Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 124: Mang Thai




Đáng lý hôm nay tiết học của Dung Âm sẽ kéo dài đến tối, nhưng chẳng hiểu làm sao trong người cô từ khi ăn trưa đến giờ đều cảm thấy mệt mỏi,có chút lại muốn buồn nôn.

Mọi người nhìn thấy cô như vậy thì khuyên cô nên đi khám bác sĩ.Bởi vì giờ đây chuyện cô là phu nhân của Chủ Tịch Tập Đoàn Vũ Thị,ai ai cũng đều biết.Họ không sợ cô, nhưng người đàn ông mang thân phận là chồng cô sẽ đến đây sang bằng cái trường học nếu vợ anh bị một vấn đề nào đó.

Thấy vậy,Dung Âm xin phép nghỉ nữa buổi để đến bệnh viện khám.

Thế mà khi cô đến đó thì lại không ngờ mình được chẩn đoán một chuyện khiến cô vô cùng sửng sốt.Cô không nghĩ nó lại đến với cô vào lúc này.

"Xin chúc mừng, phu nhân đã có thai được hai tuần".

Đó là câu nói của bác sĩ, thường xuyên khám định kỳ cho cô.

Dung Âm hoàn toàn không tin đây là những gì cô được nghe.Khi cô ngồi ở đây chờ kết quả, cô chỉ có những suy nghĩ trong đầu mình, có phải vì những

chuyện gần đây mà cô suy nhược cơ thể hay không.....?

Nhưng ai ngờ, bác sĩ lại nói rằng cô đã mang thai.

Chuyện này có phải là sự thật không? Cô đang nằm mơ sao....?

Dung Âm ngẩn đầu lên nhìn bác sĩ,bờ môi run rẩy hỏi lại lần nữa.

"Là thật sao....? Tôi đang mang thai."

Bác sĩ khẽ mỉm cười gật đầu.

"Đúng vậy! Thai nhi đang rất phát triển, cô cứ yên tâm.""Nhưng rõ ràng lần trước bác sĩ đã đưa cho tôi bản kết quả chồng tôi có nguy cơ vô sinh.... Rất khó có con.." Giọng nói Dung Âm có chút căng thẳng.Nhưng trong lòng cũng thầm vui mừng.Dù vậy cô cũng muốn hỏi rõ chuyện lần trước.

Sắc mặt bác sĩ tỏ ra không hiểu.

"Kết quả... Tôi có đưa cho phu nhân sao? Là khi nào....

Nói rồi, bác sĩ liền lập tức đứng lên cầm lấy chiếc chìa khoá đi đến một chiếc tủ gần đó.

Dung Âm khó hiểu cứ dõi mắt theo.Được một lúc thì cô thấy bác sĩ đã lấy ra một thứ gì đó, nhìn kỹ lại thì cô nhận ra đó là một bìa hồ sơ.

Cô thầm nghĩ có khi nào trước đó là sự nhầm lẫn gì không?

Lúc này bác sĩ đi đến chỗ ngồi,ngay sau đó liền lấy ra những thứ bên trong hồ sơ đưa đến trước mặt Dung Âm.

"Sức khỏe của Chủ Tịch Vũ rất tốt, cậu ta có miễn dịch rất khỏe mạnh.Đường con cái còn tốt hơn cả phu nhân..... Nếu không sử dụng biện pháp an toàn, tôi nghĩ cậu ta đã làm cho cô thai từ lâu rồi..."

Dung Âm đưa mắt nhìn vào tờ xét nghiệm tổng quát có ghi rõ tên họ của anh.Một giây sau, cô ôm lấy trán, trầm mặc suy nghĩ.

Rốt cuộc chuyện này như thế nào? Kết quả lần trước mà Trịnh Nhược Thiên đưa cho cô là giả sao?

Tại sao anh ấy lại làm vậy?

