Chương 5. Trên con đường cô độc
Nhìn lên bầu trời u tối, một ánh hào quang đỏ rực trên bầu trời khiến tôi có cảm giác bất an.
Lúc này bố từ trên tầng đi xuống với bộ quần áo lịch lãm và một đôi giày da, mái tóc được vuốt lại một cách chỉnh tề.
"Có nhất thiết phải vậy không bố?"
"Có chứ! Mày muốn bố mặc quần đùi với áo ba lỗ đến đấy à?"
Nói rồi tôi và bố bước vào trong xe, đi tới nơi tổ chức tiệc chia tay.
Trên con đường tấp nập xe cộ, những ánh đèn chiếu sáng từng cung đường mà hai bố con tôi đi qua. Tôi nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp về đêm. Thế nhưng! Cái cảm giác khó chịu đó...
Trên bầu trời lúc này là một ánh hào quang đỏ rực, tượng trưng cho một điều không lành sắp xảy đến. Bên dưới nó là một thành phố mỹ lệ, chứa đựng những tinh hoa công nghệ của thế giới hiện đại.
"Bố ơi! Kia là gì vậy? Cái thứ hào quang trên trời đó..."
"..."
Nghe những lời tôi nói, bố cho xe đi chậm lại rồi ngước mặt nhìn lên bầu trời ảm đạm.
"Ồ! Bầu trời hôm nay lạ thật..."
Bố tôi chỉ biết há hốc mồm trước những gì được nhìn thấy. Không hề có một câu trả lời thỏa đáng cho thứ hào quang lạ thường kia, rồi ngay sau đó cho xe tiếp tục chạy.
Lướt qua từng công trình đồ sộ nơi trung tâm thành phố, những tòa cao ốc tráng lệ tô điểm cho sự phát triển của nơi đây. Phía dưới là lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới cạnh bên tượng đài Bác Hồ.
Bố tôi rẽ vào một con đường rồi dừng xe lại khi tới trước cổng một nhà hàng.
"Xuống xe đi, đến nơi rồi."
Tôi đang đứng trước nhà hàng mà lớp tổ chức tiệc chia tay. Hai nhân viên, một nam một nữ đứng trước cổng chào đón tôi.
Khi bố lái xe vào bãi đỗ xe bên cạnh. Tôi bước qua hai nhân viên, đi vào trong cánh cổng to đùng trước mắt.
Quang cảnh thật lộng lẫy! Bên trái tôi là một cái ao chứa những con cá rồng platinum, trong khi đó bên phải là những bụi cây chuỗi ngọc tỏa sắc xanh bên ven đường.
Tôi bước trên con đường được lát gạch đỏ thẫm, ngắm nhìn quang cảnh nơi đây.
Khi mở cánh cửa kính kia ra là một không gian rộng lớn. Một căn phòng sang trọng với những họa tiết trang trí đẹp mắt.
Từng khung cửa sổ với những chiếc rèm mỹ nghệ tạo cảm giác thoáng đãng cho nơi đây, cùng với những chiếc điều hòa hoạt động hết công suất khiến tôi quên mất thời tiết mùa hạ cuối tháng năm.
Từng bộ bàn ăn được sắp xếp tỉ mỉ ngay ngắn, khiến ai nhìn vào cũng muốn ngay lập tức ngồi xuống thư giãn.
Trên bàn là chiếc thực đơn cảm ứng cùng với hộp giấy và bát đĩa. Di chuyển quanh đây là những con robot đưa đồ cùng các nhân viên đang sắp xếp đồ ăn lên bàn.
Những ánh đèn lấp lánh tỏa sáng trên trần nhà làm cho bất cứ ai cũng phải ngước nhìn và một đàn cá đầy màu sắc đang bơi lượn trong chiếc bể cá hình tròn giữa trung tâm căn phòng.
