Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sức Mạnh Đế Vương

Chương 3. Nốt trầm trong cuộc đời




Chương 3. Nốt trầm trong cuộc đời

Vâng, trước mặt tôi đây chính là ngôi trường mà tôi đã gắn bó được bốn năm. Nơi đây gợi lại cho tôi những kỷ niệm không mấy tốt đẹp.

Những ngày tháng cô độc ngồi trong lớp học. Tôi lạc lõng giữa 36 thành viên của lớp và bị bỏ lại trong những tiết học nhóm, các hoạt động lớp được tổ chức khi mà tôi bị gạt qua một bên.

Tôi vẫn nhớ y nguyên những ánh mắt đó... Chúng nhìn tôi với sự khinh bỉ. Những tiếng rì rào tựa như một cơn mưa xung quanh tôi và những lời nói lạnh lẽo như gió đông cắt sâu trong tim.

Những người mà tôi coi là "bạn" hồi tiểu học dần quay lưng lại với tôi. Như một nốt trầm trong cuộc đời, từng tiết học trôi qua mang đi bốn năm của đời người và mang đến những nỗi sầu bất tận.

Sau khi hồi tưởng một lúc lâu, nhận ra mình không thể đứng đây lâu hơn được nữa, tôi từ từ bước vào cổng trường.

Đi vào khuôn viên sân trường rộng rãi trải dài, với ba dãy nhà tạo thành hình chữ U đặc trưng mà gần như ở trường nào cũng có.

Ở trước dãy nhà chính giữa là chiếc bục phát biểu với mái vòm bao bọc bên trên và một chiếc màn hình trong suốt với kích thước khổng lồ được gắn ở phía dưới mái vòm.

Các biểu ngữ của đảng và nhà nước hiển thị trên những bức tường, hình ảnh của bác Hồ ở trên cao phía trước toà nhà chính giữa, bên cạnh biểu tượng búa liềm của đảng.

Xung quanh khuôn viên là những bộ bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn với những chiếc máy bán hàng tự động ở ngay bên cạnh, những hàng cây xanh thắm trải dài ở hai bên dãy nhà đang che đi những ánh nắng vào buổi sớm.

Những con robot hình tròn di chuyển xung quanh để dọn dẹp sân trường, vài ba máy giá·m s·át đang bay trên trời nhằm bảo vệ an ninh trật tự kèm theo đó là camera có gắn ở các ngóc ngách khác nhau.

Vậy là bốn năm học của tôi ở đây đã kết thúc.

Quan sát xung quanh một lúc. Trong khuôn viên hiện giờ ngoài những con robot ra thì còn có một vài người đang tập thể dục xung quanh, nhưng nhìn chung thì quanh đây khá là vắng vẻ.

Mới có 7 giờ 30 phút, có vẻ như tôi đến khá sớm. Còn 30 phút nữa cho đến khi lớp tập trung đông đủ, chắc có lẽ tôi sẽ thong thả từ bây giờ cho đến lúc đấy.

Tôi tiến tới cái ghế gần đó. Mua một chai nước ngọt từ máy bán hàng tự động bên cạnh, tôi lấy chiếc thẻ cá nhân của mình ra và đưa tới gần cái máy quét được gắn trên đó, tuy trong thẻ không có quá nhiều tiền nhưng cũng đủ để tôi tiêu xài ở một mức độ nào đó.

Ngay khi đưa chiếc thẻ lại gần máy quét, một màn hình hiển thị xuất hiện, trên đó là các loại nước khác nhau với đủ loại vị cho tôi chọn.

Sau khi đã chọn xong loại nước muốn uống, trên điện thoại tôi hiện ra thông báo ghi rõ số tiền bị trừ khi mua nước và số tiền còn lại trong tài khoản của tôi, tôi cất chiếc thẻ vào túi quần và tiến tới ghế ngồi cùng với chai nước.

Đó là một bộ bàn ghế được gắn liền nhau với cái bàn hình tròn được đặt ở giữa, trung tâm chiếc bàn có gắn cái ô che lấy cả bộ bàn ghế và chiếc ghế dài hình chữ C bao bọc lấy chiếc bàn, có một chỗ hở của chiếc ghế để có thể đi vào.



