Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 145: Bản báo cáo




Trans: Loki-Lolicon

Editor: LittleKai

Thăng Cấp đã được xác nhận và sau đó cả cơ thể Rishia chìm trong bức màn ánh sáng. Bảng trạng thái của con bé thay đổi.

Tất cả chỉ số đều tăng, nhưng lại chẳng quá rõ ràng.

“Sao rồi? Em đã chọn gì vậy?”

“Giống như em đã nghĩ,... Ban đầu em định chọn cách có thể trợ giúp cho em tốt nhất. Em đã xem xét hết một lượt, và không như trước đây, giờ em đã chọn trở nên toàn diện.”

“Anh hiểu...”

Quyết định của Rishia đã thành hình và chỉ số của con bé tăng lên so với trước. Dù vậy, con số này thật sự không được cao cho lắm.

Chỉ số của Rishia khá cân bằng, nên khi so sánh với chỉ số của Kiel thì có phần thua kém hơn.

Tuy nhiên, đích thân Rishia tự lựa chọn cho mình, nên tôi có cảm giác đến một thời điểm nào đó, nó sẽ cho ra kết quả thôi.

Con bé đã rắn rỏi hơn trước đây, ngoài ra còn có cả quyết tâm lẫn sức mạnh.

Tôi tin rằng, Lv và chỉ số không phải là thứ duy nhất làm nên sức mạnh của Rishia.

“Tiếp theo là em.”

Kiel chạm vào chiếc đồng hồ cát sau lượt của Rishia.

Cũng giống như quá trình của Rishia, ma thuật bắt đầu hình thành, và một biểu tượng xuất hiện trước mắt tôi.

“Wa?!”

Lúc đó, sợi tóc Ahoge của Firo biến mất. Tôi thấy nó can thiệp vào quá trình Thăng Cấp của Kiel.

Một màn khói bốc lên và phủ kín toàn bộ khu vực.

... Cũng như lúc Raphtalia Thăng Cấp, chỉ số của Kiel tăng vọt.

Nhưng,... Nếu so với hồi mà Raphtalia thăng cấp, thì chúng lại hơi thấp hơn một tẹo.

“Wow!... Cái gì vậy? Em có thể cảm thấy sức mạnh đang thấm nhuần vào khắp cơ thể mình!”

“Em đang cố nói cái củ cải gì thế?”

Chỏm tóc ahoge của Firo đã kích hoạt với Kiel, nhưng với Rishia thì lại không.

Bộ nó chỉ ảnh hưởng lên ma thú hay á nhân thôi hả?

Sau đó một đứa nô lệ khác thăng cấp, nhưng lần này chỏm tóc Ahoge của Firo lại chẳng thèm ngọ ngoậy.

Tôi vẫn chưa hiểu được chút nào về cách thức hoạt động của nó.

“Vậy thì, này Firo, sao em không đợi ở bên ngoài nhỉ?”

“Ưnn”

Tôi muốn chúng tự chọn lấy con đường của riêng mình, vì thế tôi bảo Firo đi ra bên ngoài và đợi.

Thế là quá trình Thăng Cấp kết thúc.

“Giờ ta có một vài việc phải làm, nên lúc này từng người các ngươi có thể tự do làm gì mình muốn. Chúng ta sẽ tập trung tại cổng thành phố vào lúc mặt trời lặn.”

“Đã rõ, Khiên Nii-chan!”

Tôi không nghĩ là sẽ có đứa nào cố bỏ trốn, nhưng thậm chí nếu chúng dám làm vậy, dấu ấn nô lệ sẽ thực hiện đúng việc của nó.

“Thế em nên làm gì đây ạ?”

Raphtalia hỏi tôi.

Thật sự thì, tôi có sắp xếp một cuộc gặp và trao đổi thông tin với Nữ Hoàng.

Nếu như vậy, tôi sẽ giao cho Raphtalia đến chỗ Tên Buôn Nô Lệ là được rồi.

