Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 125: Vũ Hoàng Long Suy Đoán




Dạo gần đây công việc của Vũ Hoàng Long càng lúc càng bận rộn.Anh đi công tác liên tục, không có thời gian ở bên cạnh Dung Âm.

Việc có thai cũng vì vậy mà cô cũng chẳng có cơ hội để thông báo với anh.Dù vậy lúc này cô vẫn chưa muốn cho anh biết về việc cô mang thai.

Nhưng suy nghĩ lại, cô không biết làm sao có thể giữ bí mật với anh khi cái bụng cô lần đầu mang thai, nhưng lại có biểu hiện lớn bất thường với những sản phụ khác.Anh tinh ý như thế, chắc chắn sẽ nhận ra.

Phải làm sao đây... Chuyện đó còn chưa giải quyết, cô không muốn anh phải bận tâm vào cô.

Dung Âm thở dài một hơi, rồi từ bồn tắm ngồi dậy.Cô đảo mắt một vòng, nhận ra mình chưa mang quần áo vào đây liền đưa tay lên đỡ trán, giọng điệu bất lực.

"Tại sao đầu óc mình dạo này cứ làm sao vậy,cứ quên trước quên sao..."

"Quên thì anh lấy vào rồi đây.... Đừng tự mắng mình như thế chứ, vợ yêu".

Câu nói vang lên bất ngờ của Vũ Hoàng Long khiến Dung Âm giật bắn mình lên.Cô vội vàng bỏ tay xuống, thì đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai cùng với nổi nhớ nhung mấy ngày qua trong đầu cô đã thật sự xuất hiện trước mắt cô.

Vũ Hoàng Long trong lòng nóng như lửa đốt.Anh định quay về lấy một chút tài liệu rồi quay về công ty.

Cứ tưởng trưa hôm nay cô sẽ có tiết ở trường,nhưng ai ngờ vừa bước vào phòng anh đã ngửi thấy hương thơm được tỏa ra từ căn phòng tắm.Lúc đó anh mới chợt nhận ra, đã bao lâu rồi anh không được ôm cô vào lòng, dường như công việc đã khiến anh vô tâm với cô.Cô có buồn và giận anh không?

Thời gian này,cô thậm chí không đến công ty, chỉ vì kỳ thi tốt nghiệp của cô đã sắp đến.

Nhưng đó cũng là lỗi của anh.....

Vũ Hoàng Long! Anh quên anh đã có vợ rồi sao?

Một người khiến anh chờ bảy năm, mà anh lại để cô ấy cô đơn thêm một lần nữa.

"Hoàng Long....! Tại sao giờ này anh lại ở đây....?" Cả người Dung Âm chợt cứng ngắc.

"Vì anh nhớ em, nhớ muốn chết đi được"

Nói rồi, Vũ Hoàng Long bước nhanh đến không cho cô kịp chuẩn bị anh đã cúi đầu xuống cuồng nhiệt cắn mút môi cô.

Dung Âm cũng theo phản xạ ôm lấy anh.Nhưng lên quên rằng trên người mình lúc này hoàn toàn không có một thứ gì bảo vệ.Cơ thể nóng bỏng vô thức đập vào đôi mắt đen tối của anh.

Bàn tay anh không chịu nổi liền giơ lên ôm lấy ngực cô, liên tục xoa nắn.

Cảm nhận được sự đàn hồi và to lớn trong lòng bàn tay,anh nở một nụ cười xấu xa.

"Vợ ơi! To quá....Em lên kí đúng không? Tay anh ôm không hết rồi"

Chẳng hiểu sao hôm nay anh cảm nhận trên người cô có gì đó rất khác lạ, có một chút đầy đặn.Nhưng lại khiến anh say mê, muốn yêu cô ngay bây giờ.Câu nói của anh khiến cho tâm trí của cô đột ngột quay trở lại, một giây sau

cô lập tức đẩy anh ra.

Bờ môi run rẩy.

"Anh đưa đồ cho em rồi mau ra ngoài đi...."

Bác sĩ dặn những tháng đầu không được làm chuyện đó, sẽ rất ảnh hưởng đến đứa bé.Cô không nên vì anh mà buông thả mình được

Vũ Hoàng Long nở nụ cười đen tối,anh đưa tay chuẩn bị cởi nút áo sơ mi.

Dung Âm nhìn thấy vậy liền hiểu ngay, cô sải bước chân đi đến,tay kịp thời ngăn anh lại.

"Ông xã! Hôm nay không được....Em đang mệt lắm!"

"Lần nào em cũng nói mệt, nhưng cuối cùng lại quyến rũ khiến anh chết mê chết mệt em... Không được rồi,anh và nó nhớ em lắm rồi!"



