Thanh Nhi hoảng hốt nhìn người đang đứng trước mặt mình. Cô không tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Vài tháng trước, cô bé ấy vẫn còn nhỏ nhắn, vẫn còn thấp hơn cô một cái đầu, vẫn còn chạy theo sau cô gọi nhí nhéo ‘’ tỷ tỷ ‘’. Cô bé ấy nói trong nhà có việc gấp phải về giải quyết, bảo xong sẽ trở lại.
Mãi vẫn không thấy Y Y của cô về, cô lo đến nỗi còn định đi tìm nhưng cô nhận ra rằng : Mình nhà biết quê của Y Y ở đâu.
Chớ trêu làm sao, sống với nhau lâu như thế mà một chút ít thân phận của Cẩm Y Hạ cô cũng chả biết.
Không biết quê của người ta, không biết nhà người ta gia cảnh làm sao, có khó khăn hay không hay là giàu sang phú quý. Không biết lúc nhỏ người ta sống thế nào, có bị uất ức không… rất nhiều rất nhiều, cô chả biết cái gì cả.
Cẩm Y Hạ không nói, Thanh Nhi cũng chả hỏi, mà cô cũng có nghĩ đến đâu mà hỏi. Chỉ biết mình phải tốt với cô bé này, cảm thấy cô bé này đến bên cạnh mình có thể vui vẻ, bầu bạn với mình là được rồi. Còn những thứ khác quan tâm làm gì.
Ấy vậy mà bây giờ Cẩm Y Hạ sao đã lớn như vậy, cao hơn cô một cách lạ thường. Cái vẻ lạnh lùng nhưng quyến rũ này rốt cuộc lqf vì sao mà xuất hiện cơ chứ. Cô bé đáng yêu hoạt bát của cô lúc trước rốt cuộc đã đi đâu rồi.
Thanh Nhi run rẩy, mấp máy môi
- Y Y, rốt cuộc muộn là ai ? Tại sao muội lại làm như vậy ?
Cẩm Y Hạ nghe xong cũng chỉ mỉm cười, nụ cười này tuy nhẹ nhàng và đẹp như vậy nhưng Thanh Nhi có thể cảm thấy sát khí trong đó.
- Muội là ai à, bây giờ tỷ mới biết mà hỏi tới có phải là quá muộn rồi không ?!
Cẩm Y Hạ lại nói tiếp,
- Vậy để muội gợi ý cho tỷ nhé ! 100 năm trước, Bách Hoa sơn trang ! Diệt môn !
Mặc dù câu từ ngắt quãng, nhưng khi nghe vào sác mặt Thanh Nhi trở nên biến sắc, mặt cắt không còn giọt máu.
Bách Hoa sơn trang…! Bách Hoa sơn trang… tại sao lại là Bách Hoa sơn trang ?
- Nhớ ra rồi hử, 100 năm trước các người vì một món pháp bảo mà không tiếc gϊếŧ sạch cả Bách Hoa sơn trang, tổng cộng trên dưới 1307 người, tính cả ta nữa là 1308. Nhưng mà may mắn ghê, ngày hôm đó ta vì mải chơi mà trốn ra khỏi nhà mới thoát được một kiếp. Chạy về thì chỉ kịp nhìn thấy mặt hung thủ, ngửi thấy mùi máu tanh cùng khói bốc nghi ngút, ta đã ngất.
Thấy Thanh Nhi vẫn còn đứng đơ người, Cẩm Y Hạ vẫn thuật lại từng chi tiết như không có gì.
- Cha mẹ, ca ca cùng tỷ tỷ của ta, hạ nhân, nô tỳ … tất cả đều chết hết không còn một người. Trong một đêm, Bách Hoa sơn trang từ một nơi hội tụ muôn nghìn muôn vạn loài hoa, là trốn bồng lai tiên cảnh hiếm có khó tìm, trở thành một nơi tồi tàn, hoa cỏ cây cối, nhà cửa cháy hết chỉ còn đống đổ nát.
