Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 - Chương 117




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content



chapter content



Đào Hạo Tư đi ra khỏi Tạm Đao sơn, yêu mãng bên cạnh không thấy đâu, thay vào đó mà một thanh niên trẻ tuổi tuấn mĩ.

“Chuyện gì thế này?”

Các tu sĩ đứng quan sát chung quanh Tạm Đao sơn đều có chung thắc mắc này.

Thanh niên bên cạnh Đào Hạo Tư vừa nhìn liền biết không phải Nhân tu, chẳng những yêu khí dày đặc mà tướng mạo còn rất xinh đẹp khó nói nên lời.

“Xin hỏi đằng trước có phải Đào đạo hữu không?” Một tu sĩ suy nghĩ, vẻ mặt hớn hở đi ra, chắn ở trước mặt Đào Hạo Tư.

Thanh niên xinh đẹp bên cạnh Đào Hạo Tư lập tức tiến lên, phẫn nộ nhìn tu sĩ nọ.

“Chẳng lẽ, đây chính là con yêu mãng của các hạ, nó đã biến hóa rồi ư?” Tu sĩ nọ diện mạo bình thường nhưng khí chất lại tối tăm đáng sợ. Dù giờ gã đang nở nụ cười hiền hòa, song vẫn rất dễ nhận ra thân phận Ma tu của gã.

“Không sai.” Đào Hạo Tư dịu dàng nhìn yêu mãng, gật đầu nói.

“Tạ Chinh Hồng đâu?”

“Tạ thiền sư đương nhiên đang ở trên Tạm Đao sơn.” Đào Hạo Tư thong dong nhìn tu sĩ nọ, nói nhẹ bẫng.

“Đào Hạo Tư, ngươi hẳn phải biết ta đang hỏi cái gì chứ?” Thấy thái độ không muốn hợp tác của Đào Hạo Tư, tên tu sĩ lập tức thay đổi sắc mặt, “Ngươi đừng tưởng rằng yêu mãng của ngươi biến hoá được thì có thể rời khỏi đây. Nói đến cùng, ngươi cũng chỉ là một tu sĩ kỳ Nguyên Anh mà thôi.”

“Đường đường là tu sĩ kỳ Xuất Khiếu mà lại đi uy hiếp một tiểu bối, muốn cướp đoạt bảo bối kỳ Nguyên Anh, nói ra không sợ dọa người à?” Đào Hạo Tư chua ngoa phản bác, “Chậc, đúng là đáng cười.”

“Tu sĩ chúng ta cá lớn nuốt cá bé, bảo vật thuộc về kẻ có năng lực, không lẽ ngươi mới biết hay sao?” Tu sĩ nọ cười lạnh, “Thành thật giải thích đi, bằng không ngươi và con cá trạch vừa biến hóa của ngươi phải gặp lại ở kiếp sau đấy.”

“Ta không biết hắn có máu Chân Long hay không.” Sắc mặt Đào Hạo Tư thay đổi, như thể đang làm một quyết định vô cùng khó khăn, “Ta nói tình huống của ta cho hắn, tỏ vẻ sẵn lòng làm một chuyện vì hắn, hi vọng hắn có thể chia cho ta một ít máu Chân Long. Hắn không đáp ứng cũng không cự tuyệt, mà đưa cho ta một thứ khác, giúp nó biến hóa thành hình dạng này.” Đào Hạo Tư nhìn thoáng qua thanh niên bên cạnh.

“Yêu mãng của ngươi thọ nguyên sắp đến, dù có biến hóa cũng không thể nào trẻ như vậy được, xem ra trên người Tạ Chinh Hồng có không ít thứ tốt.” Trong tay tu sĩ có bảo vật phân biệt nói thật hay nói dối, không thấy có phản ứng, chứng tỏ lời Đào Hạo Tư nói là thật.

