Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 269




Đêm này, Tiêu Hạo Thiên ngủ rất hạnh phúc, tĩnh mịch. Cao Ánh Vy cùng với Thuý Hồng cũng ngủ ngon không gì sánh bằng. Đêm này, nói thế nào nhỉ, là một đêm viên mãn trong suốt bốn năm mà Cao Ánh Vy và Thuý Hồng sống cùng nhau, nơi này không lớn, chỉ là một tầng hầm tối tăm ẩm thấp, căn phòng nhỏ này cuối cùng cũng đã có người chồng, đã đợi được ba đến. Vì có được đêm nay nên những khó khăn gian khổ trước kia Cao Ánh Vy và Thuý Hồng trải qua đều cảm thấy rất xứng đáng. Hơn nữa cũng đều đã qua rồi..

Ngày hôm sau, Tiêu Hạo Thiên dậy từ rất sớm đưa Cao Ánh Vy và Thuý Hồng rời khỏi, đến thành phố Hải Phòng, Tiêu Hồng và Thẩm Xuân Linh đi cùng nhau, giống như vậy, lúc bọn họ đáp chuyến bay xuống thành phố Hải Phòng thì Giang Minh Chính và Thọ Cửu đã dùng cách chỉnh tề nhất để đi tiếp đón. Cũng phong toả hết cả sân bay như thế. Giờ đây, an toàn của cả nhà Tiêu Hạo Thiên, thực tế thì từ trước, đã được đưa lên đến cấp bậc cao nhất tại Việt Nam.

Lực lượng bảo vệ trong bóng tối so với mấy đại trưởng lão của Việt Nam gần như nhau. Còn Tiêu Hạo

Thiên thật ra cũng đã sớm biết những người đi cùng trong bóng tối đó rồi, đều là thiên vương và chiến thần của Bộ quốc phòng. Thật ra bọn họ không đến cũng không sao, nhóm người Thiên Nhất cũng đã âm thầm đi theo bảo vệ trong bóng tối. Có thể nói chỉ cần không phải là những cường giả ở cấp đế ra tay thì an toàn của Cao Ánh Vy bọn họ tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Hơn nữa, bởi vì Cao Ánh Vy che giấu quá giỏi nên bây giờ đến Tiêu Hạo Thiên cũng không biết vợ anh căn bản không cần bất kỳ người nào bảo vệ, chiến lực thật sự của vợ anh, đã cùng Cao Ánh Vy tiêu hoá sức mạnh Cửu Nhi truyền lại, thời gian càng lâu thì chiến lực của Cao Ánh Vy càng khủng khiếp, trở lại nguyên trạng. Không hề phóng đại khi nói, cho dù bây giờ là Thanh Y Đạo Chủ của Thanh Sơn Đạo Tông đích thân ra tay thì chưa chắc là đối thủ của Cao Ánh V...

Vì vậy những người âm thầm đi theo bảo vệ trong bóng tối kia, không phải chỉ có Tiêu Hạo Thiên cảm nhận được mà Cao Ánh Vy cũng đã sớm phát hiện rồi. Chỉ là hai người không có nói ra mà thôi.

Mà lúc Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy đến thành phố Hải Phòng bên này, mặc dù hai người đều không nói gì ra miệng nhưng trong lòng đều hiểu rõ, chỉ sợ nơi này là nơi cuối cùng trong chuyến đi xuống phía nam này rồi, sau khi ở lại đây hai ngày thì hai người họ sẽ trở về Hà Nội. Đến lúc đó thì Tiêu Hạo Thiên phải thật sự đi ra chiến trường ở biên giới, mà lần này đi rất có khả năng thời gian sẽ kéo dài hơn một chút, không phải trong một khoảng thời gian ngắn thì có thể quay lại được.

Vì vậy theo như ý muốn của Cao Ánh Vy, Tiêu Hồng và Thẩm Xuân Linh đã đón Thuý Hồng qua bên đó, đưa Thuý Hồng đi chơi. Để cho Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vi có chút không gian riêng tư.

Đợi sau khi trên sân bay chỉ còn lại hai người là Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy thì hai người mới nhìn thẳng vào nhau, đều bật cười. Hai người bọn họ quen biết nhau đã rất nhiều năm rồi, mặc dù trong đó có năm năm không ở bên nhau. Nhưng trong ba tháng mà Tiêu Hạo Thiên từ trên chiến trường biên giới trở về này, lại mang đến cho Cao Ánh Vy quá nhiều sự cảm động, quá nhiều sự lãng mạn và quá nhiều những ký ức tốt đẹp. Có thể nói, trong ba tháng này, Tiêu Hạo Thiên đã cho Cao Ánh Vy tất cả những điều mà cô đã tưởng tượng. Đã làm mãn nguyện tất cả những tưởng tượng và khát khao của Cao Ánh Vy đối với tình yêu.