Tôi đặt chai nước ngọt lên bàn và ngồi xuống, mở điện thoại lên mạng xem hôm nay có gì thú vị trong lúc đợi cả lớp.

Sau một hồi ngồi nghịch điện thoại, một ông chú đang tập thể dục quanh đây đi qua liền chào hỏi tôi.

"Ra trường làm gì đây cháu, tưởng cấp hai các cháu được nghỉ hè rồi?"

"Dạ vâng, cháu đến để chụp kỷ yếu với lớp."

"Ồ! Cháu học lớp chín à?"

"Đúng rồi ông, năm nay cháu ra trường."

Tôi bỏ điện thoại xuống và nói chuyện đàng hoàng với ông chú.

"Mấy đứa trẻ ranh lớn nhanh thật! Ngày nào ông cũng đi tập thể dục quanh đây mà vèo cái mấy đứa đã tốt nghiệp hết rồi."

Ông nói với giọng điệu nuối tiếc. Chắc hẳn việc nhìn chúng tôi trưởng thành đã khiến ông nhớ lại thời thanh xuân của mình, việc này cũng khiến tôi có hơi chút buồn khi mà tôi đã không thể tận hưởng cuộc sống cấp hai của mình trọn vẹn.

Trong bốn năm ở đây tôi hoàn toàn cô độc và lạc lõng, tách biệt hoàn toàn với mọi người xung quanh. Tôi chỉ có thể hi vọng rằng lên cấp ba được đối xử bình đẳng và sẽ không phải gặp lại những người học cùng mình hồi cấp hai.

"Thế cháu định học trường nào?"

"Bố cháu tính cho cháu vào trường cấp ba gần đây."

Cuộc trò chuyện của hai chúng tôi chủ yếu xoay quanh trường lớp, về bản thân và cả về những dự tính của tôi trong tương lai, đôi lúc chúng tôi cũng nói về mấy chuyện khác trong cuộc sống. Tôi cũng hỏi ông chú mấy câu, nhưng chiếm phần lớn trong cuộc trò chuyện là những câu hỏi của ông dành cho tôi và tôi chỉ việc đối đáp lại những câu hỏi đó.

"Bạn của cháu kia à?"

Nói chuyện được lúc lâu thì có vẻ như họ đã tới. Tôi đưa mắt sang hướng ông chú đang nhìn để xác nhận.

Nhìn từ xa thấy một nhóm người đang tụ tập trò chuyện trước cổng trường, họ cười đùa vui vẻ và trêu chọc nhau.



"Vâng ông, bọn nó nó đến rồi."

Có vẻ như chính là họ, cuộc trò chuyện này có lẽ nên kết thúc tại đây. Ông chú chào tạm biệt tôi và tiếp tục buổi sáng của riêng ông.

Ông từ từ bước ra cổng trường, đi ngược chiều là đám bạn cùng lớp đang tiến vào.

Họ cũng mặc đồng phục để chụp kỷ yếu. Con trai mặc quần dài đen và áo sơ mi trắng, con gái thì mặc áo dài truyền thống với màu trắng làm chủ đạo.

"Ô kìa! Đây không phải là anh bạn cùng lớp của chúng ta sao."

"Bất ngờ phết, nó cũng đến này!"

Người vừa nói câu nãy là Nam, một người cao ngạo với gương mặt điển trai nổi tiếng nhất lớp. Và Ngân, cô nàng cá tính nổi tiếng với những vụ đ·ánh g·hen.

Họ khiêu khích ngay khi nhìn thấy tôi, còn tôi chỉ biết im lặng chịu trận. Với họ tôi chẳng đáng với cái danh người quen, huống chi bạn cùng lớp.

"Thôi nào mọi người, chúng ta đến đây để chụp kỷ yếu chứ đâu phải để vùi dập cậu ấy."

Nhận thấy bầu không khí căng thẳng, một cô gái lên tiếng đánh tan bầu không khí này.

"Với lại đây là lần cuối cùng chúng ta gặp lại nhau khi còn chung lớp. Đừng để ngày hôm nay thành một ngày đáng quên."

