"Hạo Thiên!" Cao Ánh Vy vô cùng lo lắng kéo cánh tay Tiêu Hạo Thiên. Cô cũng bị một màn trước mắt này dọa sợ.
"Ba ơi, con sợ lắm... con sợ...” Sắc mặt của Thúy Hồng có hơi trắng, lúc nói chuyện với Tiêu Hạo Thiên thì đột nhiên cả người mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh ngã xuống đất.
"Thúy Hồng!" Tiêu Hạo Thiên kinh sợ, nhanh chóng ôm cô bé lên. Long Chiến Quốc cũng trừng mắt nhìn, vội vàng kiểm tra người cô bé. Sau đó, ông vội nói với Tiêu Hạo Thiên: “Đừng lo, không có gì đáng ngại. Chắc tại vừa rồi bị khí đen kia dọa sợ. Trẻ con thường hay dẫn dụ những thứ như vậy, hơn nữa sức đề kháng của trẻ rất yêu. Cháu nhanh chóng dẫn con bé về nhà họ Đường đi, cháu cũng ở bên cạnh để con bé yên tâm ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa.”
“Được, cảm ơn!” Tiêu Hạo Thiên gật đầu với Long Chiến Quốc. Sau đó anh cũng không dám ở lại nữa mà ôm Thúy Hồng ra bên ngoài. Cao Ánh Vy nhìn Tiêu Chiến Minh và Tiêu Hạo Lam ở phía xa một cái, cũng không nói gì nữa, vội vàng theo Tiêu Hạo Thiên rời đi. Chuyện của nhà họ Tiêu rất quan trọng nhưng có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng con gái cô.
Sau khi Tiêu Hạo Thiên, Cao Ánh Vy và Thúy Hồng rời đi, đám người Long Chiến Quốc sắc mặt ngưng trọng đi đến bên cạnh Tiêu Hạo Lam.
Giờ phút này, Long Chiến Quốc, Vòng Thiên Thanh, tam trưởng lão, Tiêu Chiến Minh, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ nghiêm trọng. Bọn họ đều cảm thấy trong chuyện này e là ẩn giấu một bí mật rất lớn. Chuyện này rất không bình thường! Vô cùng kỳ lạ!
Ngay sau đó, Tiêu Chiến Minh hồi phục tinh thần, mạnh mẽ hét lên với đám người nhà họ Tiêu ở chỗ đổ nát phía xa: “Ngoài Phong Minh ra, tất cả người nhà họ Tiêu đều rời khỏi đây đi! Ngay bây giờ lập tức rời đi! Phong Minh, chú qua đây!"
Tiêu Chiến Minh nói xong, Vòng Thiên Thanh cũng nói với bảy thiên vương, mười chiến thần phía xa: “Các người lập tức phong nơi này Trong ng năm dặm xung quanh đây không cho phép bất kỳ người nào bước vào!"
“Vâng!” Bảy thiên vương, mười chiến thần của Bộ quốc phòng Việt Nam lập tức gật đầu. Sau khi đám người nhà họ Tiêu rời đi, bọn họ cũng nhanh chóng phong tỏa tòa nhà tổ nhà họ Tiêu. Thực ra trước đó ở bên ngoài cũng đã thiết lập một tầng phong tỏa chỉ là ở đó không có người cấp bậc chiến thần mà thôi. Nhưng lúc này, Vòng Thiên Thanh lại cho thiết lập một tầng phong tỏa càng chặt hơn ở xung quanh nhà họ Tiêu đã đổ nát, tầng phong tỏa này do bảy thiên vương, mười chiến thần canh giữ. Cho dù bây giờ có bảy nhà tài phiệt đến đây, trong thời gian ngắn cũng không thể xông vào được.
Đợi khi tầng phong tỏa đã được bố trí xong, ở giữa sân cũng chỉ còn lại vài người. Lão Hình và Thiên Thập Nhất cũng rời đi. Bây giờ chỗ này chỉ còn lại có sáu người Tiêu Phong Minh, Tiêu Hạo Lam, Tiêu Chiến Minh, Long Chiến Quốc, Vòng Thiên Thanh và tam trưởng lão. Năm người trong đó đều vô cùng ngưng trọng nhìn Tiêu Hạo Lam đang ngồi dưới đất, dáng vẻ cực kỳ chấn động.