Cô bắt đầu nhớ lại buổi lễ tốt nghiệp của Lưu Ly.Cả Trịnh Nhược Thiên và Vũ Hoàng Long luôn to nhỏ với nhau, nhưng đến khi cô đến thì lại vội vàng tránh né.Còn chuyện Trịnh Nhược Thiên nói với Vũ Hoàng Long là phải trả công cho anh ấy.Có phải là vì chuyện này không?

-"Bộp".

Dung Âm tức giận không bình tĩnh liền đưa tay đập mạnh lên bàn, khiến bác sĩ cũng phải kinh ngạc.

Quả nhiên cô đã bị hại tên đó chơi xỏ.Vậy mà cô còn trắc lòng thương hại gấp gáp sinh con cho tên đàn ông xấu xa, chỉ vì sợ anh không có ai tiếp quản sự nghiệp.Sợ anh vô sinh, sợ anh âu lo....

Chắc chắn Vũ Hoàng Long sau khi nghe cô mang thai thì trong lòng chắc chắn đầy sự kiêu ngạo,đắc thắng vì cô đã dính bẫy của anh .

Thật tức chết mà...Cả hai anh và Trịnh Nhược Thiên xứng đáng nhận được một bài học.



Vũ Hoàng Long! Anh được lắm, tôi sẽ tính sổ với anh.....

Khi Dung Âm đang một tâm trạng vừa vui nhưng cũng có phần buồn bực vì Vũ Hoàng Long đã nói dối cô, đang định rời khỏi bệnh viện, thì lúc này có một người áo đen bước lại gần cô.Ngay sau đó liền kéo cô đi.

*****

"Đợi Âm Nhi mang thai thì lâu quá, tôi muốn anh phải trả công cho tôi bây giờ"

Trong văn phòng làm việc của Vũ Hoàng Long,Trịnh Nhược Thiên ngồi trên ghế sofa vừa cầm ly rượu, chân lại gác lên bàn, giọng điệu giống như đang đi đòi nợ.

Nghe xong, nét mặt Vũ Hoàng Long bỗng trở nên sa sầm.Anh ngồi đối diện khẽ cất tiếng cảnh cáo

"Âm Nhi là để cho anh gọi sao? Cô ấy bây giờ là vợ của tôi đấy!"

Trịnh Nhược Thiên tỏ vẻ không quan tâm.Anh nhìn Vũ Hoàng Long nở một nụ cười có chút xấu xa.

"Anh Long ơi! Đừng đánh trống lãng,chỉ có anh khiến tôi yên tâm thôi......Anh giúp đỡ cho thằng em này được không?"

Vũ Hoàng Long cảm thấy xương sống mình bắt đầu ớn lạnh,anh bắt đắc dĩ đành thở dài.

"Lưu Ly vào đây làm việc cũng không thành vấn đề.... Nhưng.

Mục đích Trịnh Nhược Thiên chỉ là muốn Lưu Ly vào công ty này làm luật sư cố vấn cho tập đoàn Vũ Thị.Cô nói không muốn vào công ty anh làm việc, vì gia đình anh, cũng vì cô không muốn dùng mối quan hệ của anh để giúp cô có một công việc như mơ ước, mà cô muốn biết năng lực mình đến đâu.

Nhưng một người như Trịnh Nhược Thiên từ trước đến giờ không muốn người phụ nữ của mình phải thiệt thòi.Anh đã nhận ra tình cảm mình yêu cô, thì anh sẽ bất chấp bảo vệ cho đến cùng.

Cô không muốn anh công khai giúp, thì anh sẽ âm thầm giúp cô.

Để cho cô xin việc bên ngoài anh không yên tâm, thôi thì Vũ Hoàng Long là nơi tốt nhất mà cô có thể đến đây.Lúc đó anh lấy lý do đến gặp anh ta,sẵn tiện thăm cô vậy.

"Nhưng....Anh nói tiếp đi" Trịnh Nhược Thiên nôn nóng nhìn anh.