Tu sĩ trầm mặc mặc một lát, cuối cùng lòng tham vẫn chiến thắng lý trí, “Đã thấy bản lĩnh của Vạn Ma cốc rồi, biến đi!”

Đào Hạo Tư lạnh lùng liếc hắn một cái,”Chúc ngươi may mắn.”

Dứt lời, Đào Hạo Tư kéo theo yêu mãng biến thành một vệt sáng bay đi, sau khi bay khỏi Tạm Đao sơn mấy ngàn dặm, Đào Hạo Tư mới ngừng lại.

Hắn nhìn về hướng Tạm Đao sơn, lộ ra một nụ cười thương hại.

Năm đó Tạ Chinh Hồng thành danh chỉ sau một trận chiến trên Tạm Đao sơn, nhiều năm sau vẫn còn là một giai thoại. Hôm nay, hắn sắp được chứng kiến giai thoại này tái hiện lần thứ hai rồi.

Chẳng phải rất thú vị hay sao?

Tạ Chinh Hồng đứng trên Tạm Đao sơn, cảm ứng được mấy chục luồng khí tức khác nhau từ xa bay tới.

Một nửa là Xuất Khiếu, một nửa là Nguyên Anh.

So với trận chiến kết ấn năm đó, còn kém nhiều lắm.

Trước khi Đào Hạo Tư rời đi, Văn Xuân Tương quyết định để Đào Hạo Tư ra ngoài “ăn ngay nói thật”, để thủ tín, y còn dùng Thiên Biến Vạn Hóa phù, khiến yêu mãng lớn tuổi biến thành dáng vẻ trẻ trung.

Nếu đám tu sĩ kia đều cho rằng trên người tiểu hòa thượng có bảo vật, vậy cứ để bọn chúng tin là thật đi.

Ban đầu, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng còn muốn giữ im lặng, kín tiếng ở trong Quy Nguyên tông một thời gian, đồng thời thăm dò thông tin về Khốn Tiên thằng giam giữ Văn Xuân Tương từ Dư Dược. Nếu làm tốt, không chừng có thể lặng yên không tiếng động cứu tiền bối ra. Không ngờ Tạ Chinh Hồng rời đi hơn bốn mươi năm, phần lớn người hắn quen biết đều đã chết hoặc rời đi, còn có kẻ chướng mắt hắn, tìm cách ngáng chân hắn. Do đó, chỉ có thể thay đổi phương châm.

Nếu đã không thể kín tiếng làm việc, vậy chỉ có thể như năm đó, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

Văn Xuân Tưng biết bản lĩnh của Tạ Chinh Hồng, mười mấy tu sĩ kỳ Hóa Thần còn bại dưới tay hắn, hiện giờ trong Đạo Xuân trung thế giới đương nhiên vẫn như thế. Người ta vội vàng tìm chỗ chết, phải dạy dỗ một phen mới được. Đi giáo huấn cả đám rất phiền toái, chi bằng cứ chờ ở đây, để bọn chúng cùng nhau tìm đến.

“Tiểu hòa thượng, ngươi có thấy cảnh tượng này rất quen thuộc không?” Văn Xuân Tương không khỏi cười nói.

Tạ Chinh Hồng cũng cười, “Chuyện thế này về sau nhất định còn gặp không ít lần nữa.”

“Không sai.” Văn Xuân Tương tán thưởng gật đầu, “Tiểu hòa thượng, ngươi không cần để ý. Không khiến kẻ khác ghen tị thì chỉ là người bình thường, dù kẻ đến là ai, đều chỉ là hòn đá kê chân trên đại đạo của ngươi mà thôi. Thậm chí ngươi còn chẳng cần nhớ tên bọn chúng.”

Mấy tu sĩ này làm chuyện khác thì lề mề, chỉ riêng chuyện mềm nắn rắn buông kiểu này thì lại có vẻ vô cùng nóng vội. Vừa hay tin trên người Tạ Chinh Hồng có bảo vật lại còn đang ở một mình trên Tạm Đao sơn, cả đám liền giống như mèo nóng lòng trộm cá, một khắc cũng không ngừng.