Vũ Hoàng Long hít thở không thông,tay anh đã không chịu nổi luồn xuống chạm vào nơi bí mật của cô.

Khi phụ nữ mang thai lại có phần nhạy cảm rất bất thường,anh vừa chạm vào miệng cô đã không tự chủ bật ra âm thanh rên rỉ nhẹ.

"Em thấy không....Em cũng đang rất muốn anh.Chúng ta làm một chút thôi, anh còn có cuộc họp sẽ không lâu đâu".

Nhưng Dung Âm đã quyết tâm không muốn cho anh chạm vào rồi,cho nên anh có nói gì cô cũng không nghe.Nhân cơ hội vẫn còn tỉnh táo,Dung Âm liền giả vờ ngã vào lòng anh."Ông xã....Em mệt thật mà, nếu anh còn như vậy.Em sẽ vào bệnh viện mất.."

Nghe cô nói xong, Vũ Hoàng Long kinh hãi liền lập tức ngừng lại.

"Hả...? Em mệt sao?" Nét mặt Vũ Hoàng Long căng lại,anh nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

"Âm Nhi! Em mệt chỗ nào....? Có cần anh đưa đến bác sĩ không?"

Nếu cô thật không khỏe,anh đương nhiên sẽ không ép buộc cô.Vì với anh sức khỏe cô luôn là trên hết.Lần trước ở nước ngoài,anh cũng đã tranh thủ dẫn cô khám tổng quát và biết được cô có một cơ thể rất yếu ớt, luôn luôn bị bệnh khi thời tiết thay đổi.

Mấy ngày qua anh lại không chú ý quan tâm đến sức khỏe của cô, nhất định cô đang bị bệnh.

Dung Âm nghe nói vậy liền vội vã khước từ.

"Em không sao? Chỉ là....Em sắp thi, nên lo lắng một chút thôi!" Nếu bác sĩ đến đây, nhất định anh sẽ phát hiện cô mang thai.

Cô biết anh đang giải quyết một chuyện rất quan trọng có liên quan đến cô.Cho nên cô không dám làm phiền anh, người đàn ông này cô không muốn mình lại là gánh nặng của anh.

Vũ Hoàng Long nghiên đầu,trong đầu nghi ngờ là cô đang giấu anh chuyện gì đó.

"Em có chuyện gì đó phải không....?"

Dung Âm giống như vừa bị anh lật tẩy, gương mặt tái mét.Cô lắc đầu nhưng ánh mắt nhìn sang một hướng khác, lắp bắp nói.

"Không....Em làm sao giấu anh chuyện gì"

Trong đầu cô chợt nghĩ ra một suy nghĩ.Ngay sau đó, cô liền kéo anh xuống bắt chước lúc nãy cưỡng hôn đôi môi của anh.

Rồi cô cầm lấy bộ quần áo của cô trên tay anh, vừa hôn anh vừa di chuyển bước chân đi về phía cửa.

Cô mở cửa, rồi nhanh chóng dùng lực đẩy mạnh anh ra ngoài.

Khi cô đóng cửa lại, thì tai cô đã nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cô đoán anh đã mất thăng bằng mà ngã xuống dưới đất.

Cô liền vang lên giọng nói đầy sự áy náy.

"Chồng yêu! Em xin lỗi.... Lần sau em sẽ đền bù cho anh"

Hành động này của cô không hề khiến anh phân tâm những suy nghĩ của anh vào lúc này.Trong lòng anh có một cảm giác rất bất an, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tại sao cô lại có thái độ như vậy, từ trước đến giờ anh chưa thấy cô làm hành động này với anh.Chẳng lẽ ở trường, đang có ai đó sau lưng anh giở trò tiếp cận cô rồi đúng không?

Trong đầu Vũ Hoàng Long lúc này chỉ có một suy nghĩ, phải chăng cô đang có ai đó theo đuổi ?

Bước xuống lầu, Vũ Hoàng Long mang gương mặt ó đâm khó chịu, đi tìm cô bé giúp việc Kỳ Hân ngay."Dạo gần đây, cô chủ có về nhà đúng giờ không?"

Kỳ Hân đang nấu ăn, bất thình lình giọng nói của anh vang lên sau lưng cô, đã làm cho cô giật bắn mình.

Gương mặt xanh mét quay lại nhìn anh.

"Dạ....Dạ.... Ông chủ gọi em...."



Cô không nghĩ người đàn ông đáng sợ nhất nhà, hôm nay lại xuất hiện vào buổi trưa.

Vũ Hoàng Long nhíu mày,hai tay chống nạnh.Anh đi vào bếp.

"Anh hỏi em...Em chăm sóc vợ anh như thế nào, cô ấy vừa than mệt mỏi với anh."

Kỳ Hân đang cầm cái giá lấy canh, dáng vẻ tỏ ra không hiểu.