“Em thay anh đến chỗ Người Buôn Nô Lệ đi, vẫn có chuyện anh cần nói với Nữ Hoàng.”

“Em hiểu rồi.”

“Còn Firo thì sao?”

“Đi chơi với đám nô lệ đi.”

“Yayyy~!”

Và thế là, cũng được một khoảng thời gian dài rồi tôi mới đến gặp mặt Nữ Hoàng.

Bước về phía tòa lâu đài, tôi tìm đến nói chuyện với Nữ Hoàng.

“Iwatani-sama, tình hình lãnh thổ của ngài ra sao rồi?”

“À phải, nơi đó vẫn còn nghèo nàn, nhưng càng lúc càng có thêm nhiều người đến.”

“Tôi cũng đoán như vậy. Chuyện về những người di cư đến đó đã truyền đến cả nơi này.”

“Mà việc tái thiết ở đây thế nào rồi?”

“Thành thực thì, nếu chiến tranh mà nổ ra, ngân sách quốc gia sẽ chẳng còn một đồng nào nữa.”

Vậy ra thiệt hại cực kì lớn... Và bởi vì những tên anh hùng kia đã gây ra việc này, nên tôi đoán là cũng chẳng thể làm gì khác được.

“Tôi đã có cuộc nói chuyện với Elena, một trong những đồng đội của gã Thương.”

“Vâng, tôi có nghe chuyện đó. Và ngài ấy đã trốn thoát bằng một năng lực khác thường...”

“Quả thật, vì năng lực đó nên sẽ rất khó để tóm được hắn.”

“Tôi hiểu, và đó là những gì mà tôi muốn thảo luận với ngài: Làm cách nào để có thể bắt được ngài ấy?”

Một chút khiêu khích có thể làm phản tác dụng. Không biết nguy hiểm thế nào nếu hắn ta mất kiểm soát nữa. Nếu đánh thức một con quái vật như con Linh Quy nữa thì...

Mà, cái tên Motoyasu đó không phải dạng người có thể đột ngột thay đổi hành vi của mình đâu.

Đặc biệt là với 2 tên còn lại, tôi sẽ rơi vào tình thế bất lợi nếu chuyện đó xảy ra. Thực tế thì, cải thiện lại lợi thế cho mình không hề dễ dàng tẹo nào.

“Hừm...”

“Vấn đề là khi bắt được ngài ấy, chúng ta lại cần một nơi để giam giữ ngài ấy không thể trốn thoát được. Về việc treo thưởng cũng không ổn vì ngài ấy sẽ trốn ra một quốc gia khác. Không chừng còn trở thành người châm ngòi cho chiến tranh, bằng cách loan tin cho toàn thế giới rằng đất nước này cho rằng ngài ấy là một anh hùng giả mạo, mà thực tế chính là thực. Ngoài ra còn có nguy cơ nhiều người sẽ gây ra bạo động nếu như tỏ ý muốn giết chết một anh hùng.”

Thật khó chịu khi hắn cứ thọc gậy bánh xe như vậy.

Tôi muốn hắn lê cái mông ra mà đánh nhau với tụi quái trong đợt sóng nếu có thể.

Dù không chắc lắm, nhưng tôi muốn cả 3 tên phải lết xác tới và cùng tôi ngăn chặn Đợt Sóng, mà với một tình hình rất là tình hình như này thì, chắc là không thể rồi.

Mấy đứa nhóc nô lệ cũng cần phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu trong vòng chưa đầy 3 tháng nữa.

“Thế bên phía bà có thông tin gì của bọn anh hùng kia không?”

“Có một số báo cáo về họ của vài nhân chứng.”

“Cho đến giờ, chúng tôi chỉ mới có được vài mẩu tin về Thương và Kiếm Hiệp Sĩ.”

“Tin gì?”

“Nhưng chúng không có tính xác thực, và chúng tôi vẫn đang thu thập bằng chứng về những thông tin đó.”

Có vẻ không được tiện lợi cho lắm.

“Còn con gái bà thì sao?”