- Lục Thanh Nhi, ngươi có biết cái cảm giác đó như thế nào không. Ta hận, ta rất hận ! Ta thề, nhất định chân trời góc bể, lật tung 3 tấc đất lên cũng phải tìm cho ra các ngươi.
- Các ngươi thì sao, ung dung tự tại sống tới tận bây giờ. À, cái tên chủ nhân đó của ngươi chết rồi nhỉ, cũng coi như quả báo đi. Ngươi, con trai của hắn và cả trưởng môn Lục Sơn, nhất định, nhất định ta sẽ giải quyết từng người một. Mà mở đầu chính là ngươi nha.
Sau đó Cẩm Y Hạ cúi thấp đầu gần với gương mặt của Thanh Nhi, thì thầm vào tai cô.
- Thanh Nhi tỷ, tỷ có thích món quà muội tặng không ?
Sau đó đánh ngất Thanh Nhi.
-----------------------------------
Lúc này, tại một trạch viện xa hoa nào đó,
- Làm sao hử, không có sức ?
Cơ Hàn nằm dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm thiếu niên đang trên người mình, mỉm cười hung ác.
- Có sức diễn kịch lâu như vậy mà lại không có sức phục vụ ta, sư tôn, ngươi cũng quá yếu rồi đi.
Lăng Xuyên cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chân run lẩy bẩy ngồi trên người hắn, tay cũng run run chống xuống lồng ngực rắn chắc. Gương mặt non nớt vì đau đớn mà nhăn lại, mồ hôi ứa ra làm ướt tóc trán.
Trước khi bị đem tới đây, y đã khôi phục được tâm trí của mình, chỉ là nó cứ lẫn lộn hết cả lên mãi mới sắp xếp lại được. Tính làm một Lăng Xuyên ngốc nghếch tiếp nhưng mà không biết thế nào lại bị hắn phát hiện ra. Và đây chính là quả báo…
Y không giữ được hình thể của một thanh niên 20 nữa mà bị ép trở lại là một thiếu niên 15 16 tuổi rồi. Chết tiệt, cái thứ kia to như thế. Cơ thể trưởng thành còn méo tiếp nhận nổi, nói gì là cơ thể nhỏ nhắn này.
Hạ thân bị mở rộng hết cỡ khiến y đau vô cùng, thậm chí còn có máu chảy ra. Cơ Hàn nhìn thấy thì thoáng lướt quả vẻ đau xót, nhưng lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng nguy hiểm. Hừ, dám lừa hắn, làm hắn lo như vậy mà còn có thể ung dung làm một kẻ ngốc. Không thể tha thứ.
Lăng Xuyên không dám động đậy, cả cái cây hung khí đều ở trong người y, đau lắm có biết không. Thêm cái bụng chềnh ềnh này nữa, mẹ kiếp.
Mới mấy tháng thôi mà cái thai đã to thế này rồi, như nữ nhân mang thai 8 tháng vậy. Mặc dù y mới được có gần 7 tháng. Cái bụng thì nặng, cơ thể thì nhũn như bún, bảo y động y làm sao động.
Rốt cuộc sau một lúc đấu tranh, không muốn để vị huynh đệ nọ chịu oan ức nữa, Cơ Hàn quyết định động trước.
Hắn dùng đôi tay hữu lực của mình, nắm lấy vòng eo… khụ… có còn eo đâu. Không có eo thì làm sao nắm, nắm vào hài tử bị đau thì phải làm sao.
Cuối cùng hắn đành nhẹ nhàng đặt Lăng Xuyên xuống cái giường mềm mại, bắt đầu động hông.
- A… chậm đã… chậm… a a…
- Bảo bối à, con của chúng ta có vẻ béo đấy, nên mở rộng để sau này dễ đẻ chứ !
Nói một câu bông đùa xong, hắn lại tiếp tục tăng lực hông. Căn phòng tràn ngập tiếng ái dục ngọt ngào .