Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 183




Đường Ngọc Hiền, hai mươi năm trước là một tài nữ nổi tiếng nhất trong đám người cùng thế hệ ở Hà Nội, thông thạo nghiên cứu các loại chữ cổ, học thức uyên bác trải rộng trong các lĩnh vực. Ở Hà Nội năm đó, hễ những người đã tiếp xúc với Đường Ngọc Hiền thì đều vô cùng chấn động, đó là một người tài khiến người ta khiếp sợ!

Lúc này, theo lời của đại trưởng lão nói ra, trong lòng mọi người đều hiện ra dáng vẻ Đường Ngọc Hiền thanh lịch dịu dàng mặc áo dài với mái tóc dài, trong tay lúc nào cũng cầm một quyển sách.

Tiêu Hạo Lam cũng áp chế chấn động trong lòng, vội vàng hỏi đại trưởng lão: “Đại... đại trưởng lão, vậy, vậy miếng ngọc bội màu đen kia có ảnh hưởng đến tâm trí của cháu ư?”

Đại trưởng lão gật đầu cười nói: “Ừm, không sai. Miếng ngọc bội đen này không quan trọng, mà quan trọng chính là giọt máu mang oán hận sau khi chết của không biết đã bao nhiêu năm của chủ nhân giọt máu đó trong miếng ngọc bội. Trong giọt máu ẩn chứa sự không cam lòng của chủ nhân trước khi chết, hơn nữa thời gian quá dài, điềm xấu ở bên trong quan tài lại quá nặng, cho nên sẽ ảnh hưởng đến thần trí của con người.”

Tiêu Hạo Lam cúi thấp đầu không nói gì nữa. Lúc này ông ta muốn biết rõ rất nhiều chuyện. Tại sao trước khi chết Đường Ngọc Hiền nói với ông ta, đợi sau khi hạ táng bà ấy thì lại để miếng ngọc bội màu đen này chôn cùng, hoặc sau khi ông ta và Lâm Phương Lan kết hôn thì vứt miếng ngọc bội này đi cũng được. Vì vậy Tiêu Hạo Lam đoán chắc chắn Đường Ngọc Hiền biết miếng ngọc bội này có vấn đề. Thế nhưng Đường Ngọc Hiền cũng không ngờ được là sau khi chết, Tiêu Hạo Lam lại không vứt nó đi mà lại luôn luôn đeo bên người.

Lúc này, trong lòng Tiêu Hạo Lam lại xúc động, mơ hồ ông ta đã suy nghĩ hiểu được một số chuyện, nhưng những chuyện đó quá mức chấn động, nên ông ta không lựa chọn nói ra.

Mà lúc này, ánh mắt đại trưởng lão hơi híp lại, trong lòng cũng vô cùng chấn động. Ông cũng có một số suy đoán, nhưng cũng không thể chắc chắn được. Vì vậy mới muốn gọi Đường Huy Hoàng qua để ông tự mình hỏi ông ta.

Mọi người đang đợi thì rất nhanh Đường Huy Hoàng đã quay trở lại, ông ta cũng chưa đi xa lắm. Sau khi nhìn thấy đại trưởng lão cũng đến, trong lòng Đường Huy Hoàng cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng đến trước mặt đại trưởng lão cúi chào: “Đường Huy Hoàng chào đại trưởng lão!”

Đại trưởng lão gật đầu, cười nói với ông ta: “Ông Đường không cần đa lễ. Tôi bảo Chiến Quốc gọi ông đến đây là có chuyện muốn hỏi ông... Có điều chuyện này có thể sẽ khiến ông không thoải mái, thật xin lỗi!” Đường Huy Hoàng vội vàng lắc đầu: “Đại trưởng lão, ngài có vấn đề gì thì cứ hỏi, tôi không có việc gì, tôi chắc chắn sẽ biết gì nói nấy!”

Đại trưởng lão gật đầu, thu nụ cười trên mặt lại, nghiêm túc nhìn Đường Huy Hoàng chậm rãi hỏi: "Là như vậy, ông Đường, tôi muốn hỏi ông về chuyện của Đường Ngọc Hiền con gái ông.”

Đường Huy Hoàng nhếch mày, sắc mặt có hơi đau buồn. Dù con gái ông Đường Ngọc Hiền đã chết năm năm rồi, nhưng cái chết của con gái vẫn luôn là một nỗi đau trong lòng ông ta.

