Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 146: Thú nhân




“Ah, Naofumi-sama!”

Raphtalia vẫy tay chào tôi khi nhìn thấy tôi ở căn lều của Người Buôn Nô Lệ.

“Chà chà. Không phải Khiên Hiệp Sĩ đây sao?”

“Ông. Ông đã làm những chuyện thật thừa thải cho những đứa nô lệ của ta. Ông có biết ta phải gặp khá nhiều rắc rối không?”

“Ngài Khiên Hiệp Sĩ có thể đang nói về chuyện gì đây?”

Người Buôn Nô Lệ nở một nụ cười sảng khoái.

Tôi mà cứ đâm sâu vào vấn đề này nữa thì chắc tôi sẽ bị nhịp độ của ông ta kéo theo mất. Chắc tôi nên ngừng lại ở đây.

“Dù sao, ta đã tìm thấy được một số lượng lớn trứng ma thú, nên ta muốn hủy yêu cầu.”

“Tôi cũng nghĩ ngài sẽ nói thế, nên tôi đã mạn phép hủy dùm ngài rồi. Đúng vậy.”

“Ông...”

Bình tĩnh... Bình tĩnh nào... Đừng để bị cuốn theo nhịp của ông ta.

“Ngài có muốn một con Filo Rial khác không? Tôi nghĩ rằng trong số trứng đó không có loài Filo Rial đâu.”

“Vậy ra ông đã kiểm tra hết chúng rồi!”

Tôi sắp chịu hết nổi rồi!

Tôi ghét cái cảm giác như thể đang nhảy múa trên lòng bàn tay của ông ta vậy.

“Tôi nghĩ sẽ thú vị hơn nhiều nếu như ngài khám phá ra chúng là loài gì lúc những quả trứng đó nở. Đúng vậy.”

Đầu tôi lại đau rồi.

Cứ mỗi lần gặp con người này là lại thế này đây.

Thật khó chịu, nên tôi sẽ kết thúc công việc cho nhanh và biến luôn.

“Thế thì ông đã tìm thấy thêm những nô lệ xuất thân từ ngôi làng đó chưa?”

“A... Ưm...”

Nét mặt của Raphtalia trở nên chán nản hẳn. Có vẻ kết quả cũng không tốt lắm.

“Rất xin lỗi, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm thấy ai.”

“Vậy à...”

“Tôi còn dùng danh tiếng của Khiên Hiệp Sĩ, nhưng lại không có ai đến. Tôi không nghĩ có thể tìm được thêm ai ở trong vùng lãnh thổ của Melromark.”

“Fumu...”

Dù rằng chúng tôi đã tìm thấy được vài đứa trẻ, nhưng có vẻ không còn quá nhiều người sống sót được qua Đợt Sóng đầu tiên.

Tính đến nay, tôi đã tìm thấy được 15 người...[1]

“Có lẽ tốt hơn là chúng tôi nên mở rộng thêm phạm vi tìm kiếm. Đúng vậy.”

“Liệu ông có thể làm vậy không?”

“Nếu ngài Khiên Hiệp Sĩ đã yêu cầu thì chắc tôi cũng đành phải tuân lệnh thôi.”

Nghe thật đáng ngờ. Người Buôn Nô Lệ xòe hai tay ngụ ý bảo tôi mau mau mà xì tiền ra.

“Còn việc khác nữa... Ông có nô lệ Á Nhân nào khéo léo và hữu dụng với ta không?”

Có thêm nô lệ giỏi pha chế, xây dựng hay rèn đều giúp cho sự phát triển của ngôi làng.

Người duy nhất ở đấy có thể tạo ra thuốc trung-cao cấp là chỉ mình tôi.

Mặc dù, tôi có dạy từng chút một cho những đứa có hứng thú, nhưng đó chỉ là một bộ phận nhỏ.

“Còn cô gái Tanuki đây của ngài có vẻ cũng khá khéo tay đấy.”

Tôi nhìn qua Raphtalia.

Giờ ngẫm lại, tôi vẫn chưa thực sự dạy em ấy bất kỳ thứ gì... Thứ tôi bắt em ấy làm nhiều nhất là lột da ma thú.

À thì, ngoài chiến đấu thì em ấy lại khá lóng ngóng ở hầu hết những thứ khác.

“Có phải ngài lại nghĩ đến điều gì đó bất nhã phải không?”

“Không hẳn...”

