Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 270




"Chiến có một hộ đạo tên là Lục Mười, sự tồn tại đỉnh cao của cấp Hoàng, vẫn luôn sánh vai cùng với chiến trường." Tiêu Hạo Thiên nhỏ tiếng lẩm nhẩm nói. “Vậy có phải là con cũng có? Chỉ là...mẹ, là người sao?" Cao Ánh Vy thì thầm trong lòng. Đúng vậy, trong trận quyết chiến vào nửa tháng trước, dựa vào năm người Thủ Hộ Giả do Giới Thất dẫn đầu cũng bắt buộc giết con đường Chân Hoàng Lộ này của anh. Mà trận chiến này, đến cuối cùng Tần Võ cũng đã giết chết bốn người!

Tiêu Hạo Thiên không phải kẻ ngốc, anh không tin rằng sau khi tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả bị Tần Võ giết chết bốn người thì đối phương sẽ lặng lẽ chấm dứt chiến tranh! Chuyện này là không thể nào. Thế lực của tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả này là vô cùng lớn mạnh, nó có thể trấn áp các Bộ quốc phòng đỉnh cao trên toàn thế giới, những cường giả bên trong làm sao có thể không mạnh được?

Còn Tiêu Hạo Thiên có quan hệ thân thiết với Hắc Đế, từ đầu chí cuối anh đều biết rõ kết cấu của tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả này. Hàng ngàn năm nay, cái tổ chức đó đã thu hút hàng vạn cường giả trên khắp thế giới, gia nhập vào tổ chức. Tôn ti trật tự của Thủ Hộ Giả rất nghiêm ngặt, còn những cường giả Trung tá trong đó chỉ là những người cấp thấp nhất của Thủ Hộ Giả, cũng là nhóm hoạt động bên ngoài nhiều nhất.

Nhưng điều đó không hề đại diện cho thế lực một phương của tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả, chiến lực cao nhất của bọn họ chỉ là Trung tá. Phía trên đó còn có Đại tá, và khủng bố nhất là Thiếu tướng của Thủ Hộ Giả!

Ánh mắt Tiêu Hạo Thiên u ám xuống, đúng vậy, năm xưa lúc anh đi trên Chân Hoàng Lộ, Hắc Đế cứ nhắc nhở anh hết lần này đến lần khác, tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả không thể chấp nhận Chân Hoàng Lộ! Dặn dò anh nhất định không được để bị bạo lộ, nếu không thì tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả nhất định sẽ đến thủ tiêu anh! Vì thế những năm nay, Tiêu Hạo Thiên vẫn luôn che giấu.

Vậy mà nửa tháng trước, anh đã bị bại lộ tất cả, những bí mật được giấu giếm bấy lâu nay coi như đổ sông đổ biển. Nhưng điều kỳ lạ là sau khi Thủ Hộ Giả bị Tân Võ giết mất bốn người thì lại im hơi lặng tiếng?

Vì vậy những ngày này, Tiêu Hạo Thiên vẫn luôn âm thầm điều tra. Hắc Đế cũng đang âm thầm điều tra, rốt cuộc là ai đang ngăn cản sự phản công của tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả. Trong vài ngày sau đó, Hắc Đế đã âm thầm thông báo cho Tiêu Hạo Thiên Giới Thất đã bị giết, bị người ta một kiếm chém thành hai mảnh, người ra tay ít nhất cũng là Thiếu tướng. Hơn nữa sâu trong căn cứ của tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả bên đó, cũng có cường giả đến gõ cửa, cảnh cáo bọn họ một trận, để bọn họ không được phép phá hoại quy tắc nữa... "Rốt cuộc là ai đang giúp mình? Mẹ, là người sao?" Những nghi hoặc trong lòng Tiêu Hạo Thiên càng ngày càng lớn dần.

Hơn nữa cộng thêm việc lúc nãy anh và Cao Ánh Vy vừa nhận ra mà nói, Tiêu Hạo Thiên cảm thấy sau lưng anh còn có một thế lực lớn hơn đang thao túng anh trong suốt năm năm nay.

Thật ra, Tiêu Hạo Thiên anh không phải chưa từng nghi ngờ mẹ anh. Nhưng trong ấn tượng của anh, mẹ anh tài năng xuất chúng, là kiểu vô cùng xuất chúng đó, nhưng bà là một người phụ nữ tài năng, chỉ là người phụ nữ tài năng thích đọc sách mà thôi. Rất dịu dàng, rất trầm tĩnh. Nếu như muốn Tiêu Hạo Thiên tin rằng, thế lực khủng bố đang ở đằng sau giúp đỡ anh chính là mẹ anh, vậy anh nhất định sẽ không bao giờ tin. Trong ấn tượng của anh, mẹ anh rất yếu đuối, trên người căn bản không có một chút xíu sức lực chiến đấu nào cả..