“Cũng vậy. Tuy có thu thập được một vài thông tin, nhưng cũng không có bằng chứng xác thực nào.”

Tôi chắc chắn cô ta vẫn còn sống và đang chui rúc ở đâu đó.

“Tôi cũng có yêu cầu Shadow tìm kiếm họ, nhưng kết quả không khả quan cho lắm.”

“Bộ không có nơi nào có thể tìm thấy chúng nữa hay sao?”

“Có nhiều lý do cho việc này... Một trong số đó là họ có lẽ bị mắc kẹt ở đâu đó, hoặc đã bị các nước đối địch bắt giữ.”

“Hừm...”

“Ngoài ra có khả năng là do một dụng cụ gây nhiễu nào đó gây ra tình trạng này.”

“Dụng cụ gây nhiễu? Có thứ như vậy hả?”

“Vấn đề là ở cái tổ chức giải phóng nô lệ kia... Với một dấu ấn nô lệ cấp cao, khó mà phá bỏ nó được. Cách duy nhất để che giấu nô lệ mang loại dấu ấn này là gây nhiễu liên kết giữa nô lệ và chủ nhân.”

Có lẽ là vậy.

Những câu truyện này lại liên quan đến cái tổ chức giải phóng nô lệ kia... Nếu họ mà thực sự quan tâm đến nô lệ thì tốt.

“Chuyện này chắc không quan trọng đối với ngài Iwatani-sama. Tuy vậy, tin tức về Thất Tinh Hiệp Sĩ vẫn còn là một ẩn số đối với chúng tôi.”

“Nhưng theo như câu truyện thì chúng ta sẽ gặp được họ khi có một tình huống tồi tệ diễn ra đúng chứ?”

“Đúng vậy, nó sẽ diễn ra.”

“Còn gì khác không?”

“À còn xuất hiện mấy câu truyện về một loại kim loại bí ẩn đã được khai quật tại một hang động bên trong con Linh Quy. Cả thành phố đang nháo nhào lên vì chúng.”

“Hô...”

Mấy câu truyện kiểu này chắc chắn sẽ thu hút đám thợ rèn và mấy tay thương buôn mò đến đây. Đúng là thời cơ để kiếm chác trong hang động trong con Linh Quy...

Vậy nghĩa là tôi cũng nên đến đó thu thập nguyên liệu thô để tăng cường thêm cho cái khiên của tôi nhỉ.

Kim loại Linh Quy và tinh thể Linh Quy à...

Hoặc tương tự thế.

“Tôi nghĩ chúng ta nên tăng thuế ở quanh khu vực này, ngân sách của thành phố này sẽ gia tăng, và đồng thời sẽ thúc đẩy việc tái thiết lại thành phố thuận lợi hơn. Ngoài ra, mấy món vũ khí được chế tạo bằng thứ kim loại kia xem ra có chất lượng rất tốt nữa.”

“Tôi cũng mong mình có thể tăng thêm thuế được...”

Thật là lãng phí. Vì với túi tiền rỗng tuếch này, mua quà cho Raphtalia và Firo là không thể rồi, nên chắc là thay vào đó tôi cũng nên đến đó kiếm chút vậy.

“Iwatani-sama có cần tôi trao cho đặc quyền khai thác tại hang động đó không?”

“Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.”

Có thể việc bán mấy loại quặng đó sẽ đem lại nguồn lợi nhuận cực lớn, nhưng nếu làm thế thì tôi lại thấy phí thế nào ấy.

“Tôi hiểu rồi, ngay sau đó tôi sẽ gửi vài mẫu quặng thật đến cho ngài.”

“Hiểu rồi.”

Thường thì, tôi sẽ gửi mấy cái yêu cầu khác nhau cho Lão Già ở cửa tiệm vũ khí. Tuy vậy, vì hiện giờ tôi đang cháy túi nên không thể nhờ vả gì được rồi...

Nhưng nếu là ông ta, lão già tốt bụng đó chắc chắn sẽ thực hiện yêu cầu của tôi mà không đòi hỏi một xu nào. Và cũng bởi vì thế, nên tôi đặc biệt muốn đền ơn ông ta vào lúc nào đó.