Đó là Ngọc, hoa khôi của lớp với tính cách nhí nhảnh, mái tóc dài ngang lưng uốn nhẹ. Cô nàng được rất nhiều con trai trong trường theo đuổi.

"Đúng đấy, việc bắt nạt một thành viên trong lớp vào lần cuối gặp nhau chẳng có gì tốt đẹp cả."

Người còn lại là Oanh, cô nàng có thân hình nhỏ nhắn cột tóc lại sang hai bên. Tuy không quá nổi trội nhưng lại rất đanh đá.

Đây là hai trong số ít người không cô lập tôi, nhưng cũng không thân thiết đến nỗi có thể gọi là "bạn".

"Thôi được rồi, cũng không nhất thiết phải nói chuyện với nó làm gì."

Giọng điệu khinh bỉ thốt ra từ miệng Ngân, cô ta nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu. Tôi có chút bực bội, nhưng vẫn cố để không biểu lộ ra gương mặt.

"Phiền cậu ra chỗ khác! Chỗ này bọn tôi có việc."



Tôi cau mày lại, đứng dậy sau câu nói của Nam. Di chuyển ra chỗ khác cùng với cái điện thoại rồi vứt chai nước vừa uống xong vào thùng rác.

Tôi tìm đến cái ghế gần đó để ngồi, mong muốn được tránh xa đám người kia.

Tôi gần như rất ít khi tham gia vào những hoạt động lớp như thế này, trừ khi bị ép buộc. Đây là một trong số lần hiếm hoi tôi tham gia cùng với lớp.

Đối với những người khác, các hoạt động lớp chẳng khác gì một buổi đi chơi giải trí với bạn bè vậy. Những buổi dã ngoại hay đi du lịch cũng thường xuyên được tổ chức để giúp các học sinh thêm gắn kết và kỷ niệm với lớp học. Nhưng với tôi nó chẳng khác gì một hình thức t·ra t·ấn tinh thần.

Đợi được một lúc thì có vẻ như đã đông đủ, bóng dáng cô chủ nhiệm bước vào từ cổng trường, kế bên là cô nh·iếp ảnh gia. Hai người cười đùa, vui vẻ nói chuyện với nhau.

Cô mặc chiếc áo dài màu hồng nhạt, trên ngực thêu họa tiết cánh sen. Sở hữu gương mặt trẻ trung, cô đeo chiếc mắt kính và để tóc dài ngang vai.

"A! Cô đến rồi!"

Họ hô lên trong vui sướng.

"Cô có biết bọn em phải đợi bao lâu rồi không?"

"Hì. Cho cô xin lỗi nhá, cô bận chút việc."

Cô khẽ cười và giải thích trước câu hỏi của chúng tôi. Sau đó nhìn qua từng người một, sau khi chắc chắn rằng không thiếu một ai, cô kêu chúng tôi xếp thành hai hàng ngang đứng trước bục phát biểu của trường.

Nữ đứng trước, nam đứng sau, hàng nam chúng tôi đứng trên bậc thang của bục phát biểu. Sau khi xếp thành hai hàng, cô chủ nhiệm đứng vào giữa hàng nữ.

Cô nh·iếp ảnh gia đeo chiếc kính ảnh thực lên, rồi từ từ chỉnh các thông số và góc độ chụp. Chúng tôi chỉnh đốn lại tư thế khi cô thông báo bắt đầu.

"Cười lên nào."

Cô ấy nhấn vào nút bấm trên chiếc kính, bức ảnh cả lớp chụp chung đã được hoàn thành sau vài cú nhấn.

Sau một hồi chụp ảnh dưới sân trường. Có người chụp chung với bạn bè, cô giáo, những người thân thiết với họ, người thì chụp riêng với quang cảnh trường lớp, những cặp đôi yêu nhau lưu giữ lại kỷ niệm.

Rồi cả lớp di chuyển từ sân trường lên lớp học, được trang trí sặc sỡ sắc màu và mở sẵn điều hòa.

Mọi người cười đùa, vui vẻ bước vào lớp học. Tôi ngồi cô độc trên chiếc ghế, ngắm nhìn Hoa Phượng vĩ đỏ tươi. Xung quanh tôi là những kẻ cố hạ thấp người khác để nâng giá trị của bản thân.