“Cháu... cháu thực sự không biết miếng ngọc bội này có vấn đề. Cháu đã đeo nó năm năm rồi, từ trước đến giờ chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì, cũng không có khí đen xuất hiện." Trong lòng Tiêu Hạo Lam lúc này dâng lên sự sợ hãi vô hạn. Đồng thời, sau khi miếng ngọc bội bị nát, tâm trạng ông ta lại cực kỳ thanh tỉnh. Lúc này, trong lòng ông ta mới chợt hiểu ra, mấy năm nay, tính tình ông ta ngày càng nóng này, càng dễ dàng tức giận e là có liên quan rất lớn đến miếng ngọc bội này.
Còn vừa rồi, con trai ông ta cũng không kiềm chế được muốn giết ông ta như vậy cũng sợ là có liên quan đến miếng ngọc bội. Nhưng, sau khi Tiêu Hạo Lam hiểu ra thì trong lòng ông ta lại có nỗi nghi hoặc, bởi vì miếng ngọc bội này là Đường Ngọc Hiền tự tay đưa cho ông ta mà! Vậy thì năm đó rốt cuộc Đường Ngọc Hiền muốn làm gì?
Ngay lập tức, lòng Tiêu Hạo Lam nổi lên sóng to gió lớn, ông ta không dám tưởng tượng nữa. Trong trí nhớ của ông ta, vợ cũ Đường Ngọc Hiền này là một người phụ nữ tài giỏi, chuyện thích làm nhất chính là đọc sách, cũng thích mặc áo dài.
Bây giờ trong đầu Tiêu Hạo Lam không khỏi hiện lên cảnh tượng Đường Ngọc Hiền mặc áo dài thanh nhã, dịu dàng ngồi trong phòng sách yên tĩnh đọc sách.
Tiêu Hạo Lam đang nghĩ chuyện trước kia, trong lòng ngày càng chấn động. Còn Long Chiến Quốc lúc này lại nhíu chặt mày, lên tiếng: "Không đúng! Vừa rồi Hạo Thiên rất kỳ lạ. Với thực lực của nó, thế mà lại không kiềm chế được sát ý và sự nóng này trong lòng nó, đúng là rất lạ. Có lẽ vừa rồi Hạo Thiên cũng chịu ảnh hưởng của miếng ngọc bội kia.”
Sắc mặt tam trưởng lão cũng vô cùng nặng nề, nói: “Đúng vậy! Mấy năm nay ở chiến trường biên giới, Hạo Thiên chém giết rất nhiều, cho nên sát khí trong lòng nó tích tụ ngày càng nhiều. Ngày thường đều bị nó áp chế ở nơi sâu nhất trong lòng. Nhưng hôm nay, nó vốn đã mang theo oán hận đi đến nhà họ Tiêu. Sau đó vừa rồi lại tiếp xúc gần với Hạo Lam như vậy, chắc đã bị từ trường xấu của miếng ngọc bội kia ảnh hưởng.”
Tam trưởng lão nói đến đây, trên trán cũng chảy xuống mồ hôi lạnh. May mắn, may mắn một giây cuối cùng khi Tiêu Hạo Thiên định giết Tiêu Hạo Lam kia thì Thúy Hồng đến. Một tiếng gọi "ba ơi" kia đã giúp thần trí của Tiêu Hạo Thiên tỉnh táo lại, nếu không hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Tuy nói, với thực lực và thế lực của Tiêu Hạo Thiên hiện giờ, dù là hôm nay anh làm ra chuyện giết chết ba ruột thì cũng sẽ không ai dám nói gì. Nhưng chuyện này không nói lên tận sâu trong đáy lòng anh sẽ không có tự trách chính mình!
Tiêu Chiến Minh nghe thế, ánh mắt lại vô cùng phức tạp, hỏi tam trưởng lão và Long Chiến Quốc: "Tam trưởng lão, nguyên soái Long, ba tháng trước, lúc tôi ở châu Mỹ đưa Dương Tú Anh về nước, Lục thiên vương của điện Thiên Thần đã ra tay cứu tôi. Nhưng sau đó Lục Thiên vương cũng không nói chuyện của tôi cho Hạo Thiên nghe ư?”