Vũ Hoàng Long nhếch môi cười nhẹ."Tôi chỉ sợ Lưu Ly vào đây rồi, sẽ dạy hư Dung Âm của tôi thôi!"

Anh càng ngày càng cảm nhận được sự thân thiết của cô đối với Lưu Ly,cả hai luôn như hình với bóng.Anh vẫn còn nhớ mấy ngày hôm trước,khi biết cô đã đặt hai vé xem phim vào buổi tối.Cứ tưởng cô sẽ đi xem phim với anh,cho nên anh đã bỏ hết tất cả cuộc hẹn để về nhà sớm cùng đi với cô.Thế mà kết quả cô lại bỏ anh ở nhà một mình mà đi với Lưu Ly.

Cứ nghĩ Phạm Gia Tuệ đi rồi, cô sẽ không còn một người bạn nào nữa.Nhưng bây giờ xem ra anh đã đánh giá thấp ngoại giao của cô vợ bé nhỏ của mình rôi.

Nghe Vũ Hoàng Long nói như vậy, Trịnh Nhược Thiên khẽ hừ một tiếng.

"Tôi thấy Dung Âm mới là người dạy hư Lưu Ly của tôi.... Tôi vẫn chưa quên chuyện Dung Âm từng xúi giục Lưu Ly bỏ rơi tôi....."

"Chuyện của phụ nữ,sao anh cứ nhỏ mọn như thế.Cũng may tôi không giống anh, nếu không Dung Âm sẽ không cho tôi được ở bên cạnh cô ấy". Vũ Hoàng Long phì cười.

Trịnh Nhược Thiên nhìn Vũ Hoàng Long chợt cười khẩy.Dáng vẻ đậm chất phong lưu.

"Cô ấy không cho....Vũ Hoàng Long như anh chịu ngồi yên sao? Cả kết hôn còn lừa người ta được nữa mà.."

Đang cao trào nói, thì lúc này đột nhiên Trịnh Nhược Thiên ngừng lại. Trong đầu bỗng có một suy nghĩ khá là mao hiểm.

Nhìn bộ dạng của người anh em thân thiết của mình,suy nghĩ đầu tiên của Vũ Hoàng Long hiện lên.Có thể trong đầu tên này đang nghĩ đến kế sách của anh đã làm với Dung Âm,để áp dụng với Lưu Ly đây.Xem ra Trịnh Nhược Thiên lần này đã thật sự nghiêm túc với người con gái này.

Cóc cóc....

Cuộc nói chuyện của hai người bất chợt gián đoạn.

Người bước vào là cô trợ lý Hứa Nhã Tịnh, đi cùng với một người phụ nữ.

"Chủ Tịch! Có cô Lưu Tố Tâm muốn gặp anh".



Lưu Tố Tâm bước vào nhìn Vũ Hoàng Long, mím môi cười, nhưng lời nói lại có phần căng thẳng.

"Chủ Tịch Vũ! Tôi có chuyện quan trọng liên quan đến vợ của anh muốn trao đổi với anh"

Nét mặt Vũ Hoàng Long chợt tối lại.Bầu không khí bỗng dưng nặng nề.

Trịnh Nhược Thiên cũng ngầm hiểu được sự việc và anh cũng quen Lưu Tố Tâm.Những chuyện xảy ra trong tù giữa Dung Âm và cô ấy,anh cũng đã nghe kể lại.Sự hòa giải giữa anh và Vũ Hoàng Long cũng gì chuyện đó mà trở lại làm anh em tốt của nhau.

Trịnh Nhược Thiên không rời khỏi văn phòng,anh ở lại cùng với Vũ Hoàng Long nghe những gì mà Lưu Tố Tâm sắp nói ra.

*****

Từ ngày Phạm Gia Tuệ bỏ đi, Đường Minh Vũ dường như đã thay đổi trở thành một con người khác,ngay cả công việc công ty anh cũng bỏ mặc.Cho nên Đường Cổ Phong đành phải quay trở lại nắm quyền điều hành công ty.Ngoài Đường Cổ Phong, vẫn còn có một số người trong dòng họ, đặc biệt là gia đình em gái của ông.