Nhưng sau khi hồi tưởng lại những việc liên tiếp xảy ra, trong lòng Tiêu Hạo Thiên không thể không hoài nghi mẹ mình. Mẹ mình là một người sáng suốt như thế, làm sao năm đó bà lại không biết nhân phẩm của Tần Tuyết Kiều, vợ chưa cưới của Tiêu Hạo Thiên cho được? Làm sao lại không biết âm mưu nổi loạn của Lê Quân Lâm được? Mẹ còn đưa cho Tiêu Hạo Lam viên ngọc đen đủ làm ảnh hưởng đến tâm trí người khác nữa? "Mẹ...rốt cuộc người đang che giấu điều gì? Mẹ không có chết đúng không? Nhưng nếu như mẹ không chết, vậy thì mẹ đang ở đâu? Tại sao mẹ không đến tìm con?” Những nghi ngờ trong lòng Tiêu Hạo Thiên càng ngày càng nhiều.

Lúc này Tiêu Hạo Thiên trầm lặng, Cao Ánh Vy cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng cô cũng đang nghĩ về một nỗi băn khoăn. Lúc này, trong đầu cô đang nhìn lại những ký ức mà Cửu Nhi để lại cho cô. Nhưng vì lúc đầu Cửu Nhi sụp đổ quá nhanh nên cũng không để lại nhiều cho cô. Hoặc có thể nói, cách nhau hai nghìn năm nên Cửu Nhi không để đưa cho cô nhiều hơn. “Hạo Thiên.” Một lúc sau, Cao Ánh Vy đột nhiên bật cười lên kêu Tiêu Hạo Thiên một tiếng. “Ừ? Sao thế?" Tiêu Hạo Thiên nghe thấy Cao Ánh Vy gọi anh, anh mới bỗng nhiên hoàn hồn trở lại.

Cao Ánh Vy dang rộng hai tay, cười nói với Tiêu Hạo Thiên: “Hạo Thiên, mặc kệ thế nào đi chăng nữa, em vẫn yêu anh, anh cũng yêu em, anh là chồng của em, em là vợ của anh, cho dù cuộc gặp gỡ của chúng ta là trùng hợp hay là gì. Em cũng đều rất hạnh phúc, nhưng nếu như là có người sắp đặt thì em cũng sẽ rất vui, bởi vì người đó đã khiến em gặp anh sớm hơn, gặp được chân tình của cuộc đời mình, không phải sao?"

Cao Ánh Vy cười, tiếp tục nói: "Vì vậy...đừng suy nghĩ thêm gì nữa, được không? Chúng ta còn có Thuý Hồng, còn có một đứa con gái dễ thương như thế nữa mà. Vì vậy, cho dù vào năm năm trước có người dẫn dắt cho chúng ta gặp nhau, nhưng đó cũng là chuyện tốt, không phải sao?" Cao Ánh Vy nhìn vào trong ánh mắt Tiêu Hạo Thiên, tràn ngập yêu thương. Có của bản thân cô, cũng có chấp niệm của Cửu Nhi đối với cuộc đời... “Ừm...đúng, anh có em là đủ rồi, Ánh Vy, em có biết không? Thật ra năm đó, khi lần đầu tiên anh mở mắt ra nhìn thấy em thì anh đã thấy em rất quen, lúc đó anh đã có cảm giác số phận sắp đặt, anh đã muốn cưới em về, em...tin không?" Tiêu Hạo Thiên quay người nhìn Cao Ánh Vy, nghiêm túc nói.

Cả người Cao Ánh Vy run bần bật, trái tim cô đập càng nhanh hơn, sau đó cô cẩn thận từng li từng tí nhìn Tiêu Hạo Thiên hỏi: “Ông xã, anh...anh thấy em giống người nào à?" “Ưm? Ánh Vy em...” Lúc này sắc mặt Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn thay đổi, bỗng nhiên nhìn Cao Ánh Vy. Đúng vậy, vợ anh đúng là rất giống một người, rất giống rất giống! Nhưng đó đã là nhân vật của hai nghìn năm trước rồi, lúc này lời Cao Ánh Vy nói là có ý gì?

Cao Ánh Vy nhìn thấy phản ứng của Tiêu Hạo Thiên, ngạc nhiên trong lòng, nhưng sau đó cũng cố gắng đè những suy nghĩ trong lòng xuống, giả vờ như không biết gì hỏi Tiêu Hạo Thiên tiếp: “Ừm, không phải anh vừa nói giống sao? Vì vậy nên em cũng thuận miệng hỏi vậy thôi...sao thế? Có vấn đề gì sao?"

Tiêu Hạo Thiên nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Cao Ánh Vy, gật đầu nói: “Ừm, giống một người, nhưng không thể nào, lần trước anh đến chỗ mẹ, đến chỗ cái thành miếu kia, trong cơn hôn mê, lờ mờ nhìn thấy mấy bức tranh. Ánh Vy, em rất giống một người trong bức tranh đó..."

Mắt Cao Ánh Vy có hơi ướt át, cô sững sờ nhìn Tiêu Hạo Thiên, hỏi anh: “Người...người đó là ai? Ngoài nhìn thấy em và người đó giống nhau ra thì anh còn nhìn thấy người nào khác không?" "Ồ, anh còn thấy một vị đại tướng rất lợi hại, đại tướng chỉ huy thống lĩnh hơn ba ngàn cường giả cấp để bậc cao. Ông ấy rất lợi hại...chỉ là bây giờ anh không thể nhớ ra mặt ông ấy nữa rồi, trong bức tranh đó rất mơ hồ..hề hề...anh cũng không biết có phải anh nằm mơ không nữa..."

