Sư Tỷ, Buông Tha Cho Đệ Đi Mà

Chương 3: Một nụ hôn




Một hòn đá khuấy động mặt hồ yên ả. Người ở đây không ai không trợn mắt há mồm.

Thiếu niên trước mặt họ ăn mặc như thằng nhà quê, nói ra mấy câu ngu không thể tả.

Liệu đây có phải đường tắt khiến Cố Tư Mãn chú ý không? Đầu óc bị úng nước à.

Lễ tân tức đỏ mặt, gọi bảo vệ ngay, mấy cậu ấm kia xoa tay định ra tay dạy dỗ Tân Nguyên.

Ngay khi xung đột sắp bùng nổ, cách đó không xa, cửa thang máy từ từ mở ra.

Tiếng giày cao gót chạm đất vang lên như từng nốt nhạc uyển chuyển từ từ vọng tới.

Một người phụ nữ mặc váy dài qua mông đi tới.

Dáng người bốc lửa, đầy nóng bỏng.

Người phụ nữ ấy có mái tóc xoăn dài cuộn sóng màu đỏ. rượu, gương mặt vô cùng tinh xảo, cả người toát ra sự xinh đẹp tuyệt vời.

Liếc mắt một cái đã khiến mấy cậu ấm kia đờ đẫn nhìn theo, máu nóng trong người sôi trào.

Cố Tư Mẫn.

Mấy cậu ấm trước sau nối liền nhau, cầm bó hoa đi tới, trên mặt nở nụ cười đầy lấy lòng.

Cố Tư Mẫn ngoảnh mặt làm ngơ bước ngang qua bọn họ, đi thẳng đến chỗ Tân Nguyên.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Không khí như dừng lại.

Hốc mắt Tân Nguyên đỏ bừng, một ngọn lửa giận bốc lên cao, hai tay bất giác siết chặt nằm đấm.

Cố Tư Mẫn mỉm cười, vươn bàn tay được sơn màu đỏ chót khẽ vuốt ve hai má Tần Nguyên.

Sau đó, người cô ấy ngả về phía trước, dưới ánh mắt đầy sự khó tin của mọi người, cô ấy nhẹ nhàng hôn lên trán Tân Nguyên.

Đầu Tần Nguyên ong ong.

Anh trợn tròn mắt.

Đại sư tỷ là kẻ phản bội, khi kẻ thù gặp nhau chẳng phải đỏ mắt à.

Chuyện gì xảy ra thế này...

Cô lễ tân và mấy tên công tử bột kia trừng mắt to tròn nhìn vết son môi trên trán Tân Nguyên.

Nhất là cô lễ tân, cảm giác như hình tượng trong lòng tan vỡ

Tổng giám đốc Cố được nhiều người theo đuổi như vậy nhưng chưa từng cho bọn họ cơ hội.

Hóa ra lại có gu như vậy à?

“Chị..., như có gì đó nghẹn trong họng Tần Nguyên, bỗng nhiên anh chẳng biết nên nghe ai.

“Đến văn phòng chị rồi nói”.

Cố Tư Mẫn kéo tay Tân Nguyên, mười ngón tay đan xen vào nhau, cả hai đi tới chỗ thang máy.

Một người thanh niên ôm bó hoa trong đó như ý thức được điều gì bèn há mồm hét lớn: “Cố Tư Mẫn, tôi muốn đánh cô, đánh đến khi cô không chịu nổi thì thôi!”

Lúc này, Cố Tư Mẫn dừng bước, xoay người lại.

Chát!

Người thanh niên bay phắt ra ngoài như diều đứt dây, răng nanh cũng gãy mấy cái.

Đám công tử bột còn lại thầm cảm thấy may mản, vừa rồi bọn họ cũng tính học theo Tân Nguyên nhưng tiếc đã bị người khác giành trước...

Tân Nguyên lắc đầu thở dài.

Thành tựu đại sư tỷ đạt được trên con đường tập võ không phải cao nhất trong tất cả các sư tỷ nhưng cũng không kém gì, nếu không phải anh đã tu luyện “Thái Cổ Tinh Thần Quyết” đến tầng thứ hai thì cũng đã bị cô ấy treo lên đánh không biết bao nhiêu lần rồi.

Trong văn phòng.

Cố Tư Mãn bắt chéo chân, đi đôi giày cao gót nhọn hoắt, nhướng người, ánh mắt không chút kiêng nể quét tới quét lui người Tân Nguyên.

“Cho chị ba phút giải thích tại sao không tuân theo di chúc của sư phụ!”, ánh mắt của Tân Nguyên rất phức tạp xen lẫn nhiều xúc cảm.

“Nửa năm không gặp, tiểu sư đệ trưởng thành hơn nhiều rồi, nếu sư tỷ không giải thích, lẽ nào em đánh chị ư?”, Cố Tư Mẫn mỉm cười đầy thâm ý nhìn anh.

“Đừng đùa với lửa nữa, bây giờ chị đánh không lại em đâu, mau cho em một lời giải thích đi”, Tân Nguyên thản nhiên nói.

“Chao ôi, coi thử em làm được gì nào, sư tỷ mới không tin đâu”.

Khóe miệng Cố Tư Mẫn cong lên lộ ra một nụ cười đầy mê hoặc, trong mắt chứa đầy sự khiêu khích.

Tân Nguyên nhíu mày, tung ra một chưởng. Cố Tư Mẫn đặt hai tay lên sô pha, người ngả về phía sau, thuận thế nâng chân trái lên, mũi chân chạm vào bàn tay của Tân Nguyên.

Rầm!

