Sư tôn, nói đi, tại sao lại lừa ta ? Người khôi phục từ khi nào ?
Cơ Hàn nằm đằng sau ôm lấy thân thể của Lăng Xuyên, tấm lưng mảnh khảnh của y cọ sát vào ngực hắn như một cái móng vuốt cào nhẹ.
Lăng Xuyên nằm quay lưng về phía hắn, nói lí nhí nhưng vẫn để hắn nghe thấy.
- Nửa tháng trước…
Cơ Hàn à một tiếng, nếu không phải hắn thấy y bí mật liên lạc với ai đó thì hắn cũng không biết y đã khôi phục rồi đâu. Diễn kịch cũng giỏi đấy.
Hay cho một sư tôn thanh cao lạnh lùng, cũng biết diễn kịch cơ đấy. Cơ mà trừng phạt xong rồi, Cơ Hàn phải hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay của mình mới được.
- Sư tôn, suốt thời gian qua, người luôn miệng gọi một người… đó là ai ?
Cơ Hàn vừa hỏi ra miệng, sắc mặt Lăng Xuyên đã trầm xuống, thậm chí trong mắt còn lướt qua 1 tia đau buồn, vì quay lưng lại nên Cơ Hàn không phát hiện ra. Mà cho dù hắn không thấy thì cũng biết y đang nghĩ gì.
- Người không muốn nói cũng không sao ! Ta không ép người, khi nào người muốn thì hẵng nói cũng không muộn.
Cơ Hàn có chút tủi thân mà vùi mặt vào cổ người trong lòng, hít lấy hít để mùi hương của người nọ. Y vẫn là không tin tưởng hắn sao ? Hắn thất bại đến thế cơ à ? Phải làm sao thì y mới chịu ỷ lại vào hắn, dựa giẫm vào hắn, đặt niềm tin vào hắn a ? Thật là một vấn đề nan giải.
Ngay khi Cơ Hàn đang thất vọng nặng nề, Lăng Xuyên rốt cuộc mới mở miệng.
- Ta có một ca ca song sinh, tên là Lăng Duẫn !
- Hả ? __ Cơ Hàn ngớ ra, sau đó mới nghe hiểu y đang nói gì. Hắn bắt đầu tập trung nghe. Cơ Mà thì ra đó là ca ca à ?! Sao cứ gọi cái gì ‘’ anh hai ‘’ này ‘’ anh hai ‘’ nọ làm hắn không biết y đang gọi ai. Bây giờ biết rồi thì có hơi vui vui một chút. Lăng Xuyên lại tiếp tục kể
- Ta là một linh hồn tới từ thế giới khác, lúc ta còn nhỏ …
Thời khắc ra đời của cặp song sinh nam của Lăng gia là một thời khắc quan trọng của nhà họ. Sinh con trai đã khó, được một cặp lại còn khó hơn.
Khi mang thai, bố mẹ 2 đứa trẻ đã quyết định nếu đứa nào sinh ra trước thì đứa đó sẽ được thừa kế gia sản.
Lăng gia là một danh gia vọng tộc, việc đào tạo một người thừa kế đủ bản lĩnh là việc quan trọng hơn hết những việc quan trọng khác.
Ngay từ khi còn bé, hai anh em Lăng Hiên đã được đào tạo dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng nghiêng về phần Lăng Duẫn là nhiều hơn. Lăng Duẫn phải học nhiều hơn, phải nhớ nhiều hơn, phải vận động nhiều hơn… trong khi đó Lăng Xuyên thì có thể thoải mái vui chơi, ăn ngủ nghỉ kiểu gì cũng không ai nghị luận.
Nhưng Lăng Hiên không vì thế mà cảm thấy ghen tỵ, thâm tâm bé mách bảo, chỉ cần anh trai mạnh thì có thể bảo vệ bé, bé chỉ cần sống dưới đôi cánh của anh hai là được rồi. Bé chỉ cần thỏa sức vui chơi, thỏa sức sống mà không cần lo nghĩ điều gì.
Từ năm 3 tuổi, hai anh em đã có những suy nghĩ riêng của mình. Rất kì lạ, nhưng cũng không hiếm thấy. Mặc dù phải học rất nhiều thứ nhưng Lăng Duẫn vẫn dành một chút thòi gian cỏn con của mình để bồi em trai. Hai đứa bé cùng chơi, cùng ăn, cùng ngủ, cùng kể chuyện đêm khuya, cùng nhau làm rất rất nhiều chuyện mà những đứa trẻ lứa tuổi hai bé hay làm.
Đó là khoảng thời gian tươi đẹp biết bao nhiêu, cũng may là bố mẹ cũng không quá khắt khe, vẫn để hai anh em cảm nhận được tình thương, không có lạnh nhạt như những gia tộc khác.
Bố mẹ hai đứa cũng suốt ngày phải sáng đi đêm về, có khi công tác cả tháng mới về nhà một lần. Mỗi lần về đều có quà, thậm chí còn kiểm tra tiến độ của họ. Lăng Hiên thì có thể qua lao, nhưng mà Lăng Duẫn thì không thể. Cậu bé cảm thấy anh hai thật đáng thương, học nhiều như vậy chắc rất đau đầu đi.