Long Chiến Quốc nhíu mày thật sâu, nói: “Chắc là không. Tuy Lục thiên vương không biết ông, nhưng các tướng sĩ của điện Thiên Thần bọn họ đều biết chuyện điện chủ của bọn họ năm năm trước bị nhà họ Tiêu vứt bỏ, đuổi ra khỏi gia tộc, còn bị đuổi giết nữa. Thế nên, dù bọn họ có nhận ra ông thì cũng sẽ không nói với Hạo Thiên đâu, đó cũng là chuyện đương nhiên thôi. Bọn họ cũng không muốn khiến trong lòng Hạo Thiên khó chịu. Hơn nữa, quan trọng là ông vẫn luôn ở chiến trường biên giới, chuyện năm năm trước xảy ra ở nhà họ Tiêu, ông cũng không biết gì cả.”
Tiêu Chiến Minh gật đầu, trong lòng càng chua xót hơn. Thì ra, ở chiến trường biên giới, trong khi ông vẫn chưa nhận ra thì cháu ông đã cứu ông hai lần!
Trong lúc Tiêu Chiến Minh đang trầm mặc, Tiêu Phong Minh và Tiêu Hạo Lam ở bên cạnh ông trong lòng lại run lên. Miệng hai người họ há to, vẻ mặt không thể tin được nhìn Long Chiến Quốc: "Nguyên soái Long, ông, ông, lời ông vừa nói là có ý gì? Ông nói Hạo Thiên là... là... là điện chủ điện Thiên Thần ư? Chính là vị điện chủ điện Thiên Thần áp chế một phương ở chiến trường biên giới ư?”
Long Chiến Quốc nhìn Tiêu Hạo Lam một cái thật sâu, vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, Hạo Lam, điện chủ điện Thiên Thần ở biên giới, dưới trướng có bốn thiên vương, à không đúng, bây giờ phải là hai thiên hoàng, ba thiên vương, hơn năm mươi chiến thần, mấy ngàn cường giả đỉnh cấp, điện chủ đó chính là con trai ruột của cháu đó. Là đứa con trai năm đó bị chính cháu đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu đó!”
"Âm!" Tiêu Hạo Lam không ngừng run lên, sự chấn động trong lòng đã không cách nào tưởng tượng được. Con trai ông ta không phải là một chiến thần biên giới, cũng không phải thiên vương mà giới hào môn đỉnh cấp Hà Nội hay đồn, mà là cấp thiên hoàng! Là cấp thiên hoàng chân chính ở biên giới, điện chủ điện Thiên Thần áp chế một phương!
"Chuyện này... chuyện này sao có thể?" Tiêu Hạo Lam đã bị chấn động không biết nên nói gì. Nháy mắt, nỗi ân hận trong lòng tựa như nước sông cuồn cuộn không ngừng dâng lên.
"Không có gì là không thể! Năm đó, thằng bé Hạo Thiên bị đuổi khỏi gia tộc, lại bị người vợ kế kia của cháu thuê người đuổi giết, sau đó vợ chưa cưới của nó cũng đoạn tuyệt quan hệ với nó. Sau đó nó chạy trốn vào Sài Gòn lại bị người anh em tin tưởng nhất cướp đi sự nghiệp... Thù hận mà nó mang trên người quá nhiều. Vậy nên ở chiến trường biên giới nó không ngừng chém giết, liều mạng để mình mạnh mẽ hơn. Nếu không có chuyện năm năm trước, cũng sẽ không có điện chủ điện Thiên Thần con cưng của trời trở về như bây giờ!”
Lúc này, sau lưng sáu người đột nhiên truyền đến một giọng nói có hơi già nua vang lên.
Ngay sau đó, đại trưởng lão Việt Nam mặc áo choàng đen xuất hiện sau lưng mọi người, đang đi về phía họ.
Đám người Tiêu Chiến Minh, Long Chiến Quốc, Vòng Thiên Thanh nhanh chóng cung kính chào ông.