“Xem nào... À, Tộc Lemo làm việc rất tốt, đặc biệt là những việc thao tác bàn tay. Họ cũng là chủng tộc khá dễ bảo nữa.”

“Hmm...”

“Dễ chừng ngài chưa từng thấy tộc này trước đây. Đúng vậy.”

“Họ hiếm thấy lắm sao?”

“Họ khá thường thấy ở những đất nước khác, nhưng đã là tộc Thú Nhân thì số lượng ở Melromark vẫn rất ít. Đúng vậy.”

Ra là vậy...

Có phải vì họ giống muông thú hơn cả Á Nhân? Nhắc mới nhớ, hết thảy những Á Nhân tôi từng thấy cho đến nay đều khá giống con người.

“Ở đây ông có không?”

“Vâng, ngài may mắn đấy. Tôi có sẵn một người đây.”

“Cho ta xem.”

Người Buôn Nô Lệ dẫn tôi vào sâu trong căn lều.

“Nó ở đây.”

Tôi nhìn vào cái cũi mà ông ta chỉ.

Phía trong cái cũi đó là một đứa trẻ đang sợ hãi co rúm người lại trong một tấm chăn.

Tôi không nhìn thấy quá rõ ràng được do ở đây quá tối.

“Fumu...”

“Lôi nó ra.”

Theo mệnh lệnh của Người Buôn Nô Lệ, một người đàn ông vạm vỡ mở chiếc cũi và giật tấm chăn.

“D-Dừng lại!”

“...”

Tôi quan sát hình dạng đứa trẻ tộc Lemo.

Nếu nói vắn tắt trong một từ duy nhất thì nó trông giống như một con chuột chũi. Một con chuột chuỗi có hình người giống như loài Werewolf (Người Sói)

Vậy ra Lemo là tên của chủng tộc người chuột chũi.[2]

Vóc người khá nhỏ bé. Chiều cao chỉ cao ngang đến eo tôi. Hay là vì đây chỉ là một đứa trẻ?

“Mắt của chúng tộc này rất nhạy cảm với ánh sáng. Ngài có thể dùng nó cho các cuộc tuần tra ban đêm.”

“Awawa...”

Đứa trẻ tộc Lemo sợ hãi thu mình vào góc của chiếc cũi.

Raphtalia tỏ ra lo lắng.

“Raphtalia.”

“Vâng?”

“Em hiểu rằng anh chẳng phải là nhà từ thiện gì, đúng chứ?”

“V-vâng, em hiểu rõ điều đó.”

Dù vậy, đây là một chủng tộc rất tinh xảo trong những nghề thủ công...

Nhưng...

“Này, có nhiều người trong đất nước này hành hạ những nô lệ Á Nhân không?”

Chế độ nô lệ ở cái đất nước này đã để lại rất nhiều những vết sẹo hằn sâu khắp cơ thể những đứa nô lệ.

“Trước đây, đất nước này từng có chiến tranh với tộc Á Nhân, nên điều này không thể tránh được. Đúng vậy.”

“Vậy ra những kẻ quý tộc tham gia vào cuộc chiến tranh đó vẫn đang trút nỗi căm phẫn lên những chủng tộc này?”

“Vì đó là chiến tranh. Nhiều người bị tộc Á Nhân tước đoạt đi gia đình, và những chiến dịch quân sự của đất nước này đã mang về một làn sóng những nô lệ Á Nhân với giá rẻ mạt. Đúng vậy. Mua bán những nô lệ Á Nhân bất lực, không còn khả năng chống cự luôn đem lại lợi nhuận khổng lồ.”

Bóng tối bao trùm lên cái đất nước này quá sâu rồi.

Không biết những kẻ quý tộc đó nghĩ gì về tôi, người đang dựng lên một ngôi làng cho tộc Á Nhân.

“Dù việc chiếm hữu nô lệ là hợp pháp ở đất nước này, nhưng ngược đãi nô lệ thì vẫn bị pháp luật trừng trị. Đúng vậy.”

“Bất hợp pháp hử... Ông có vẻ như đang buôn kha khá những nô lệ bất hợp pháp đấy...”

Giờ nghĩ lại, không hiểu sao ngôi lều này vẫn luôn tồn lại được đằng sau trong ngõ hẻm này.

“Về điều này, chỗ chúng tôi vẫn đang làm việc kinh doanh lành mạnh. Đúng vậy.”

Lành mạnh...

Người Buôn Nô Lệ hãnh diện mà thốt nên lời này, nhưng một cái gì đó trong đầu tôi lại không ngừng la hét ‘chuyện nhảm nhí’.