Còn Đường Minh Vũ, ngày đêm làm bạn với rượu.Chưa lần nào mà anh cảm thấy tổn thương như lần này, trái tim anh không ngừng đau đớn vì người con gái mang tên là Phạm Gia Tuệ.

Anh không nghĩ đến người cô lại vì đồng tiền mà rời bỏ anh.Chẳng lẽ từ trước đến giờ,anh đã nhìn lầm Phạm Gia Tuệ.Anh cứ nghĩ cô là một người con gái chân thành, không ham danh lợi, là một người xứng đáng được ở bên cạnh anh.

Nhưng....

Cô cũng như những loại con gái khác.... cũng giống như chị của mình.Là loại con gái tham vọng.

Phạm Gia Tuệ....! Cô hãy chờ đó,đừng để tôi gặp lại cô.... Nếu gặp lại, chắc chắn tôi sẽ không buông tha cô.

-"Cóc cóc.."

"Minh Vũ! Mẹ vào được không?Con đã không ăn uống hai ngày nay rồi.... Mẹ cầu xin con,đừng hành hạ bản thân vì con bé đó nữa..."

Diệp Tố Như đứng bên ngoài, trên tay còn cầm khay thức ăn.Trong lòng chỉ mong đứa con trai duy nhất của mình có thể bỏ qua nổi buồn để tiếp tục bước về phía trước.

Đợi tầm mười phút, không thấy Đường Minh Vũ trả lời.Bà nghĩ có lẽ vẫn như lần trước,con trai bà vẫn chưa muốn ra ngoài.Nên định quay xuống nhà lấy chìa khóa phòng lên,ai ngờ giọng nói Đường Minh Vũ bất ngờ vang lên."Mẹ vào đi, cửa không khoá"

Diệp Tố Như nghe xong, nét mặt mừng rỡ lập tức mở cửa ra.

Khung cảnh trong phòng càng khiến bà bất ngờ hơn.Cứ tưởng lần này bà vào phòng sẽ bắt gặp nét mặt nhợt nhạt cùng với bộ dạng nhếch nhác mệt mỏi của con trai.

Nhưng nào ngờ, trước mặt bà đây chính là diện mạo trước đây của Đường Minh Vũ đã quay trở lại.

Bà không thể tin nổi vào mắt mình.

Từ hôm sinh nhật của Dung Âm đến nay, đã hơn hai tháng bà mới được nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

"Minh Vũ....Con...

Đường Minh Vũ thắt chiếc cà vạt xong,quay đầu nhìn bà.Anh mỉm cười.

"Mẹ nói rất đúng....Con không thể cứ tiếp tục sống mà quên mất bản thân mình.Không có người phụ nữ đó, Đường Minh Vũ này vẫn sống được.Hơn nữa, trên vai con còn có cơ nghiệp của Đường Gia...Con không thể bỏ mặc được"

Trái tim Diệp Tố Như vui mừng khôn nguôi.Bà gật đầu mạnh,ánh mắt ngấn lệ.

"Con nói đúng....Minh Vũ của mẹ không phải là người thiếu trách nhiệm như vậy,sau này con còn có rất nhiều cơ hội.... Nếu như lần sau con gặp một người con gái khác và thích cô ấy.Lần này mẹ nhất định sẽ không ngăn cản, sẽ ủng hộ con"

Câu nói của bà, không nhanh không chậm nhưng đã chạm đến những suy nghĩ trong đầu của Đường Minh Vũ từ nãy đến giờ.

Gương mặt anh chợt thay đổi, khẽ cười.

"Vậy thì con mong mẹ giữ lời hứa..."

Diệp Tố Như không hề để ý để câu nói này của anh, bởi vì trong lòng bà bây giờ niềm vui đã ngấp tràn.Chỉ cần anh bình thường trở lại, mọi thứ đối với bà đều không quan trọng.