“Gần đây, có tin đồn rằng một nhà Giả Kim bậc thầy gây rất nhiều rắc rối ở Faubley cùng lúc với sự xuất hiện của con Linh Quy ở Melromark.”

“Thì sao?”

Cả mấy tin đồn cỏn con kiểu vậy cũng lọt vào tai của Nữ Hoàng.

“Khi nói đến việc nghiên cứu về ma thú thì không có ai đủ tài giỏi cả. Rắc rối ở đây là những người đó cuối cùng lại đi chệch khỏi đường lối nghiên cứu ban đầu.”

“Hô.”

Điều tra nghiên cứu, huh? Chắc tôi cũng nên bắt đầu nghiên cứu về giống của cây Bioplant thôi nhỉ.

Nếu thành công, tôi dám chắc là nó sẽ rất ư là có lợi về sau.

Việc kinh doanh sẽ thuận buồm xuôi gió. Lần đầu tiên, một thứ gì đó tốt đẹp đến với tôi mà éo phải mớ rắc rối mệt mỏi như thường lệ. Nói là vậy, nhưng có vẻ nó vẫn là một thách thức khi tôi quay trở về.

Tôi cần phải tập hợp những người có tài lại để mà ngay cả khi tôi thất bại, thì tôi vẫn có thể đương đầu được với nó.

“Ngài còn cần gì nữa không?”

“Ừm, thế thì xin hãy chuyển cho tôi mấy món vũ khí đã qua sử dụng của những người hiệp sĩ. Và, sau đó là những chứng từ cần thiết cho việc bán rong.”

Tôi cố xoay sở mọi việc theo nhiều cách khác nhau, còn đối với vũ khí thì, chúng rất ư là cần thiết vì số lượng nô lệ đang ngày một tăng lên.

Tôi cần số chứng từ này cho những đội bán rong của mình. Tôi cảm thấy điều đó là cần thiết để đề phòng có kẻ nào đó dám mạo danh tôi.

“Tôi hiểu rồi. Tuy vậy, Iwatani-sama, khả năng ngài bị mạo danh là không thể đâu.”

“Ý bà là sao?”

“Từ khi chuyện ngài có thể ăn trái Lucor được lan truyền rộng rãi, thì để chứng minh là Khiên Hiệp Sĩ ‘chính hãng’ thì họ cũng phải ăn loại quả đó.”

“Thật sao...”

Trước đây cũng từng có trường hợp là họ đưa cho tôi trái Lucor và tôi vô tư tọng thẳng vào mồm mà ếu cần nghĩ ngợi, rồi kế đến là màn hóa xanh mặt của mấy thanh niên trong quán bar.

Và cả quán thì cứ nhặng xị “Hàng thật! Hàng thật!” Hết cả lên.[1]

“Không, tôi vẫn cần nó trong trường hợp họ yêu cầu bằng chứng xác thực. Nếu có con dấu của Nữ Hoàng ở đó, thì việc mạo danh sẽ là bất khả thi.”

“Tôi hiểu. Vậy, tôi sẽ chuyển mấy món vũ khí và tài liệu đến cho ngài sau.”

Vũ khí, huh?

Tôi tự hỏi, nếu có bản nguyên mẫu của mấy loại vũ khí đó thì không biết họ có chuyển nó cho tôi không nhỉ?

“Có chuyện gì sao?”

“À không có gì.”

Tôi không có nhiều kỳ vọng vào điều đó. Chỉ nhìn vào những con số mà Nữ Hoàng đang vật lộn tính toán, tôi có thể thấy rằng vấn đề nghiêm trọng thế nào.

Nguồn lực tài chính vẫn ổn không đấy? Bà ta có vẻ thực sự đang rất trăn trở về những con số đó.

“Vậy giờ chúng ta nên cùng nhau nỗ lực trong việc tái thiết lại nhỉ.”

“Đúng vậy.”

