀY."
Đó là câu cuối cùng tôi nghe được từ Darius.
...
Cứu lấy thế giới này... Khỏi cái gì cơ chứ?
Từ từ mở mắt ra sau cơn mê.
Não tôi như vừa được khai sáng. Mọi sự tò mò, thắc mắc của tôi đều đã được giải đáp.
Ngoại trừ một thứ!
Rốt cuộc trong tương lai đã xảy ra chuyện gì? Những kẻ xuất hiện trong ký ức đó đã t·ấn c·ông chúng tôi là ai?
Có lẽ tôi phải đợi đến khi nhận thêm những mảnh ký ức mới. Hơi khó tin, nhưng đến mức này rồi thì có muốn không tin cũng khó.
"Đây là đâu?"
Câu hỏi đầu tiên của tôi khi mở mắt ra. Trước mắt tôi là một cái trần kim loại cùng cảm giác tê lạnh sau gáy.
"Thằng bé tỉnh rồi!"
Tôi cố gượng dậy, xung quanh là một nhóm người sát quái nhân. Nhưng không phải những sát quái nhân trước đó.
Có vẻ như tôi đang ở trong một khoang tàu hoặc một cái gì đó tương tự.
Nơi đây rộng thênh thang, với bề mặt xung quanh là kim loại, hai bên tường là những chiếc cửa sổ nhỏ được đóng lại.
Tôi được cứu rồi... Vậy còn bố?
"Bố cháu đâu ạ?"
"... Cô rất tiếc, bọn cô đã tới muộn."
Vậy à...
Bố tôi đ·ã c·hết, chỉ vì bảo vệ tôi.
Tôi đã quá bất lực, không thể làm gì được trong tình huống đó... Trong cả cuộc đời, tôi đã không làm gì được cho bố.
Bên góc kia, những người b·ị t·hương đang được băng bó. Một số ngồi thẫn thờ, mặt trầm xuống, ánh mắt vô hồn không chút biểu cảm.
Chúng tôi chỉ còn vài ba người còn sống, nhóm sát quái nhân kia thì đã bị diệt sạch.
Nhìn ra khung cửa sổ... Tôi nhận ra mình đang ở trên một chiếc tàu bay.
Phía dưới là khung cảnh toàn thành phố bị nhuộm đỏ, tàn phá nặng nề.
Có vẻ như thứ năng lượng đó đã mang bọn quái vật này tới đây.
Tất cả những điều này đều đã được dự báo từ trước, nhờ vào "ký ức từ tương lai" mà tôi đã nhận được.
Tuy rằng những thông tin đó không rõ ràng...
Nhưng nếu như tôi nhận ra và thông báo cho mọi người, nếu như tôi kịp làm gì đó... Mọi chuyện đã không thành ra thế này.
Bố đã không phải c·hết!
Liệu trong tương lai còn điều gì khủng kh·iếp hơn nữa đây.
Khi con tàu bay đáp xuống bãi đỗ. Tôi bước xuống bậc thang của con tàu.
Ngay bên là những chiếc tàu bay khác cũng đang đáp đất, những chiếc còn lại thì chuẩn bị bay.
Từ cuộc tán chuyện của các sát quái nhân, tôi biết được rằng.
Quái vật đã bao vây cả khu vực đó. Chiếc xe chở chúng tôi không phải là chiếc duy nhất bị t·ấn c·ông, và họ đang sử dụng tàu bay để cứu giúp cũng như s·ơ t·án những người còn lại.
Tiến tới khu tập trung, nơi mà các sát quái nhân đã nói với chúng tôi. Ngay trước mặt là một hàng dài chiếc lều được dựng lên.
Trong đó tôi thấy được những gương mặt thất thần, những giọt lệ rơi dài trên má khi mất đi người thân, cùng với sự mệt mỏi cả về tình thần lẫn thể chất.
Nơi này toát ra một bầu không khí thật ảm đạm.
Các quầy phân phát lương thực thực phẩm kín mít người. Cùng với các y tá đang vắt sức cứu người.
Thời gian trôi qua tầm nửa ngày rồi, tôi cũng khá đói, nhưng lại không có tâm trạng để ăn.
Tiếng gào khóc vang vọng quanh đây, cùng với nỗi đau khôn xiết biểu hiện trên gương mặt từng người.
Dù có buồn nhưng tôi vẫn không nặn ra nổi một giọt nước mắt. Giống y chang đám tang ông ngoại, tôi không khóc nổi dù chỉ một giọt.
Bởi có lẽ... Họ không quan trọng đối với tôi ư?
Nhìn về phía bên kia, là những t·hi t·hể đ·ược trùm vải trắng lên trên.
Kia là...
Bé gái mà tôi đã cứu trước đó, đang đứng bất động trước một cái xác.
Từ khoảng cách này, dù con bé không nhận ra nhưng tôi có thể thấy. Mắt con bé trợn trừng, miệng thì há hốc ra, đang sốc nặng trước t·hi t·hể đó.
Tôi đã nói dối rằng mẹ nó sẽ được cứu...
Tôi đã nói dối một con nhóc sao? Tôi nên tự cảm thấy kinh tởm chính mình...
Nhưng điều đó là cần thiết, nếu tôi không làm thế thì chỉ còn cách dùng vũ lực ép buộc con bé theo mà thôi.
Thế rồi, một bà già tới gần cô bé cùng với một người khác.
Kia chẳng phải là bà ngoại tôi sao! Cùng với đó, nhìn qua trang phục có lẽ là một cha sứ ở nhà thờ, họ tiến tới gần an ủi cô nhóc.
Tôi có thể thấy tương lai theo đạo Công giáo của con bé.
Một lúc sau, một nhóm người tiến về phía bà ngoại... Là họ hàng bên ngoại của tôi!
Tôi quay ngoắt ra sau, tránh gặp mặt họ rồi bước đi trên con đường của riêng mình với dáng vẻ buồn bã.
Bước trên con đường phía trước, cùng với cảm giác lạc lõng, cô độc. Liệu thứ gì đang chờ đợi tôi trong tương lai đây?
Ông bà và bố đ·ã c·hết.
Từ giờ tôi sẽ phải tự quyết định tương lai, tự định đoạt số phận thay vì dựa dẫm vào người khác như trước.
Tôi chưa từng tự quyết định hay có mong muốn gì cho bản thân. Sống cuộc đời không mục đích, không ước mơ. Điều đó khiến tôi không có động lực chiến đấu.
Giờ sẽ khác!
Tôi đã nhận ra được định mệnh của mình, tôi quyết định sẽ cứu lấy thế giới này!