"Anh nói như vậy là sao...? Chị ấy dạo này ăn rất nhiều, không bỏ một bữa nào cả.Chị ấy còn dặn dò em trước khi về, là phải nấu vài món để trong tủ đông để buổi tối chị ấy có thể dùng."

"Sao chứ....? Ăn nhiều..." Vũ Hoàng Long không tin những gì mình vừa nghe.

Anh nhớ khẩu phần ăn Dung Âm khá ít, có khi cô ăn chỉ mới nữa chén cơm đã nói đo rồi.Vậy mà bây giờ còn ăn rất nhiều, gấp mấy lần bình thường.

Không đúng.

Nếu có người theo đuổi, cô có cần biến mình xấu xí như vậy không?Kỳ Hân chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức nói.

"À...Em còn thấy chị ấy ngủ nhiều, lâu lâu thì đưa tay chạm vào bụng mình".

Nhờ câu nói của Kỳ Hân mà tia sáng trong đầu anh đột ngột sáng bừng lên.

Anh là người khá nhạy bén trong những chuyện sinh lý của phụ nữ, bởi vì những ngày qua anh đang nghiên cứu về những cuốn sách khi phụ nữ mang thai để sau này có thể thực hiện với cô.

Cho dù bận đến đâu, thì anh cũng phải nhín chút thời gian để tìm hiểu vì không biết chừng Dung Âm sẽ mang thai bất cứ lúc nào.

Nhưng những biểu hiện của cô vào lúc này....Không lẽ... không lẽ nó đã xuất hiện rồi sao...?

Gương mặt bỗng chốc rạng rỡ, miệng cười tươi.

Kỳ Hân thấy anh đột nhiên nở nụ cười như thế, trong lòng có chút run sợ.

"Ông chủ... ông chủ"

Vũ Hoàng Long dường như không nghe thấy Kỳ Hân gọi mình nữa,anh quay đầu đi ra ngoài vừa đi vừa cười như một người vừa phải trúng một liều thuốc gì đó.

*****

Trịnh Nhược Thiên thành công giành được một chỗ làm việc tốt ở Tập Đoàn Vũ Thị cho Lưu Ly.Sau khi Lưu Ly biết được mình sẽ vào công ty của Vũ Hoàng Long làm,ban đầu cũng đã nghi ngờ Trịnh Nhược Thiên ở phía sau vẽ đường cho cô.Nhưng anh lại nói rằng là do năng lực của cô đã làm cho Vũ Hoàng Long để ý, với lại cũng nhờ sự tác động của Dung Âm.

Nhưng làm sao có thể qua mặt được cô.Huống hồ từ khi Phạm Gia Tuệ rời đi, Trịnh Nhược Thiên đã hoàn toàn dọn đồ đến ở cùng với cô.Cả hai bây giờ có khác gì là vợ chồng của nhau đâu.Tuy cô luôn bị gia đình anh phản đối, nhưng dường như họ cũng chẳng còn quan tâm việc anh thường xuyên ở bên cạnh cô.

Đương nhiên anh và cô vẫn luôn giữ khoảng cách tốt nhất, cả hai không thường xuyên gần gũi với nhau.Bởi vì cô vẫn chưa biết tương lai sau này cô có thành đôi với anh không, cô không muốn mình lại có thai ngoài ý muốn lần nữa.

Quả thật Trịnh Nhược Thiên giờ đây đã thay đổi,anh không còn cuồng bạo giống như trước.Anh luôn dịu dàng, lại có chút hơi sợ cô.Mỗi khi có chuyện gì đó,chỉ cần cô nói không đồng ý, thì anh nhất định sẽ không dám làm phật lòng cô.

Có lúc cô còn nghĩ mình đang nằm mơ, Trịnh Nhược Thiên bây giờ và Trịnh Nhược Thiên lúc trước thật sự khác xa rất nhiều.

Tại một nhà hàng gần công ty.

Lưu Ly đang cùng với Hứa Nhã Tịnh ngồi ăn trưa.Từ khi vào công ty đến giờ, ngoài Dung Âm ra thì Lưu Ly lại rất thân với Hứa Nhã Tịnh.Có lẽ do hoàn cảnh hai người có khá nhiều tương đồng, nên nói chuyện rất hợp ý nhau.

"Nhã Tịnh! Chị theo Chủ Tịch Vũ làm việc bao lâu rồi?"

Khi biết được Hứa Nhã Tịnh là một nữ trợ lý duy nhất của Vũ Hoàng Long, thật sự Lưu Ly có chút tò mò.Hứa Nhã Tịnh nghe xong,kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lưu Ly.

"Sao em hỏi vậy?"

"À... Là em hơi tò mò thôi...!" Lưu Ly khẽ cười.