Nhưng rất nhanh sau đó Đường Huy Hoàng lại gật đầu với đại trưởng lão, nói: "Vâng, đại trưởng lão, ngài cứ hỏi tiếp đi. Ngọc Hiền, Ngọc Hiền làm sao vậy?”

Trong ánh mắt đại trưởng lão có hơi nặng nề, hít một hơi thật sâu hỏi: "Ông Đường, tôi muốn hỏi Ngọc Hiền thật sự là con ruột của ông ư? Hay là nhiều năm trước ông đã ôm nó về nhà họ Đường?”

"Đại trưởng lão, sao ngài lại hỏi như thế? Ngọc Hiền tất nhiên là con gái ruột của tôi rồi! Hửm, chuyện này... chuyện này có vấn đề gì ư?" Đường Huy Hoàng sợ ngây người, có hơi không thể tin được nhìn đại trưởng lão.

Đại trưởng lão nhíu chặt mày lại, nhìn Đường Huy Hoàng thật sâu, nói: "Ông Đường, chuyện này vô cùng quan trọng, thật sự... rất quan trọng. Ông khẳng định Ngọc Hiền là con ruột của ông chứ?"

Ngay sau đó, Đường Huy Hoàng hít sâu một hơi, trực tiếp giơ tay lên bày ra tư thế xin thề nói: "Đại trưởng lão, vừa rồi tôi cũng ở đây, tôi biết ngài lo lắng chuyện gì. Nhưng, tôi thề! Ngọc Hiền thực sự là con gái ruột của tôi! Hơn nữa, tuy nó đã chết, nhưng con gái út Đường Yên của tôi vẫn còn sống, vẻ ngoài của nó với chị nó vô cùng giống nhau! Đại trưởng lão, thân thế của Ngọc Hiền tuyệt đối không có vấn đề gì.”

Đại trưởng lão thấy Đường Huy Hoàng nghiêm túc như vậy lại còn nhắc đến Đường Yên vô cùng giống Đường Ngọc Hiền, mày ông nhíu lại càng sâu hơn. Ông vẫn có chút không dám tin.

Ngay sau đó, đại trưởng lão lại vô cùng có lỗi nhìn Đường Huy Hoàng nói: “Ông Đường, chuyện này vô cùng quan trọng! Thậm chí đối với cả Việt Nam cũng vô cùng quan trọng! Tôi có thể mạo muội hỏi ông một câu, trong nhà ông còn có món đồ gì trước khi Đường Ngọc Hiền chết để lại không? Ví dụ như tóc chẳng hạn?”

Đường Huy Hoàng biến sắc, nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Ừm, còn có. Ngọc Hiền rất thích theo phong cách ngày xưa, nên lúc trước tóc dài nó cắt ra vẫn còn để lại trong nhà.”

Đường Huy Hoàng nói xong hơi dừng, rồi tiếp tục nói tiếp: “Đại trưởng lão, tôi hiểu ý mà ngài nói, cứ làm xét nghiệm đi!"

Đại trưởng lão có hơi xin lỗi nói với Đường Huy Hoàng: “Thật xin lỗi, ông Đường!”

Đường Huy Hoàng lắc đầu nói: “Không sao, hơn nữa... hơn nữa tôi cũng muốn làm rõ năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Rốt cuộc thì con gái tôi đã đi đến chỗ nào mà sau khi trở về thì lại chết như vậy!”

Sau khi Đường Huy Hoàng nói xong, trực tiếp lấy một con dao rạch trên tay một vết thương, lại lấy một cái bình ra để ít máu chảy vào, đưa cho một thiên vương vừa chạy đến. Sau đó, ông ta lại lấy điện thoại gọi cho Đường Yên để Đường Yên lấy một ít tóc chị bà ấy còn để lại trong nhà mang đến đây.

Sau đó mọi người đều đợi...

Đại trưởng lão tự mình hạ lệnh, rất nhanh đã có bác sĩ về gen di truyền học cao cấp thế giới đi đến. Trước mặt mọi người làm giám định DNA của Đường Huy Hoàng và Đường Ngọc Hiền đã chết. Kết quả rất nhanh đã có, Đường Ngọc Hiền chính là con gái ruột của Đường Huy Hoàng không thể nghi ngờ!