Tiêu Hạo Thiên cứ nói như vậy, tiếp tục cười: “Ừm, Ánh Vy, không lẽ vị đại tướng lợi hại kia là anh đó chứ. Ừm, tên của ông ấy cũng rất khí phách, tên Trấn Nam Đông! Đại tướng rất khí phách, vợ của ông ấy rất giống với em, hề hề. Ánh Vy, em nói xem hai chúng ta có phải là cũng có kiếp trước không? Trong kiếp trước, anh là một đại tướng chinh chiến khắp nam bắc cho chính phủ, còn em chính là vợ của anh? Hahaha."

Tiêu Hạo Thiên vừa nói vừa cười, chỉ có Cao Ánh Vy nghe Tiêu Hạo Thiên nói mà trong lòng lại không kiềm được mà xuất hiện nỗi đau khổ vô tận. Đúng vậy, ông xã, chúng ra có kiếp trước đó, kiếp trước...em chính là vợ của anh. Chỉ có điều chúng ta của kiếp trước đến cuối cùng lại không thể đi cùng nhau. Mà đợi đến lúc chúng ta gặp lại nhau lần nữa cũng đã là hai nghìn năm sau rồi... "Em thức tỉnh rồi, ký ức của Cửu Nhi, nhưng tại sao anh lại không...” Lúc này, ánh mắt của Cao Ánh Vy vô cùng lưu luyến Tiêu Hạo Thiên ở trước mặt mình, thời khắc này, trong ánh mắt của Cao Ánh Vy là bóng dáng của Tiêu Hạo Thiên và bóng dáng của Trấn Nam Đông tướng quân của Đại Nam hợp lại với nhau. “Hức.” Lúc này trên gương mặt Cao Ảnh Vy, hai hàng nước mắt ròng ròng chảy xuống... "O? Sao vậy? Ánh Vy? Sao em đột nhiên lại khóc rồi?” Tiêu Hạo Thiên thấy Cao Ánh Vy đột nhiên bật khóc, vì thế vội vàng quan tâm hỏi.

Cao Ánh Vy không trả lời câu hỏi của Tiêu Hạo Thiên, mà lại tiếp tục nhìn anh hỏi: “Ông xã, vậy anh nói, hai người chúng ta thật sự có kiếp trước không? Kiếp trước anh chính là vị đại tướng mà anh nói kia, còn em là người vợ ở nhà mong mỏi chờ anh chinh chiến trở về?”

Tiêu Hạo Thiên ngẩn người, lập tức lắc đầu cười, nói: “Sao như vậy được? Ảnh Vy, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, con người sao có thể có kiếp trước được? Thế giới này, người chết rồi chính là chết rồi. Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, cũng có thể là lúc anh hôn mê đã nằm mơ thấy điều này..."

Trong lòng Cao Ánh Vy run rẩy, đau thương từ tim lan ra. Cuối cùng cũng là vì ký ức của Cửu Nhi quá ít nên cô không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Tiêu Hạo Thiên không tin là có kiếp trước, nhưng cô thì tin. Ví dụ, nếu như không phải ký ức của Cửu

Nhi thức tỉnh thì thực lực mạnh mẽ của cô hiện nay từ đâu mà có?

Nhưng trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Cao Ánh Vy cũng đã xác nhận được một chuyện, đó là Tiêu Hạo Thiên không hề thức tỉnh ký ức của Trấn Nam Đông.

Sau khi đau lòng, Cao Ánh Vy lại nhìn thấy ánh mắt đang rất lo lắng của Tiêu Hạo Thiên, cô bật cười. Đúng vậy, không cần biết anh là Trấn Nam Đông hay là Hạo Thiên, anh đều là chồng em, cho dù cả đời này anh không nhớ ra, thì anh cũng là chồng của em. Thế là đủ rồi? Không phải sao? “Chỉ là...anh thật ngốc quá đi, ngốc giống hệt như Trấn Nam Đông của hai nghìn năm trước vậy, hai nghìn năm trước anh chinh chiến cả đời vì Đại Nam, mà kiếp này anh cũng y như vậy, ngốc quá mà, có điều em thích, hơn nữa ở kiếp này, em sẽ đi cùng anh.." Lúc này trong lòng Cao Ánh Vy trào lên rất nhiều suy nghĩ, sau đó cô lại nhìn Tiêu Hạo Thiên mà bật cười lên... "Tên ngốc này..kiếp này của chúng ra, là do số phận sắp đặt đấy, số phận sắp đặt là phải đến với nhau, em là vợ của anh, luôn là như vậy, tên ngốc...em luôn yêu anh như vậy đó, yêu anh yêu đến mức không thể thoát được..." Cao Ảnh Vy nhìn vào trong ánh mắt Tiêu Hạo Thiên, lúc này tình ý sâu đậm...