Chỉ có vỏn vẹn mấy từ đó phát ra từ Nữ Hoàng.

“Nghĩ đến thì... Trash đâu rồi?”

“Tôi đã giao ông ta việc trông chừng tại biên giới rồi.”

“Lính canh ư?”

“Vâng. Có lẽ sẽ chẳng ai đủ ngu ngốc để đi xâm nhập vào nơi mà một vị vua tài trí đang trấn giữ... Đâu nhỉ?”

“Bộ bà nghĩ sẽ có hiệu quả nếu để một tên vua ngu đần làm lính canh à?”

“Ừm thì, mấy năm vừa qua kết quả rất tốt, nên sẽ không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, ông ấy là một trong những người đã thành công triệu hồi được 4 vị anh hùng, điều mà chưa có đất nước nào làm được.”

“Phải, nghe cũng có lí.”

Nữ Hoàng thở ra một hơi thiệt dài.

“Người đàn ông đó thực sự rất tuyệt vời cho đến khi có con...”

“Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra việc đó thôi.”

“Chỉ là có lẽ, tôi mong ông ấy sẽ trở lại con người trước đây như ông ấy đã từng. Iwatani-sama, sẽ thật tốt nếu như ngài có thể gặp được con người xuất chúng đó.”

Nói cứ như bà có thể định đoạt được chuyện của nhân loại ý.

Đứa trẻ đầu tiên, huh? Tôi tự hỏi có phải đứa trẻ đó là Bitch không. Giờ thì tôi hiểu được vì sao mà não của lão Trash lại đầy rác đến như vậy rồi.

Tôi khá thắc mắc về Bitch, nhưng nếu tôi mà có con, chúng chắc chắn sẽ rất là đáng yêu.

Thực tế thì, dù rằng tôi hiện giờ cứ như là má mì của bọn nhóc nô lệ này, nhưng đôi khi cũng có lúc mà tôi muốn trừng phạt hết cả đám bọn chúng.

Kiel có lẽ sẽ là cái tên đứng đầu danh sách trừng phạt của tôi, nhưng gần đây, Taniko là đứa mà tôi muốn xử lý nhất.

“Thế giờ con người quyến rũ ấy đang ở đằng nào rồi...”

“Thật vậy, nhưng nếu ngài nhìn vào Melty, không phải là con bé rất đáng yêu sao?”

“Bà...”

Đúng là con gái bà rất đáng yêu, nhưng khiến tôi để ý đến một đứa nhóc, muốn biến tôi thành Lolicon à? Kiểu cha mẹ tồi tệ gì vậy.

Chính cha mẹ tôi mới là người giỏi mấy trò đó.

Nếu bạn nghĩ về điều đó, có lẽ sự kỳ vọng của cha mẹ đối với đứa em trai của tôi đã được tăng lên nhiều lần rồi.

Còn nếu bạn nghĩ về sự kỳ vọng của nhà vua và hoàng hậu đối với Bitch, nó có vẻ như Trash thực sự rất yêu thương Bitch.

Mà, có lẽ cũng chẳng liên quan gì đến nhau đâu.

... Cuối cùng tôi đi đến kết luận rằng bất kỳ những điều tồi tệ có lẽ cũng đều có một mặt tốt đẹp nào đó.

“Giờ thì, tôi vẫn còn vài chuyện cần phải làm.”

“Phải rồi. Iwatani-sama, tôi chân thành mong rằng ngôi làng của ngài sớm được khôi phục.”

“Bà không cần phải nói vậy.”

“Oya?! Tôi rất chắc chắn sẽ thành công vì danh tiếng của ngài bây giờ thật sự rất tốt!”

Không biết xấu hổ gì cả.

Quả thật đúng là quý cô cáo già của Melromarc.

Vứt đi hết đống cảm tưởng có từ cuộc nói chuyện với Nữ Hoàng, tôi rời khỏi lâu đài.

Chú thích

[1] Giới thiệu một sản phẩm do Biên và Dịch hợp tác cùng... Chém =]].