"Chuyện này hẳn là không đúng.” Đại trưởng lão nhìn kết quả giám định DNA, mày nhíu lại càng sâu.

Sau đó, ông lại hỏi Đường Huy Hoàng: "Xin lỗi, ông Đường. Tôi lại hỏi ông một vấn đề nữa, người vợ đã mất của ông lại lịch có rõ ràng không?”

Đau thương trong mắt Đường Huy Hoàng càng đậm, gật đầu nói: “Rõ ràng, còn nhỏ chúng tôi đã biết nhau rồi, lúc Việt Nam lập quốc, khi đó chúng tôi mới mấy tuổi, chúng tôi đều là người trong một thôn.”

Đại trưởng lão trầm mặc. Kết quả đã rất rõ ràng, Đường Ngọc Hiền không có vấn đề gì, bà ấy không phải là người các tông môn lánh đời ở Việt Nam bồi dưỡng ra. Hơn nữa, khi còn sống Đường Ngọc Hiền làm gì đều có dấu vết để lại. Nhưng nếu Đường Ngọc Hiền không có vấn đề gì thì không lẽ chỉ dựa vào những nghiên cứu của mình bà ấy lại có thể tìm được đến ngôi thánh miếu mà ngay cả những tông môn lánh đời và chín nhà tài phiệt của Việt Nam cũng không thể tìm được ư?

Nếu thân thế của Đường Ngọc Hiền không có vấn đề gì thì bà thực sự quá lợi hại. Có thể mọi người không biết, tài nữ bậc nhất Hà Nội năm đó lại lặng lẽ làm được một chuyện to lớn, có ảnh hưởng đến cả Việt Nam như thế này. "Nhưng con bé bắt đầu làm từ lúc nào?" Trong lòng đại trưởng lão càng nghi hoặc.

Lúc này, Đường Huy Hoàng bên cạnh đại trưởng lão nhíu mày hỏi ông: "Đại trưởng lão, rốt cuộc thì chuyện năm đó là như thế nào vậy? Ngài có biết rõ không? Cái chết của Ngọc Hiền còn có biến đổi của nhà họ Tiêu sau đó không lẽ cũng liên quan đến Ngọc Hiền ư? Nhưng lúc nhà họ Tiêu biển động, Ngọc Hiền đã chết rồi... nó đã chết thì sao có thể còn ảnh hưởng đến nhà họ Tiêu được?"

Đại trưởng lão cười chua xót: “Ông Đường, ông quá xem nhẹ con gái mình rồi. Tài năng của nó ngay cả tôi trước giờ cũng rất ít gặp. Tuy nó đã chết nhưng mọi chuyện nó đã bố trí xong hết rồi.”

"Đại trưởng lão, ngài... ngài nói lời này có ý gì?” Lúc này Tiêu Chiến Minh cũng không nhịn được chen vào hỏi.

Đại trưởng lão hít sâu, nhìn Đường Huy Hoàng, Tiêu Chiến Minh, Tiêu Hạo Lam, chậm rãi nói: “Nếu tôi đoán không sai, thì năm năm trước Đường Ngọc Hiền đã đến một thánh miếu rất cổ xưa, hoặc là nói đó là một ngôi mộ. Dù là gì thì những đồ mà năm đó Đường Ngọc Hiền mang từ trong đó ra, kể cả miếng ngọc bội đen có thể ảnh hưởng tâm trí người khác, khiến họ nóng nảy phát cuồng kia, còn có cái khác..."

Đại trưởng lão hơi ngừng lại, nhìn Tiêu Hạo Lam nói: "Thực ra trong lòng Hạo Lam đã rõ đúng không? Hoặc là trước đó cháu đã sớm phát hiện ra những thứ đó đúng không?"

Tiêu Hạo Lam cúi đầu không nói. Đúng vậy, trước đó ông ta đã từng nghi ngờ. Dù sao thì năm đó trước khi Đường Ngọc Hiển chết bỗng đột nhiên đưa cho ông ta một miếng ngọc bội đen, khiến ông ta nghi ngờ không hiểu. Mà sau khi Đường Ngọc Hiền chết, có một thời gian ông ta nhìn miếng ngọc bội đen cũng có một cảm giác không đúng, nhưng ông ta vẫn giữ lại nó bên người.