Bên trong là các bạn học cùng lớp đang cười đùa vui vẻ, phụ huynh của họ và cô giáo chủ nhiệm đang trò chuyện cùng nhau. Ai cũng ăn mặc trang trọng cho đêm nay, toát lên vẻ hào nhoáng cho buổi tiệc.
Một phụ huynh có vẻ đã nhận ra tôi.
"Tuấn đến rồi à! Bố cháu đâu?"
"Bố cháu đang vào ạ."
Khá đúng lúc, bố tôi mở chiếc cửa kính rồi từ ngoài bước vào. Thấy được người quen, một bác trai gần đó hứng khởi.
"Anh chờ mày mãi đấy Thương ạ."
"Chào mọi người, em đến đây với thằng con em."
"Thương đến rồi à! Vào đây đi em."
Khi được giáo viên chủ nhiệm gọi lại, bố tôi rất nhanh đã nhập cuộc.
Tôi ngồi trên một chiếc ghế kế bên cửa sổ, chờ đợi những người khác tới trong lúc thức ăn đang được xếp trên bàn.
Những ánh mắt của đám bạn cùng lớp hướng vào tôi, nhưng vẫn cố tỏ vẻ lịch thiệp.
"Hi mọi người."
"Ngọc! Con đi đâu mà giờ mới đến?"
"Con đi lượn với bạn chút xíu thôi mà mẹ."
Từ phía bên ngoài Ngọc cùng các cô bạn của mình hộc tốc bước vào, ngay sau đó bị người mẹ của mình chỉ trích.
Lúc lâu sau, khi mọi người đều đã tới đủ, một bữa ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Một mùi thơm hấp dẫn toả ra từ các món ăn, so với đồ ăn nhà làm trông chúng đẹp mắt và ngon hơn hẳn, dù nguyên liệu không khác là bao.
Cứ tưởng như đã được giải tỏa sự thèm thuồng trước mắt, nhưng nào có dễ vậy... Tôi phải nghe hết cô chủ nhiệm, đại diện phụ huynh đến cả học sinh đọc một bài diễn văn về tình bạn, tình cô trò, và việc họ yêu trường lớp như thế nào mặc dù đứa nào cũng muốn cháy trường khi còn học ở đó.
Khi những bài diễn văn dài tầm 30 phút kết thúc thì mọi người mới bắt đầu dùng bữa.
Trong khi những đứa xung quanh mời rượu nhau, thì tôi ngồi thưởng thức từng món ăn trên bàn.
Mặc dù chúng tôi được dặn từ trước là không được uống rượu...
Bố tôi bên chỗ người lớn thì vừa nhâm nhi cốc rượu vừa ôn lại chuyện cũ.
"Này Tuấn!"
Một tiếng gọi khiến tôi giật đứng người, Oanh đang đứng trước mặt tôi với ly rượu trên tay.
"Thế cậu có uống không?"
Cô ấy đang mời rượu tôi ư?
Có một vấn về… Tôi ghét rượu! Tôi ghét thứ đồ uống này và không bao giờ muốn động đến nó.
Nhưng…
"... À ừ, có!"
Sau một giây ấp úng. Tôi miễn cưỡng cầm chiếc ly trống trên bàn, lấy rượu từ bát đựng rượu rồi cạch ly với Oanh. Mặc dù không thích và cũng không biết uống rượu nhưng lần này là ngoại lệ.
"Tôi mong cậu bớt trầm lại đi, nếu có dịp gặp lại, tôi và cậu có thể cùng đi chơi... Với mọi người."
"... Có lẽ vậy."
Chỉ khi gặp lại mà thôi! Có lẽ chúng tôi sẽ thành bạn tốt của nhau.
Một số người khác cũng tới chủ động mời rượu tôi.
Hoàng, chàng trai nghịch ngợm chuyên đi trêu chọc người khác nhưng lại sống rất tình cảm.
Trung, chàng béo tốt bụng và cũng là người thường xuyên giúp đỡ tôi.