Nếu vậy, nhất là sao ông toàn có những nô lệ bị ngược đãi không vậy...?

“Ờ, tốt.”

Tôi nhìn vào những vết thương trên lưng đứa trẻ tộc Lemo.

...

“「Zveit Heal」”

Tôi dùng ma thuật hồi phục lên nó, và những vết thương khép miệng chầm chậm.

Điều đó nói lên rằng căn nguyên của những vết thương khá dai dẳng, tôi không thể hồi phục chúng hoàn toàn được.

“Ể?”

“Ngươi, ta nghe nói ngươi rất khéo tay hả?”

“... Tôi không biết.”

Đứa nô lệ tộc Lemo ngoảnh mặt đi lúc trả lời câu hỏi của tôi.

So với thừa nhận rằng làm được điều mà mình không thể làm, trả lời thế này còn tốt hơn nhiều.

“Nếu ta dạy cho ngươi, ngươi có thể làm được không?”

“... Tôi sẽ làm như ngài ra lệnh. Nên... Xin đừng đánh...”

Giọng đứa nô lệ tộc Lemo nghẹn lại, nghe như có thể chực khóc bất kỳ lúc nào. Nó cuộn chặt kín lấy thân mình trông như một quả banh.

“Ngươi có cái sở thích kỳ quái đấy. Đó là cách khẩn cầu người khác đấy hả?”

“Eh...”

“Được rồi. Vậy thì ông hãy tìm kiếm thêm những nô lệ giống thế này. Đây là một phần số tiền ứng trước.”

“Tôi sẽ chuyển đến vùng đất của ngài. Đúng vậy.”

“Ông không còn những nô lệ khác nữa sao?”

“Gần đây, nhờ vào chiếu cố của ngài Khiên Hiệp Sĩ, những nô lệ của chúng tôi đã bán hết rồi.”

À, bởi vì những nô lệ của tôi đều rất mạnh mẽ, nên công việc buôn nô lệ của ông ta khá phất.

Mà giờ tôi mới để ý những chiếc cũi xung quanh đều trống rỗng

“Fufu...”

Không hiểu sao Raphtalia lại mỉm cười và nhìn tôi. Em ấy có ý gì đây?

“Tôi sẽ ngay lập tức chuẩn bị dấu ấn nô lệ.”

“Ừm.”

Và chúng tôi vẽ dấu ấn nô lệ cho đứa trẻ tộc Lemo. Tôi đã quá quen với tiến trình này rồi.

“Ah, tôi vừa mới nhớ ra. Ngài Khiên Hiệp Sĩ.”

“Sao? Ta sẽ không nấu cho ông cái gì đâu?”

“Điều đó thật đáng tiếc, nhưng có một điều tôi phải cảnh báo ngài.”

“Hm?”

“Mới đây, có tin đồn rằng một nhà Giả Kim điên rồ chuyên thí nghiệm ma thú đã đến đất nước này. Xin hãy cẩn thận.”

Nữ Hoàng cũng nói giống vậy. Người đó nguy hiểm đến vậy sao?

“Những con ma thú của ngài Khiên Hiệp Sĩ dường như đều phát triển khá bất thường. Ngài có lẽ sẽ sớm bị nhắm đến đấy.”

“Được rồi. Ta hiểu rồi.”

Tôi rời khỏi ngôi lều của Người Buôn Nô Lệ và cũng chẳng có mấy lưu tâm về nó.

“C-chói quá...”

Trong khi lấy hai tay che mắt, đứa nô lệ tộc Lemo bước đi theo tôi.

Ồ, tộc này đúng là rất nhạy cảm với ánh sáng.

Raphtalia sử dụng ma thuật làm yếu đi ánh sáng xung quanh khuôn mặt của đứa nô lệ.

“Thế này được chứ?”

“Ah... Vâng.”

Phải rồi, Raphtalia giỏi nhất là ma thuật Ánh Sáng và Bóng Tối. Em ấy có thể thao túng được chúng để tạo nên ảo giác.

Thăng Cấp giúp cho em ấy dùng được nhiều loại ma thuật hơn, nhưng ma thuật ấy vẫn giữ được đặc tính của riêng nó.

Một thú nhân loài chuột chũi.

Chắc tôi nên kiếm vài cái kính râm.

Không biết hoàn cảnh sống lúc bình thường của cái chủng tộc này nó thế nào đây?