Tân Nguyên chỉ cảm thấy một luồng lực lượng ập tới, cả người mất khống chế, bổ nhào vào Cố Tư Mẫn.

Làn gió thơm hương tràn ngập lòng anh.

Hai người ôm chặt nhau.

Cố Tư Mẫn mỉm cười quyến rũ bên tai Tân Nguyên nói: “Sư đệ à, chỉ có chút công lực ấy mà em muốn đánh sư tỷ, hình như còn chưa đủ đâu”.

Tân Nguyên căn răng, không ngờ răng mình vẫn đánh không lại cô ấy.

Sau đó.

Cố Tư Mẫn xoay người đứng lên, đè Tân Nguyên lên sô pha, đánh mông anh.

Bộp!

“Chị thấy em lâu rồi không bị chị đánh nên hơi ngứa da rồi”.

Dường như Cố Tư Mẫn vẫn giống như khi xưa, khi Tân Nguyên ngang bướng, cô ấy đều đánh anh một trận ra trò.

Tân Nguyên đã không còn là một đứa trẻ nữa mà đến giờ vẫn bị ăn đòn, lúc này anh đỏ mặt, tức giận vô cùng.

Kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không thể bị sỉ nhục! Mười phút sau.

Tân Nguyên biết điều hơn, hình như lòng vẫn còn sợ hãi.

Cố Tư Mẫn ôm tay ngồi trên sô pha nhìn anh, phê phán nói: “Chị thấy em đúng là đồ óc heo, tình cảm mười mấy năm vậy mà em còn nghĩ chị là người không đáng tin vậy à!”

“Nghĩa là gì?”, Tân Nguyên nhíu mày.

“Nguyên nhân cụ thể không thể nói cho em biết được, tóm lại em phải hiểu rằng em đánh không lại chị, cho dù chị là kẻ phản bội thật thì cũng chả sợ em đâu, hơn nữa, chị vẫn là người dám làm dám chịu”.

Cố Tư Mẫn bình thản nói.

Tân Nguyên bất chợt cảm thấy hơi mơ màng.

Cố Tư Mẫn nói tiếp: “Tám người bọn chị rời đi không lời từ biệt, chắc là tiểu sư muội hận bọn chị chết đi được, nên mới lên án bọn chị dữ dội trước mặt em phải không?”

“Phải”, Tân Nguyên gật đầu.

“Nhiều năm vậy mà tiểu sư muội vẫn ngốc như thế, bây giờ ngoài học theo bọn chị tham thịt Đường Tăng của em thì các mặt khác lại chẳng có tiến bộ gì”.

Cố Tư Mãn nói: “Từ hôm nay trở đi, em phải nhớ kỹ rằng ngoài chị và tiểu sư tỷ của em, bảy người còn lại em không

được tin bất kỳ ai hết, chị không biết bọn họ đang ở đâu nhưng rồi cũng sẽ xuất hiện thôi!”

Tân Nguyên ngơ ngác. Sao chuyện lại khác xa với tưởng tượng của mình thế?

Trong đôi ba câu của đại sư tỷ, anh có thể ngửi được một mùi âm mưu rất nồng.

Các sư tỷ còn lại không được tin vậy liệu đại sư tỷ có đáng tin không?

Ít nhất, ở trong lòng Tân Nguyên, độ tín nhiệm của anh với từng sư tỷ đều là như nhau, nếu tin thì tin hết, nếu không tin thì sẽ không tin bất kỳ ai.

“Vậy cái hộp gỗ kia có ở trong tay chị không?”, Tân Nguyên hỏi.

“Chị có cầm một cái, nhưng mà tài sản trăm triệu của chị kia không phải dựa vào cái hộp gỗ đó, thứ đó quá nguy hiểm, ai nào dám lấy ra chứ, lộ ra là chết hết”.

Cố Tư Mẫn nhíu mày nói: “Thật ra chị có thể giao hộp gỗ cho em để chứng minh sự trong sạch, nhưng thứ này liên quan tới quá nhiều việc, nếu giờ giao cho em, em sẽ không cân được”.

Tân Nguyên thầm thở dài.

Bây giờ, trong anh hỗn loạn khôn cùng, dựa vào tình cảm mười mấy năm qua, anh không muốn nghỉ ngờ đại sư tỷ, nhưng dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ấy rất khó khiến người ta không suy nghĩ miên man.

Thật ra em không cần cái hộp gỗ kia, càng không có hứng thú với thứ có trong đó, chỉ là em không chấp nhận tình cảm với các sư tỷ sụp đổ mà thôi...

Tân Nguyên dâng đầy sự mất mát.

Cố Tư Mẫn bỗng nhiên mỉm cười xấu xa: “Em chắc là mình không cần không? Không phải nói ngoa, nếu lấy cả chín cái hộp gỗ ra thì cũng đủ làm lay động cả vận mệnh hiện tại của Long Quốc”.

Chuyện này...

Tân Nguyên sửng sốt.

Thấy thế, Cố Tư Mẫn cười đến run người, cặp đồi núi trên ngực phập phồng lên xuống không ngừng.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy mạnh. Một người thanh niên đẹp trai đeo kính mắt nửa gọng, hùng hổ xông vào, chỉ vào Cố Tư Mẫn chất vấn nói: “Tôi nghe nói cô vừa hôn tên nhà quê này trước mặt bao người?”

Không đợi Cố Tư Mẫn đáp lời.

Người thanh niên kia hung tợn nhìn Tần Nguyên, tức giận nói: “Cái đồ dân quê nhà mày, tao xử đẹp cả nhà mày giờ!”