Tổ chức một hôn lễ thế kỷ hơn ba nghìn tỷ, đó là sự chấn động đến thế nào? Khi Tiêu Hạo Thiên lấy phong hiệu chiến thần ở biên giới làm chú rể đến cưới Cao Ánh Vy, lãng mạn như thế nào? Ở trong thành phố này, tất cả những nỗi nhục trên người Cao Ánh Vy đều được Tiêu Hạo Thiên dùng những thủ đoạn với thế lực mạnh nhất bá đạo nhất để tẩy sạch, để cô từ một cô bé lọ lem trở thành công chúa Hải Phòng trong lòng trăm vạn người dân của thành phố Hải Phòng! Nữ chủ nhân của Hải Phòng “Ông xã...bây giờ chỉ còn hai người chúng ta thôi, chúng ta đi đâu?" Một lúc sau, Cao Ánh Vy mặc chiếc áo khoác len nhung màu đen, quần tất xám vô cùng gợi cảm, tóc đang bay phất phơ theo gió, cười hỏi

Tiêu Hạo Thiên. “Đến bờ sông.” Ngay sau đó, Cao Ánh Vy và Tiêu Hạo Thiên đồng thanh lên tiếng. Đúng vậy, ba từ đến bờ sông này, là hai người họ cùng nhau nói ra. Hai người họ đều hiểu rõ ý của đối phương... "Đi..." Tiêu Hạo Thiên cười, nói với Cao Ánh Vy, sau đó liền kéo cánh cửa xe ở bên cạnh ra, Cao Ánh Vy ngồi vào trong. Sau đó Tiêu Hạo Thiên lái xe đưa Cao Ánh Vy đi đến bờ sông.

Hôm nay thời tiết của thành phố Hải Phòng rất tốt, ánh nắng rất ấm áp, gió bên bờ sông cũng không có lạnh đến thế. Mà bờ sông của thành phố Hải Phòng lúc này, người vô cùng ít ỏi, nơi này sớm đã bị Giang Minh Chính và Thọ Cửu dọn dẹp trống trải.

Vì thế sau khi Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy đến nơi, hai người đều rất kinh ngạc, Tiêu Hạo Thiên không biết phải nói gì, cười: “Ơ...vậy mà lại không có một bóng người, ừm, đoán chắc là chuyện tốt mà Giang Minh Chính bọn họ làm ra. Aiz, mấy người này cũng thật sự là..."

Cao Ánh Vy đứng bên bờ sông, dang hai tay ra đón gió, hít thở sâu một hơi, Cao Ánh Vy của lúc này rất rất đẹp, sắc đẹp của cô trong khoảnh khắc này không hề có bất cứ quy cách nhất định nào. Ánh sáng lung linh của làn sóng bên bờ sông, gió sông thổi dịu nhẹ khiến lá liễu khô vàng ở bên cạnh đung đưa theo làn gió, lại cộng thêm một mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đứng ở nơi đó. Trong chốc lát Tiêu Hạo Thiên nhìn mà ngây cả người. Trên người Cao Ánh Vy dường như luôn có một chút ma lực như vậy, khiến anh mê muội say đắm, không thể nào thoát ra.

Một lúc sau, Cao Ánh Vy quay người lại cười với Tiêu Hạo Thiên, nói: "Hạo Thiên, không có người làm phiền không phải càng tốt sao, hai người chúng ta cùng nhau thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp của con sông này...đẹp quá đi.”

Tiêu Hạo Thiên gật gật đầu nói: “Ừm, cảnh sông rất đẹp, nhưng em.đẹp hơn..." Đúng vậy, lúc này, Cao Ánh Vy đang thoả thích ngắm nhìn ngàn cảnh đẹp của dòng sông, còn Tiêu Hạo Thiên thì lại lặng lẽ nhìn cô. Cảnh sông đẹp, Cao Ánh Vy càng đẹp hơn..

Cao Ánh Vy hạnh phúc không gì bằng bật cười một lúc, sau đó sánh vai cùng Tiêu Hạo Thiên dạo bộ bên bờ sông, hưởng thụ sự tĩnh mịch thuộc về hai người họ. Từ từ, hai người đi bên bờ sông, Cao Ánh Vy lặng lẽ kéo tay Tiêu Hạo Thiên. Cơ thể Tiêu Hạo Thiên bất chợt cảm thấy như có dòng điện chạy qua, anh quay đầu nhìn Cao Ánh Vy nói: “Vợ ơi, tại sao khi nãy em kéo tay anh anh lại có cảm giác như trong mối tình đầu thế này?” Cao Ánh Vy cười, nhón chân lên nhẹ nhàng hôn vào má Tiêu Hạo Thiên một cái, nói: “Ừm, đương nhiên rồi, anh Thiên, chúng ta chỉ mới quen nhau đây thôi mà không phải sao?" “Ừm ừm, phải phải phải...vậy thì cô Ánh Vy, cô có đồng ý làm bạn gái tôi không?" Tiêu Hạo Thiên nhìn Cao Ánh Vy cười nói.