Còn kính râm...

Lúc đi về phía khu chợ, tôi nhìn thấy một quầy bán kính.

“Này.”

“Tôi có thể giúp gì đây?”

Tôi hô lên một tiếng để gọi người đang bán kính.

“Ông có chiếc kính nào có tròng tối màu không? Tôi đang tìm một cặp.”

“Chúng tôi có một ít đây.”

Người Bán Hàng Rong lấy ra một món hàng mẫu và để lên quầy.

Tròng kính đúng là màu đen... Chúng được làm từ gì vậy? Trông không giống thủy tinh lắm... Có phải vật liệu làm ra chúng là từ ma thú?

Bằng cánh của ‘Black Fly Wing’ (Cánh Ruồi Đen)... Một loại côn trùng à? Đó là con ma thú mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây.

Tôi tự hỏi không biết nơi chúng sinh sống ở đâu.

Tôi không nghĩ tôi có thể tình cờ gặp được chúng trên đường được. Có thể là trong hang động, trên núi, hay một nơi nào đó mà xe ngựa khó mà đến được.

“... Của cậu là 80 CC.”

Khái niệm cơ bản của buôn bán chính là nếu ai có hứng thú thì giá trị của nó sẽ tăng lên.

“Hmm... Được rồi. Chắc tôi từ bỏ món này thôi.”

Tôi trả lại cặp kính cho người bán hàng rong và đi qua một cửa hàng khác.

Những nhà buôn tại thành phố lâu đài này đều toàn những gương mặt quen thuộc.

Tuy nhiên họ có vẻ không nhận ra tôi dưới lớp áo choàng và vẫn buôn bán bình thường.

“Ông có vật liệu nào từ con Black Fly Wing không?”

“Ể?”

Người Lái Buôn có chút giật mình khi nghe thấy giọng tôi.

Có vẻ ông ta đã nhận ra tôi và nở một nụ cười trông thật đáng ngờ.

“Ah, chắc ông vẫn còn nhớ mấy con Quả Bóng chứ?” [3]

“T-tôi không buôn bán như thế nữa đâu!”

“Vậy thì ông có không?”

“Có. Tôi có một ít đây, nên xin hãy dừng gây áp lực cho tôi đi.”

“Điều đó còn phụ thuộc vào hành động của ông.”

Người Lái Buôn vội vàng mang ra những vật liệu tôi đã yêu cầu.

Black Fly Wing

Chất Lượng: Kém

“Chất lượng của nó là kém... 10 CC thì thế nào?”

“...*Thở dài*. Tôi hiểu rồi.”

“Nhưng thay vào đó, tôi sẽ quảng bá giúp cho ông. Raphtalia, đi về phía con hẻm và mang đứa trẻ ra đây.”

“Vâng.”

“Eh? Eh?”

Raphtalia nắm lấy tay của đứa nô lệ tộc Lumo và dẫn nó ra.

“Eh!?”

Tôi cởi chiếc áo choàng ra ở trước quầy của ông ta, và Người Lái Buôn bật thốt một tiếng ngạc nhiên.

“Rất cảm ơn! Ông thực sự đã giúp tôi rất nhiều. Tôi sẽ vẫn tiếp tục ghé qua nơi đây thường xuyên.”

Tôi đã nói rất to.

Và những người xung quanh thấy giọng và khuôn mặt của tôi đều dừng bước chân của họ lại.

“Được rồi, tạm biệt!”

“K-Khoan!”

Tôi nghe thấy tiếng những người xúm lại bàn tán quanh quầy của ông ta lúc tôi đi khỏi đó.

“Khiên Hiệp Sĩ là khách quen của ông à!?”

“Nếu người đó mua ở đây, tôi dám cá những món ở đây đều mang lại may mắn! Hãy bán cho tôi gì đó đi.”

“U-um...”

Người Lái Buôn phát ra một tiếng khổ sở khi đám đông đang không ngừng bu vào quầy của ông ta.

Bây giờ thì tôi nên tìm kiếm một chỗ nào kín đáo và an toàn để khoác lại chiếc áo choàng lên che đi khuôn mặt của mình.

Chú thích

[1] Nhớ nhá, 3 trong số 18 nô lệ có xuất thân ở ngoài ngôi làng.

[2] Trans Eng Note: Lemo là một phép đảo chữ cái của từ Mole (Chuột Chũi).

[3] T/N: Đọc lại chương 8 để biết chi tiết: D.