Thứ nhất, tin tức Tạ Chinh Hồng có máu và nội đan của Chân Long là do Thiên Cơ các tung ra, vậy nên chắc chắn rất đáng tin. Thứ hai, tình trạng của yêu mãng của Đào Hạo Tư, hầu như tất cả mọi người ở Đạo Xuân trung thế giới đều biết, bây giờ lại thành công biến hóa sau khi được Tạ Chinh Hồng tặng đồ, chỉ nghĩ đến trong tay Tạ Chinh Hồng rốt cuộc có bao nhiêu đồ tốt thôi, liền khó mà nhịn nổi.

Bởi vậy, ngay khi nhận được tin tức của gã Ma tu kia, cả đám đều kéo đến.

Nói đến cùng, những người này vẫn sợ chết.

Không đề cập tới năm đó Tạ Chinh Hồng có tốc độ tu hành cực nhanh, từ một tu sĩ lặng lẽ vô danh thành công trở thành kẻ đứng đầu trong những tu sĩ trẻ tuổi năm xưa; chỉ từ việc hắn có thể biến mất không để lại một dấu vết trong đại hội Phật Đản ở Hoa Nghiêm tông năm ấy thôi, cũng đủ để đám tu sĩ e sợ mấy phần. Hơn nữa trong hơn bốn mươi năm này, Tạ Chinh Hồng ắt có kỳ ngộ, một mình ra trận chẳng phải vội vàng đi làm mồi hay sao? Trái lại, bọn họ tập hợp hai mươi tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, hai mươi tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, trong lòng mới an tâm hơn nhiều.

Tên Tạ Chinh Hồng này dù có lợi hại, nhưng chẳng lẽ có thể lập tức giết sạch tất cả bọn họ sao?

Chung quy, hắn vẫn là Phật tu.

Hai chữ “Phật tu” này, ở rất nhiều nơi đều đại biểu cho “Không giết” và “Bảo mệnh”.

Dù có thất bại, dù thực sự có vạn nhất, bọn họ có nhiều người như vậy, Tạ Chinh Hồng còn dám làm trái nguyên tắc Phật môn giết hết bọn họ ư?

Tạ Chinh Hồng vừa ngẩng đầu, liền thấy ở đằng xa có vô số vệt sáng đỏ cấp tốc bay về phía mình, trong nháy mắt, đám người nọ đã cách hắn không xa.

Một lão giả mặc đạo bào cưỡi tiên hạc bay tới, tư thái phiêu dật, tựa như thần tiên, tu vi của lão cũng không thấp, đã là Xuất Khiếu hậu kỳ. Lão vừa đến, các tu sĩ xung quanh tức khắc rời đi, chừa ra một khoảng trống lớn.

Lão đạo này xuất thân là Yêu tu, hiện tại thọ nguyên đã sắp đến, máu Chân Long quả thực có sức hấp dẫn không nhỏ với lão!

“Lão chim già Minh Nha Tử này vậy mà cũng tìm đến, đúng là không biết xấu hổ.” Không ít tu sĩ này thấy lão đạo, đều không hẹn mà cùng thầm mắng vài tiếng.

Rõ ràng năm đó cũng xuất thân từ tọa kỵ, giết chủ nhân của mình thôi chưa đủ, lại còn thích học điệu bộ của tu sĩ kia, ra ngoài là phải cưỡi lên đồng loại của mình, tâm lý cái kiểu gì không biết? Càng khiến người ta phát bực là, lão già này nổi danh thích ăn mảnh, muốn móc được món gì từ tay lão quả thực còn khó hơn lên trời.

Tạ Chinh Hồng bình thản ung dung, dù Minh Nha Tử sắp tiến đến trước mặt, hắn cũng chẳng có nửa điểm động tĩnh.

