Sáng sớm ngày hôm sau. Lý Hiên có mặt tại dưới lầu tòa nhà Tập đoàn Thiên Bảo.
Không lâu sau, một chiếc xe thể thao màu xám bạc dừng lại, Diệp Thanh Tuyết từ trên xe bước xuống.
Hôm nay Diệp Thanh Tuyết mặc một bộ quần áo bó sát người, quần jean phối với một chiếc áo khoác, tinh anh tài giỏi, mái tóc buộc đuôi ngựa càng khiến bà ấy trông như sinh viên mới mười tám, mười chín tuổi.
Bà ấy đi về phía Lý Hiên.
“Hiên Nhi, chờ lát nữa vào trong, cháu đi theo sau dì, dì bảo vệ cháu.”
Diệp Thanh Tuyết lúc này tựa như một nữ hiệp đây dũng cảm và hào khí.
“Cháu là đàn ông con trai, sao có thể để dì bảo vệ được?”
Lý Hiên cười cười.
Mà Diệp Thanh Tuyết lại xem thường.
“Cái rắm ấy, cháu quên là lúc cháu còn đang mặc quần áo yếm, dì chăm cháu từ nhỏ đến lớn rồi hả.”
“Lúc ấy cháu thích thả rông nhất, cái mông ở truồng chạy lông nhông ngoài đường, giờ còn bày đặt đàn ông con trai với dì.” Lý Hiên hơi xấu hổ, ngại ngùng sờ cái mũi.
“Được rồi, đi vào thôi, để cho cháu biết công phu dì luyện mấy năm nay không lãng phí chút nào, hôm nay chắc chắn sẽ vặn được cái đầu của Trần Thiên Bảo xuống.”
Bà ấy kéo tay Lý Hiên lôi vào cửa tòa nhà.
Trần Thiên Bảo dùng cách không chính đáng ngồi vào vị trí này nên rất cẩn thận, ông ta mướn không ít nhân viên an ninh.
Tập đoàn Thiên Bảo cũng là công ty nhiều bảo vệ nhất Sở Châu, muốn vào. được tập đoàn phải trải qua rất nhiều trạm kiểm soát nghiêm ngặt, có thể xem như một con ruồi bọ cũng không bay vào được.
Hơn nữa Trần Thiên Bảo còn thuê vệ sĩ của công ty vệ sĩ số một Long Quốc để bảo vệ ông ta 24/24, mấy năm nay chỉ cần kẻ tìm tới trả thù Trần Thiên Bảo.
đều nhận được kết cục rất thê thảm.
Dần dần, danh tiếng thận trọng của Trần Thiên Bảo ngày càng lan rộng, rất ít người tìm đến gây rắc rối cho ông ta.
Mà giờ phút này, khi Lý Hiên và Diệp Thanh Tuyết bước vào cửa, lập tức có mấy nhân viên an ninh đến dò hỏi.
Lý Hiên vừa định mở miệng nói chuyện thì...
“Rầm” một tiếng, Diệp Thanh Tuyết đã ra tay.
Chỉ một động tác đã hất bay nhân viên an ninh kia khiến gã đập vào cửa kính tạo ra tiếng động lớn.
Toàn bộ nhân viên an ninh ở cửa đều sững người, quay mặt nhìn nhau.
Bọn họ không thể ngờ được cô gái trông có vẻ thon thả xinh đẹp này sẽ tấn công mà không nói một lời nào, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như thế.
Giờ phút này, Lý Hiên cũng hơi sững sờ.
“Dì của mình có vẻ hơi tàn nhẫn nhỉ.”
“Kêu Trần Thiên Bảo cút ra đây.” Diệp Thanh Tuyết lớn tiếng nói.
Lời nói của bà ấy như sấm mùa xuân khiến cả đại sảnh đều vang vọng giọng nói của bà ấy.
“Cộp cộp cộp.” Rất nhanh, rất nhiều nhân viên an ninh xuất hiện.
Đúng lúc này, một chiếc Maybach màu đen đỗ ở trước cửa, sau đó một thanh niên đẹp trai bước xuống.
Trong miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, cau mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
Sau khi nhìn thấy thanh niên này, có người báo cáo: “Cậu chủ, có người tới gây sự, không nói gì đã ra tay đánh người.”
Thanh niên này là con trai của Trần Thiên Bảo, Trần Kỳ Huy.
Ánh mắt Trần Kỳ Huy ngay lập tức bị Diệp Thanh Tuyết hấp dẫn, khí chất tao nhã tinh tế khiến trái tim anh ta ngứa ngáy.