Cao Ảnh Vy ngẩng đầu lên, mặt mang theo nụ cười, sau khi đã làm cho đầu tóc gợi cảm hơn mới nói với Tiêu Hạo Thiên: “Ưm, vấn đề này thì, tôi..tôi có thể suy nghĩ lại một lúc được không vậy..."

Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên nâng cao cánh tay Cao Ánh Vy lên, cố ý nói: “Ô? Vậy cô Ánh Vy, sao cô lại còn nắm tay tôi vậy hả?"

Cao Ánh Vy vội vàng vung tay ra, bật cười nói với Tiêu Hạo Thiên: “Làm gì có, anh nhìn đi, không có đúng không...hi hi.." Cao Ánh Vy có chút nghịch ngợm, vung tay Tiêu Hạo Thiên ra thì liền chạy thẳng về phía trước...

Nhưng sau đó, một tiếng phịch vang lên. Trong chớp mắt mà cả người Tiêu Hạo Thiên đã xuất hiện trước mặt Cao Ánh Vy, đẩy cả người Cao Ánh Vy trực tiếp dính sát vào một gốc cây liễu lớn, tay trái Tiêu Hạo Thiên chống vào thân cây, một nửa người đem Cao Ánh Vy cuộn vào bên trong, để Cao Ánh Vy không còn chỗ trốn. “Cô Ánh Vy, vậy hôn một cái có được không?" Tiêu Hạo Thiên trong tư thế dồn tường, cười hỏi Cao Ánh Vy. "Không...không được..." Cao Ánh Vy cũng giả bộ dáng vẻ rất ngại ngùng, từ chối Tiêu Hạo Thiên.. “Ưm ưm ưm.." Chỉ trong tích tắc, Tiêu Hạo Thiên không đợi phản ứng của Cao Ánh Vy thì đã trực tiếp hôn lấy đôi môi đỏ xinh tươi của Cao Ánh Vy. Mà lúc này, bởi vì lúc nãy Tiêu Hạo Thiên vừa đấm vào cây liễu lớn đó một cái nên có một màn lá liễu vàng rơi xuống...còn trong khung cảnh lá liễu rơi khắp trời đó, Cao Ánh Vy và Tiêu Hạo Thiên đang hôn nhau say đắm..

Mười phút sau, Cao Ảnh Vy gương mặt đỏ bừng, không ngừng hít thở mạnh cùng Tiêu Hạo Thiên đi về phía trước. Dần dần, hai người họ đi đến nơi mà hai người lần đầu gặp nhau vào năm năm trước.

Cao Ánh Vy chỉ vào một đống đá lộn xộn bên dưới con để nói: “Hạo Thiên, năm năm trước anh ở ngay chỗ đó..."

Tiêu Hạo Thiên thở dài một hơi, một dòng hồi ức hiện lên trong ánh mắt, gật gật đầu nói: “Ừm đúng vậy, năm xưa anh là ở nơi đó được em cứu về. Lúc đầu anh bị sát thủ mà Lâm Phương Lan sai đi truy sát, nhưng sau khi trốn chạy đến Sài Gòn thì lại bị Lê Quân Lâm hạ độc truy sát. Cuối cùng anh chỉ còn sót lại chút hơi tàn chạy đến nơi này.”

Lúc Tiêu Hạo Thiên nói đến đây, đột nhiên nhíu mày hỏi Cao Ánh Vy: “À đúng rồi, Ánh Vy, em có nhớ cái ngày em cứu anh, thời tiết thật ra không hề tốt, gió bên bờ sông cũng rất lớn, trời cũng đã rất tối rồi, bên này căn bản đã không còn ai nữa. Em...em lúc đó tại sao lại đến nơi này vậy?”

Đúng vậy, khoảnh khắc này, đã năm năm trôi qua, lúc Tiêu Hạo Thiên đến nơi này lần nữa thì đột nhiên có chút nghi vấn. Bởi vì theo như lẽ thường mà nói, năm đó Cao Ánh Vy chỉ mới tốt nghiệp đại học, sao cô lại một mình chạy đến bên bờ sông trong khi thời tiết không tốt mà trời cũng đã chập tối? Lẽ nào là lúc đó tâm trạng cô không tốt? Vì vậy nên mới muốn ra đây một mình cho khuây khoả?