Ánh, một cô nàng nghiêm túc với bề dày thành tích học tập, là bạn cùng bàn của tôi.
Ngọc, người thường xuyên bắt chuyện với tôi.
"Xin lỗi... Rảnh không?"
Và người cuối cùng...
Buổi tiệc kết thúc khi dòng lệ lăn dài trên má từng người, những câu từ biệt ấp úng như không muốn rời xa tuổi mười bốn, tâm tư cô trò được bộc lộ rõ vào phút chót.
Tôi đứng một mình cạnh cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ về tương lai... Một tương lai bất định như thứ hào quang kia vậy.
"Bố cậu nhiệt huyết nhỉ Tuấn!"
Ngọc tiến lại gần với nụ cười rạng rỡ.
Mặt vẫn còn đỏ ửng do rượu, nhưng trông cô ấy vẫn còn khá tỉnh táo.
"Đừng ủ rũ đứng đây vậy chứ."
Giờ sao... Cậu muốn tôi ra kia đóng băng với các cậu à?
Tha cho tôi đi, tôi cực ngán mấy cảnh cảm động này.
"Tớ nghĩ cậu nên dành thời gian này cho bạn của cậu..."
"Cậu là bạn tớ mà!"
"..."
Chưa nói hết câu, tôi đã bị ngắt lời.
Này! Cậu đang say quá rồi đấy.
Tôi đang mắc phải một tình huống khó xử. Cô ấy phóng to mắt ra nhìn tôi với mong muốn được hồi đáp, còn tôi thì đang tìm kiếm câu trả lời trong vô vọng.
Tôi chưa bao giờ coi cô ấy là bạn, dù cô ấy có coi tôi là "bạn" đi chăng nữa thì sự khác biệt về địa vị là quá rõ ràng.
Ngọc tự cho mình là "bạn" với tôi. Nhưng với tôi, cô ấy chỉ đang đứng trên cao nhìn xuống với ánh mắt thương hại mà thôi.
Thương hại một kẻ thảm hại...
Ngại ngùng lúc lâu, cô ấy tựa hai tay vào khung cửa sổ rồi ngắm nhìn cảnh quan qua tấm kính.
"Một vẻ đẹp rạng ngời!"
Tôi bất chợt thì thầm.
"Đúng thật, nghĩ lại thì thế này cũng không quá tồi."
À không! Ý tôi muốn nói là cậu đẹ... À mà thôi.
"Kia là..."
Cô ấy có vẻ đã nhận ra nó, thứ hào quang bí ẩn trên bầu trời.
Có vẻ như Ngọc cũng không biết đó là gì, vẻ mặt ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt cô ấy.
"Cậu biết nó là gì không Tuấn?"
"Tớ chịu, lần đầu tiên tớ nhìn thấy nó trong đời."
Thoạt nhìn thì trông khá giống hiện tượng nguyệt thực, nhưng có vẻ như là không phải.
"Tuấn ơi! Chuẩn bị về đi!"
Bố đứng cạnh cánh cửa kính gọi tôi. Có vẻ như đã tỉnh rượu, vẻ mặt đỏ ửng trở lại như mọi khi, giọng điệu trở lên dõng dạc hơn.
"Cậu không đi với cả bọn à? Tý bọn tớ định đi uống nước."
"Xin lỗi, tớ chuẩn bị về rồi! Chào nhá."
"Ừm, hẹn gặp lại... Vào một lúc nào đó."
Tôi bước đi, bỏ lại quá khứ bốn năm cùng với những người bạn học cùng lớp.
"Con không đi với các bạn à?"
"Không ạ."
Ngắm nhìn một thành phố ảm đạm sau bữa tiệc náo nhiệt, cảm giác cô độc đeo bám tôi trên con đường phía trước. Khi từng ánh đèn tắt đi, để lại một ánh sáng đỏ rực trên bầu trời bất tận.