“Chào đại trưởng lão!” Mọi người đều cung kính nói. Đại trưởng lão xua tay cười nói: “Không cần đa lễ, tôi đến đây cũng là muốn nghiệm chứng một số thứ!"
Ngay sau khi đại trưởng lão nói xong thì giơ tay đến chỗ biển lửa phía xa. Lúc này trong biển lửa, một mảnh nhỏ phần lớn đã bị thiêu thành bột phấn, chỉ còn thừa lại mảnh nhỏ bằng cái móng tay lập tức bay vào trong tay ông. Mảnh nhỏ kia chính là chỗ quan trọng nhất của miếng ngọc bội đen kia, trong đó còn chứa một giọt máu đen.
Đại trưởng lão nhìn giọt máu đã sớm mất đi lực sinh mệnh bị đông lại thành giọt máu đen kia, trong mắt có vẻ hiểu ra, lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy!”
Tam trưởng lão thấy dáng vẻ đại trưởng lão hình như biết gì đó liền nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Đại trưởng lão, thứ này là gì vậy?”
Đại trưởng lão cười nói: “Không có gì đặc biệt, chỉ là một giọt máu mà thôi. Nhưng chắc là giọt máu chứa cảm xúc tiêu cực của một cường giả trước khi chết. Nếu tôi đoán không nhầm thì chủ nhân của giọt máu này có lẽ đã cách bây giờ rất xa rồi, hơn nữa lúc còn sống chắc cường giả đó cũng có cấp bậc giống tôi. Thật sự không biết là năm đó làm sao con bé kia của nhà họ Đường lại tìm thấy nó. Thật không hổ là tài nữ bậc nhất Hà Nội chúng ta năm đó, đúng là rất lợi hại.”
Đại trưởng lão nói xong, sau đó đưa mảnh ngọc bội chứa máu đen cho Long Chiến Quốc, nói: “Đưa thứ này cho thằng bé Hạo Thiên, có lẽ sau này nó sẽ dùng đến.” Lúc này trong lòng Long Chiến Quốc vẫn vô cùng nghi ngờ, ông nhìn đại trưởng lão, nói: “Đại trưởng lão, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Đại trưởng lão cười lắc đầu: "Để nói sau đi, bây giờ trong lòng tôi vẫn còn một số thắc mắc chưa được giải. Đường Huy Hoàng đi rồi đúng không? Gọi ông ta về đây, có những chuyện e là còn phải hỏi ông ta mới được.”
Long Chiến Quốc gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đường Huy Hoàng. Thực ra từ lúc đại trưởng lão xuất hiện, những chuyện rối rằm trong lòng Long Chiến Quốc cũng được giải đáp. Mấy ngày trước chuyện xảy ra ở nhà họ Đường, dù lúc đó Tiêu Hạo Thiên vẫn chưa trở về thì thời điểm cuối cùng nhà họ Đường cũng sẽ không có chuyện gì. Đừng quên, đây là Hà Nội! Ở đây còn có đại trưởng lão bảo vệ: Bình thường đại trưởng lão không xuất hiện, nhưng rất nhiều chuyện ông đều hiểu trong lòng.
Sau khi Long Chiến Quốc nhắn tin xong, đại trưởng lão nhìn nhà họ Tiêu đã biến thành một đống đổ nát, còn có Tiêu Hạo Lam đang vô cùng chấn động, một người mạnh mẽ, quyền lực lớn nhất Việt Nam bây giờ như ông cũng không khỏi bùi ngùi xúc động: “Đường Ngọc Hiền con gái của nhà họ Đường kia rất lợi hại, đúng là vô cùng lợi hại. Với sức lực của người phàm mà lại có thể làm ra được đến mức độ này đúng là rất lợi hại.”
Mà đám người bên cạnh đại trưởng lão nghe thấy người có quyền thế cao nhất là ông đánh giá Đường Ngọc Hiền cao như vậy, họ cũng đều chấn động.
Một cô gái mà còn là cô gái đã chết từ năm năm trước, lấy sinh mạng của mình tính toán một bàn cờ lớn như thế này.