Sinh nhật mỗi năm của hai đứa trẻ cũng đều làm, không làm lớn thì làm nhỏ. Có năm thì mời rất đông người, có năm chỉ có gia đình cùng nhau quây quần, lại có khi bố mẹ không về được, hai anh em đón sinh nhật cùng những quản gia người hầu trong nhà.
Trong nhà ai cũng rất thương yêu hai bé, cũng tại vì… hai bé vừa đáng yêu, vừa trắng trẻo hồng hào, lại còn giống nhau y đúc như những tiểu đồng trong phim. Cử chỉ hành động giống nhau, giọng nói điệu cười cũng giống nhau. Có khi có người hầu không nhịn được nữa mà phạm thượng, xoa nắn má hai nhóc đến đỏ ửng. Cái cảm giác mềm mềm lại mịn màng làm người khác khó dứt ra được.
Đối với Lăng Hiên, lúc còn nhỏ đó chính là quãng thời gian y hạnh phúc nhất, nhưng một khi nhớ lại thì cũng chỉ là cảnh còn người mất.
Năm đó, chính là năm địa ngục đối với y, đối với cả Lăng gia.
Năm Lăng Duẫn cùng Lăng Hiên lên 5 tuổi, đó là vào ngày giáng sinh. Ngày hôm nay bố mẹ hai nhóc không về được, hai nhóc đón giáng sinh cùng với những người hầu trong căn biệt thự lộng lẫy xa hoa này.
Mọi người cùng nhau nói nói cười cười vui vẻ, cho đến khi Lăng Hiên cảm thấy quá ngột ngạt, nhóc muốn ra ngoài chơi nha. Năm nào cũng phải ở nhà, cho dù có đi đâu thì cũng phải một đoàn đi theo sau. Dai như đỉa đói ý. Lần này nhóc muốn cùng anh hai ở riêng, có thể thỏa sức vui chơi cùng nhau.
Cả hai anh em như có thần giao cách cảm, Lăng Hiên còn chưa cả nói ra miệng, Lăng Duẫn đã nhìn thấy ý đồ của em trai mình. Lăng Duẫn là một anh trai tốt thì đương nhiên phải chiều em trai mình rồi.
Hai anh em dắt tay nhau, chui ra từ lỗ chó ở một góc tường nào đấy trốn ra ngoài chơi.
Lúc này người hầu không hề hay biết gì, ai cũng say khướt mướt mỗi người một góc mà ngủ. Còn hai anh em nọ thì thỏa sức chạy ngang chạy dọc ngoài đường.
Lăng Hiên vui vẻ mà dắt anh trai mình hết chạy đông rồi lại chạy tây, bây giờ mới nhìn thấy lễ giáng sinh thực thụ.
- Nhìn cây thông noel kia to ghê, lắm màu sắc rực rỡ thật đấy !
- Năm nào nhà mình chả có cây thông ! Em còn không thích ?
- Cây đấy khác cây này khác ! __ Lăng Hiên bĩu môi. Rồi tầm mắt rời đến cái gì đó.
- Aa… bên kia có bán quà lưu niệm kìa, chúng ta sang mua đi !
Sau đó nhóc kéo Lăng Duẫn chạy qua. Nhóc hết chọn cái này rồi lại cầm cái kia, xem đi xem lại. Thấy em trai mình có vẻ khó tính trong việc chọn đồ, Lăng Duẫn cũng mặc kệ, dung túng em trai mình hết sức có thể.
Được một lúc, Lăng Hiên cũng chọn ra được hai món đồ, hình như là đồ đôi. Đó là hai cái vòng tay được tết bằng dây đỏ và vàng, hết sức đơn giản nhưng Lăng Hiên lại thích vô cùng. Đang cầm hai cái ngắm nghía, Lăng Duẫn rốt cuộc lên tiếng hỏi.
- Em có tiền mua không ?
- Hả… a…
Được Lăng Duẫn nhắc nhở, lúc này Lăng Hiên mới ngẩn người ra. Nhóc cứng ngắc mà quay đầu lại nhìn anh trai mình, môi run rẩy.
- Hình như em quên mang tiền rồi !
Lăng Duẫn mím môi, muốn cười nhưng không dám cười.
- Em có bào giờ nhớ đâu mà đòi quên !
Sau đó lôi trong người ra một nắm tiền xu, hỏi giá sau đó trả cho chủ quầy hàng.
- Òa… anh hai là nhất nha ! Để em đeo cho anh hai nhá .
Hai anh em mỗi người một cái vòng, đang chơi vui vẻ thì như có như không mà hai anh em cùng cảm nhận được sự bất an. Hình như có thứ gì đó cứ nhìn chằm chằm vào hai nhóc vậy.
Hai anh em nhìn nhau, sau đó cùng nắm tay nhau chạy về. Hai nhóc cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, nhưng chân ngắn thì làm sao chạy nhanh được, chạy được một lúc thì có thứ gì đó không tiếng động bắn vào người hai nhóc, một trận choáng váng ập đến, Lăng Duẫn cùng Lăng Hiên cùng nhau ngã tại chỗ, hôn mê bất tỉnh.