“Tạ thiền sư quả là khí độ bất phàm, bảo bối che giấu tu vi cũng không tầm thường, lão đạo đánh giá hồi lâu rồi mà vẫn không nhìn ra các hạ sâu cạn ra sao.” Minh Nha Tử đánh giá Tạ Chinh Hồng từ trên xuống dưới, vuốt râu cười nói.

Tạ Chinh Hồng nhìn lão một cái, nghiêm túc nói, “Quá khen, chút tài mọn mà thôi.”

“Hay là thế này, nếu thiền sư nguyện ý tôn ta làm chủ, ta sẽ bảo toàn cho ngươi một mạng. Ta nuôi tiên hạc nhiều cũng chán rồi, muốn đổi loại khác xem sao.” Minh Nha Tử như thể đang nghĩ tới chuyện gì thú vị lắm vậy, “Nhân tu các ngươi thường nuôi Yêu thú chơi, bây giờ ta nuôi một tên Nhân tu như ngươi, vậy cũng là nhân quả tuần hoàn theo lời Phật gia các ngươi nhỉ.”

Tạ Chinh Hồng lạnh nhạt nhìn lão một thoáng, “Các hạ nói đùa.”

“Ôi chao, vậy thì đúng là đáng tiếc.” Minh Nha Tử vừa nghe lời ấy, liền biết không thế nói chuyện được nữa. Nhìn dáng vẻ Tạ Chinh Hồng thế này, không chừng có thứ gì đó để dựa vào. Không ổn, phải thử hắn trước xem sao đã.

Khi Minh Nha Tử còn đang cân nhắc, mấy tu sĩ bên cạnh đã mất kiên nhẫn.

Lão Minh Nha Tử này chẳng lẽ xem bọn họ là người chết sao?

Đã đến nước này rồi, mặt mũi đã chẳng còn, lại còn ở đó giả mù sa mưa, đúng là khiến người ta buồn nôn.

Lập tức có kẻ tung ra một tấm phù lục, vô số cương phong lao ra từ phù lục, cuốn về phía Tạ Chinh Hồng.

Lại có kẻ ánh mắt sáng lên, rút ra một thanh linh kiếm, đánh ra một vệt kiếm quang theo dấu cương phong.

Hai người này phối hợp ăn ý, biến hai chiêu thức bình thường này thành sát chiêu, cương phong dẫn dắt kiếm quang gào thét lao tới, khiến người ta trở tay không kịp.

“Ăn ý thật!”

Có người nhịn không được mà tán thưởng.

Tạ Chinh Hồng chậm rãi nâng lên một ngón tay, chỉ về hướng xa xa.

Chỉ một thoáng, một vệt linh quang nháy mắt xuất hiện phía trước cương phong, theo sức gió cuốn vào, quấn lấy kiếm quang, không đến nửa hơi, đã đánh nát kiếm quang, mà cương phong cũng “Vù” một tiếng, tiêu tan giữa không trung.

“Là Nhất Chỉ Thiền Công của Phật gia.”

(Nhất Chỉ Thiền Công là một môn công phu cực mạnh của Thiếu Lâm, dồn hết toàn lực vào một ngón tay. Khi hành công, kình phát ra, ngón tay chưa tới mà đối thủ đã bị thương trí mạng rồi.)

Vừa rồi có không ít tu sĩ kỳ Xuất Khiếu không ra tay mà đánh giá hư thực cùng Minh Nha Tử. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tạ Chinh Hồng e là đã luyện đạo thuật Phật môn đến độ xuất thần nhập hóa. Chỉ nhìn hắn tùy ý ra một chỉ như vừa rồi liền biết hắn lợi hại.

E rằng dù có vài tu sĩ kỳ Xuất Khiếu bình thường cùng chống lại hắn, cũng đều không chiếm được lợi!