Mà chuyện mà Tiêu Hạo Thiên không biết đó là sau khi anh hỏi đến vấn đề này, Cao Ánh Vy cũng đột nhiên nhíu mày sâu. Bởi vì! Vấn đề này, cũng đã quấy nhiễu cô rất nhiều năm! Bởi vì không có lý do tại sao! Vào chiều ngày hôm đó của năm năm trước, cô cũng không biết tại sao cô lại đột nhiên đến nơi này!

Vì vậy bây giờ Cao Ánh Vy trầm lặng, cô cố gắng nhớ lại ngày hôm đó của năm năm trước, nhưng không tìm ra được chút đáp án nào. Cô cũng không biết ngày hôm đó, tại sao cô lại chạy đến bên bờ sông một mình... "Ứm? Sao vậy Ánh Vy?” Tiêu Hạo Thiên thấy Cao Ánh Vy nhíu chặt mày, vì thế cũng vội vã mở miệng hỏi Cao Ánh Vy.

Nhưng lúc này, Cao Ánh Vy lại không trả lời anh, mà đột nhiên nhíu mày hỏi Tiêu Hạo Thiên: “Ông xã, đừng nói chuyện này nữa, em cũng có một nghi vấn vẫn không hiểu, đó chính là, nếu như theo hướng chảy của sông này thì thành phố Hải Phòng...là thượng nguồn của thành phố Sài Gòn..anh..." “Đợi đã!" Vào lúc Cao Ánh Vy còn chưa nói xong, sắc mặt của Tiêu Hạo Thiên đã hoàn toàn thay đổi, đúng rồi! Suốt năm năm nay anh đã không chú ý đến vấn đề quan trọng nhất! Đó là năm xưa sau khi anh hôn mê nhảy sông, anh đang trong tình trạng hôn mê thì bằng cách nào mà đến được thành phố Hải Phòng

Cao Ánh Vy nói không sai, thành phố Hải Phòng ở trên thượng nguồn của thành phố Sài Gòn! Mặc dù nước sông của thành phố Hải Phòng và nước sông thành phố Sài Gòn là thông nhau, nhưng! Nhưng! Một người đang hôn mê, mà lại từ hạ lưu lên đến thượng lưu? Chuyện này là không thể nào...

Lúc này, cùng với sắc mặt hoàn toàn khác của Tiêu Hạo Thiên, sắc mặt của Cao Ánh Vy cũng như vậy, chớp mắt đã trở nên rất khó coi. Tiếp theo sau đó, Tiêu Hạo Thiên chấn động há hốc miệng, nhưng lúc đó Cao Ánh Vy không đợi anh nói gì thì cô đã mở miệng: “Năm năm trước, em cũng không hề nghĩ đến tại sao em lại đi đến nơi này, hình như lúc đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ như vậy, nhất định phải đến đây, nhất định phải..."

Sau khi Cao Ánh Vy nói xong, Tiêu Hạo Thiên và cô đều rơi vào trầm lặng. Tiêu Hạo Thiên nhíu chặt mày, về việc năm đó anh bị người mình tin tưởng nhất là Lê Quân Lâm hạ độc truy sát, sau đó hôn mê nhảy sông, sau này khi tỉnh lại thì người đầu tiên mà anh nhìn thấy là Cao Ánh Vy! Còn bên trong đó đã xảy ra chuyện gì thì anh không hề hay biết. Hơn nữa, sau vết thương trên người anh đỡ hơn một chút thì anh lại đến chiến trường biên giới.

Lúc đó trong lòng Tiêu Hạo Thiên sớm đã bị sự thù hận không cách nào tưởng tượng được che mờ đi lý trí, căn bản không hề nhớ đến những chi tiết nhỏ đó. Ví dụ như việc anh của lúc trọng thương hôn mê ở nơi xa như Sài Gòn mà lại đến được thành phố Hải Phòng?

Lúc này Cao Ánh Vy cũng trầm mặc. Lúc trước Cao Ánh Vy được Cửu Nhi truyền lại tất cả, cô đương nhiên biết rõ, Tiêu Hạo Thiên chính là người chồng mà số phận đã định, cũng là người đàn ông duy nhất! Là tiếc nuối và quyến luyến vô tận trong kiếp trước của cô!

Sau đó Cao Ánh Vy liền hiểu ra, trong đầu cô đột nhiên nhớ ra, ngày hôm đó cô ở ngay vùng ven chiến trường biên giới, nhìn thấy các thế lực khủng bố đã tấn công tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả. “Lẽ nào những chuyện này đều do người đó sắp xếp hết sao? Bà ta...rốt cuộc là ai? Là mẹ hả? Nếu như tất cả những chuyện của năm năm trước cũng đều do mẹ sắp xếp, thì...bà ấy..rốt cuộc là ai?" Lúc này Cao Ánh Vy rất sốc...