Tiêu Hạo Lam không nói nhưng mọi người cũng có thể hiểu ra. Chắc chắn Tiêu Hạo Lam đã biết một chút, hoặc là cảm nhận được một chút. Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, cũng không biết được quá nhiều.

Cuối cùng đại trưởng lão lại nhìn Tiêu Chiến Minh chậm rãi nói: "Tiêu lão tướng quân, chuyện của thằng bé Hạo Thiên kia, ông còn phải lo lắng để ý nhiều chút. Bởi vì bất kể chuyện năm đó thế nào, chân tường sự thật là gì, biến cố xảy ra năm đó của nhà họ Tiêu, Đường Ngọc Hiền có gây nên ảnh hưởng gì thì tất cả đều không sao cả, quá khứ cũng chỉ là quá khứ.”

Đại trưởng lão dừng một chút lại nói tiếp: “Nhưng bây giờ, vì miếng ngọc bội đen này xuất hiện, ít nhất những sự việc này đã có chút chuyển biến, không phải ư? Có thể đây cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa, chiều hôm qua, lúc ông còn chưa biết thân phận của Hạo Thiên, thì ông đã cùng chắt gái ông gặp nhau, chẳng lẽ đây không phải là ý trời ư? Thằng bé Hạo Thiên kia trong lòng nó có nỗi oán hận với nhà họ Tiêu, tôi cảm thấy nó sẽ không trở về nhà họ Tiêu nữa đâu! Nhưng ông và nó lại không có chuyện gì, hai người nhận nhau cũng không sao cả.”

Sau khi đại trưởng lão nói xong những lời này thì quay người bước đi, đám người tam trưởng lão, Long Chiến Quốc, Vòng Thiên Thanh cũng đi. Chỗ này bây giờ chỉ còn có bốn người Đường Huy Hoàng, Tiêu Chiến Minh, Tiêu Hạo Lam và Tiêu Phong Minh. Ánh mắt Tiêu Chiến Minh vô cùng phức tạp nhìn Đường Huy Hoàng: “Ông bạn già, cho dù chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào thì đều là nhà họ Tiêu tôi có lỗi với nhà họ Đường ông, thật sự xin lỗi. Haiz!”

Trên mặt Đường Huy Hoàng cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Tiêu Chiến Minh gật đầu, không nói câu nào quay người rời đi.

Một tiếng sau, Hà Nội đổ mưa to.

Trong nơi ở yên tĩnh của mình, đại trưởng lão mặc áo bào màu đen đứng bên cửa sổ nhìn mưa rơi bên ngoài, mày nhíu lại rất sâu.

Sau đó, ông lấy một thứ ở trong ngực ra, đó là một tấm lệnh bài bằng đồng đen hình kiếm dài ba xentimet, mặt trên tấm lệnh bài có một chứ “việt". Tấm lệnh bài này là của đại trưởng lão đời trước của Việt Nam truyền lại cho ông.

"Điện Thiên Thần? Trong năm năm, đứa bé kia ở chiến trường biên giới, một nơi cực kỳ nguy hiểm thành lập ra điện Thiên Thần. Chẳng lẽ, năm đó Đường Ngọc Hiền mang về từ nơi đó là tấm lệnh bài cổ ư? Nhưng trong sách cổ cũng không ghi lại lệnh bài của điện Thiên Thần mà... Hay là trong cuộc đại chiến năm đó, sách cổ cũng đã bị rơi mất một phần rồi?" Đại trưởng lão nhìn tấm lệnh bài đồng hình kiếm trong tay, lẩm bẩm nói.

Những tấm lệnh bài cổ xưa, bên ngoài thì đơn giản không có trang trí gì, nhưng mỗi một tấm đều rất quan trọng, là cái quyết định số mệnh. Mà những người biết được những tấm lệnh bài này trên thế giới bây giờ là rất ít. Dù là ở Việt Nam cũng chỉ có đại trưởng lão và một vài tông môn lánh đời đỉnh cấp nhất mới biết. Bây giờ đại trưởng lão vô cùng nghi ngờ, Đường Ngọc Hiền năm đó là tài nữ bậc nhất ở Hà Nội chắc chắn cũng đã điều tra được những thứ này.

"Năm đó con bé thực sự đã lấy được rồi ư? Nếu đã lấy được thì tấm lệnh bài cổ đó ở trên người đứa bé kia sao?” Trong lòng đại trưởng lão càng nghi ngờ.