“Tên Tạ Chinh Hồng này tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế. Nếu bây giờ không diệt trừ, về sau sợ rằng khó có cơ hội nữa!” Bàn tay vuốt râu của Minh Nha Tử ngừng lại, thì thào nói.

“Không sai.” Một tu sĩ kỳ Xuất Khiếu khác tiếp lời, “Hôm nay chúng ta không biết xấu hổ vây đánh hắn nơi này, nếu còn để hắn sống sót, về sau cũng chẳng ở đây được nữa. Vả lại, ta nghe nói hắn đã không còn quan hệ gì với Quy Nguyên tông, dù có giết hắn cũng không có kẻ vì hắn báo thù!”

Dứt lời, tu sĩ nọ tạo mấy cái pháp quyết, kéo tới một đoàn mây đen, theo thủ thế biến hóa, mây đen càng lúc càng to ra, gần như che lấp cả nửa bầu trời.

“Hoằng Tề lão đạo vậy mà cũng đến? Tên Tạ Chinh Hồng này rốt cuộc có báu vật gì!”

Vài tu sĩ nhìn mây đen không ngừng kéo đến, trong lòng liên tục ai thán sợ hãi.

Hoằng Tề lão đạo này có tiếng tăm không nhỏ ở Đạo Xuân trung thế giới, có thể nói là vô địch trong các tu sĩ từ Hóa Thần trở xuống, chẳng ai dám trêu chọc. Có điều lão đã mắc kẹt ở Xuất Khiếu đỉnh phong nhiều năm, bình thường không ra khỏi núi, mới đầu bọn họ cũng không nhận ra được. Không ngờ thấy pháp thuật này mới miễn cưỡng nghĩ đến.

Hoằng Tề lão đạo đương nhiên có đường truyền tin của riêng mình.

Sau khi Tạ Chinh Hồng đến Quy Nguyên tông, đã dâng lên một món pháp bảo thượng hảo, kết thúc nhân quả. Món pháp bảo đó cụ thể ra sao thì lão không biết, nhưng có thể khiến các trưởng lão của Trưởng Lão đường coi trọng, sao có thể là thứ tầm thường được?

Tin tức này lão không nói cho bất cứ kẻ nào, mà từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.

Tạ Chinh Hồng đối mặt với nhiều kẻ khiêu chiến như vậy, song lại không hề e ngại, ắt hẳn trong tay còn có bảo vật lợi hại nào đó. Nhất định phải thừa dịp hắn chưa dùng đến bảo vật, triệt để đánh bại hắn.

Lại nhìn đến các tu sĩ khác, thấy mây đen không ngừng kéo đến, trong lòng cũng hiểu ra đôi phần, hẳn là Hoằng Tề lão đạo cũng có chủ ý định ăn mảnh. Cảm giác khẩn trương trong lòng càng mạnh mẽ, vội vàng nhân lúc chưa có gì xảy ra, đồng loạt lấy ra pháp bảo của mình.

Có những cây kim bay đầy trời, uy lực vô cùng.

Có chuông trấn hồn hút lấy nhân tâm, tiếng chuông không dứt bên tai.

Còn có các loại kiếm quang phân hoá, bay vòng quanh hết vòng này đến vòng khác.

Mấy thứ thần thông này tùy tiện chọn ra một cái, đều là đạo thuật khiến biết bao tu sĩ hâm mộ không thôi, mà giờ phút này, lại như thể tràn ra đường, như một trận bão không ngừng đánh về phía Tạ Chinh Hồng.

Ánh mắt Tạ Chinh Hồng vừa động, cổ tay lật lại, lấy từ trong túi ra một chuỗi hạt châu.

Mỗi viên trong chuỗi hạt đều là những viên châu tròn sáng, nếu những nữ tu yêu cái đẹp mà thấy được, chắc hẳn rất yêu thích.

Có điều trong những viên châu này, dường như lại đang lấp lóe ánh sét vậy.

