Có điều, khi nhìn thấy Lý Hiên đứng bên cạnh bà ấy, đôi mắt anh ta lập tức lộ ra vẻ hoảng loạn.
“Mày, mày về rồi ư?”
Năm đó Lý Hiên là người thừa kế vị trí chủ tịch của nhà họ Lý, mà Trần Kỳ Huy và cha của anh ta chỉ là người làm công cho nhà họ Lý, cho nên từ lúc bắt đầu Trần Kỳ Huy đã là con chó săn trung thành của Lý Hiên, đi theo hắn làm người hầu.
Mấy năm nay anh ta vẫn luôn tưởng Lý Hiên đã chết, hiện giờ Lý Hiên đột nhiên xuất hiện khiến anh ta hơi hoảng hốt.
Có điều, anh ta mau chóng cười khẩy. “Thì ra là cậu chủ Lý, mấy năm nay cậu chủ Lý đi đâu vậy? Có phải hết tiền
tiêu rồi hay không, thế nên mới tới đây xin tiền? Thật xin lỗi, hiện tại nơi này đã không còn là tập đoàn Bắc Võ nữa rồi, đây là Tập đoàn Thiên Bảo.”
“Có điều con người của tao khá tốt tính, coi như chúng ta từng làm bạn, tao cho mày ít tiền tiêu.”
Anh ta lấy một cái túi da, lấy mấy tờ tiền giấy từ bên trong ném thẳng vào. trước mặt Lý Hiên.
Tiền giấy rơi xuống đất, ngọn gió thổi qua khiến nó bay lả tả. “Nhặt lên rồi cút đi, sau này đừng tới Tập đoàn Thiên Bảo nữa.” Trần Kỳ Huy cười ha ha.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều nhân viên an ninh cũng cười theo. “Hóa ra kẻ này chính là cậu chủ phế vật nhà họ Lý.”
Tập đoàn Thiên Bảo lúc trước là tập đoàn Bắc Võ, là bảo vệ, bọn họ đã được nghe kể rất nhiều về cậu chủ phế vật của nhà họ Lý.
“Còn tưởng rằng nhân vật gì lớn lắm cơ, hóa ra là tên phế vật mà thôi.” “Thứ tao muốn cũng không phải chút ít này đâu.” Lý Hiên lạnh lùng nhìn Trần Kỳ Huy, nói.
Năm đó hăn đúng là mù thật mà, vậy mà không có lấy một người bạn thật lòng nào, đúng là mỉa mai.
“Ồ? Chê ít à, vậy mày muốn bao nhiêu? Tao cho mày thêm mấy tờ nữa.”
Trần Kỳ Huy lại ném ra mấy tờ tiền giấy.
“Giờ ông đây không có gì nhiều ngoài tiền.”
“Tao muốn cái mạng của Trần Thiên Bảo, mày có cho không?”
Lý Hiên nói.
“Mày nói cái gì? Mẹ nó, mày muốn chết rồi hả.”
Trần Kỳ Huy giận tím mặt, xông lên định tóm cổ áo Lý Hiên.
Trong ấn tượng của anh ta, cậu chủ này chỉ là một tên phế vật, cơ thể yếu ớt vì rượu và tình dục, hơn nữa giờ hắn còn đang ở địa bàn nhà anh ta, còn không phải để mặc cho anh ta xử lý sao.
Chỉ là, anh ta còn chưa đến gần Lý Hiên đã bị đấm một phát bay ra xa ba mét.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Chỉ thấy Diệp Thanh Tuyết bóp năm tay, mắng: “Dám bắt nạt cháu ngoại của Diệp Thanh Tuyết này, tao thấy mày không muốn sống rồi.”
Nhìn thấy cậu chủ nhà mình bị đánh, cả đám nhân viên an ninh lập tức lao lên.
Diệp Thanh Tuyết tất nhiên sẽ không tha cho ai, trực tiếp ra tay.
Đôi chân thon dài như chiếc roi, đá ra tiếng “bốp bốp bốp” trong không khí. Hơn hai mươi bảo vệ trong chớp mắt đã nằm rạp đầy đất.
Quan trọng nhất là mỗi lần Diệp Thanh Tuyết đá, bà ấy phải đá bay người ra năm sáu mét mới bỏ qua, cảnh tượng có thể nói là rất ngoạn mục.
Mà Trần Kỳ Huy vừa định bò dậy từ trên mặt đất lại bị một người bay tới đập trúng đầu, ngã quy xuống đất thêm lần nữa.
Một lúc sau anh ta mới lắc đầu đứng dậy được, sau đó hoảng sợ phát hiện hai mươi mấy bảo vệ đều đang nằm trên đất rên rỉ.
Diệp Thanh Tuyết ra tay đánh người đang bóp nắm tay nhìn anh ta, điệu bộ nóng lòng muốn thử.
Trần Kỳ Huy không khỏi nuốt nước bọt. Anh ta không thể ngờ người phụ nữ xinh đẹp này lại tàn nhẫn đến vậy.
Anh ta hơi luống cuống.
Mà lúc này Diệp Thanh Tuyết đang ngoắc ngón tay với Trần Kỳ Huy. “Mày, tới đây, để tao chơi với mày.”
“Tôi sợ bị cô chơi chết.”
Trần Kỳ Huy không chút do dự cất bước chạy về phía xe ô tô.
Chỉ là, vừa mở được cửa xe, cổ áo anh ta đã bị người ta tóm lấy, sau đó cả người bị Diệp Thanh Tuyết nhấc lên...
“Rầm, rầm, rầm...” Rồi bị nện mạnh xuống đất.
Trần Kỳ Huy cao khoảng một mét tám, nặng gần một trăm cân bị ném tới ném lui như một con bù nhìn, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Lý Hiên cũng không ngờ dì của mình bạo lực như thế, hơn nữa bà ấy có vẻ rất thích cảm giác này.
Yêu thích cảm giác nắm đấm đấm vào thịt.
Vài giây sau, Trần Kỳ Huy như một con chó chết nằm trên mặt đất, máu thịt lẫn lộn.
Diệp Thanh Tuyết vỗ tay, đi tới trước mặt Lý Hiên.
“Hiên Nhi, đi thôi, dì dẫn cháu giết thẳng vào trong. Yên tâm, có dì ở đây, sẽ không ai có thể cản đường chúng ta.”