Năm đó Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương rời khỏi Lôi gia, mang theo Lôi Thần Toái và Lôi Quang Toái. Lôi Thần Toái đã đổi thành chiếc giường hàn ngọc kia, đặt trong phòng Văn Xuân Tương, còn Lôi Quang Toái thì được Văn Xuân Tương luyện thành một chuỗi Phật cốt lôi châu.

Tạ Chinh Hồng không nhanh không chậm lấy ra một viên châu, gập ngón tay bắn ra.

Một viên Phật cốt lôi châu bắn về phía đám mây đen mà Hoằng Tề lão đạo gọi tới.

Tiếp đó tung ra Tam Phương ấn, tạo nên một kết giới hình bán nguyệt, chặn hết đòn tấn công của các tu sĩ ở bên ngoài kết giới.

Hoằng Tề lão đạo nhướn mày, lão rất kiêu ngạo về lôi thuật này, rất nhiều kẻ từng muốn xua tan màn mây đen này đi, song tiếc rằng kết cục đều thất bại. Mây đen của lão đã trải qua tế luyện đặc biệt, sao có thể dễ dàng bị đánh tan? Tuy vậy lão dù gì cũng là một con hồ ly già sống nhiều năm, sao có thể dễ dàng để viên châu cổ quái kia chui vào mây đen của mình được? Tâm niệm lão vừa động, lại đánh ra một chưởng ấn, hướng về phía viên châu kia.

Vốn tưởng rằng có thể đập nát viên châu, không ngờ viên châu này lại không trúng chưởng ấn của lão, cứ thế bay vào trong mây đen.

Hoằng Tề lão đạo sửng sốt khựng lại một chút, sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Không ổn!”

Thứ đó là lôi châu chứa sức mạnh tinh thuần?

Lôi châu của tu sĩ khác chui vào trong mây đen của lão, sẽ xảy ra chuyện gì?

Hoằng Tề lão đạo vội vàng tạo vài pháp quyết, muốn điều khiển mây đen của mình, song lại như trâu đất xuống biển (Ý nói biến mất không tăm tích), không hề có phản ứng gì.

“Rầm rầm.”

Mây đen bị viên lôi châu nọ chui vào, tựa như đổ nước vào nồi dầu, nháy mắt nứt ra.

Mây đen tức khắc nở rộng vài lần, che kín cả bầu trời.

“Hoằng Tề lão tặc, ngươi đang làm cái gì thế hả?” Minh Nha Tử lấy ra một thanh linh kiếm, định phá vỡ phòng ngự của Tạ Chinh Hồng, bỗng nhiên cảm nhận được mình cũng nằm trong phạm vi công kích của lôi pháp của Hoằng Tề lão đạo, nhịn không được mà mắng, “Dù ngươi cũng định ăn mảnh, nhưng cái tướng ăn này của ngươi khó coi quá rồi đấy. Hay là, trước khi đối phó với Tạ Chinh Hồng, ngươi muốn đánh một trận với ta trước?”

Các tu sĩ khác nghe thấy Minh Nha Tử nói vậy, trong lòng cũng nén giận.

“Hừ, đây không phải do ta làm.” Hoằng Tề lão đạo ứa mồ hôi lạnh, có lẽ bọn họ đều xem nhẹ bản lĩnh của Tạ Chinh Hồng rồi.

Mây đen không còn chịu sự khống chế của lão, lại có thêm viên lôi châu cổ quái kia, e rằng mình không thể chiếm lợi được rồi, phải tức tốc rời đi thôi. Còn Tạ Chinh Hồng, chỉ cần hắn còn ở Đạo Xuân trung thế giới, luôn có cơ hội đến tìm.

Nghĩ đến đây, Hoằng Tề lão đạo liền có ý muốn rời đi, tay áo vung lên, định đi khỏi nơi này.

Minh Nha Tử cười lạnh, sao có thể dễ dàng thả lão tặc này rời đi được?

Thân mình lão nhoáng một cái, pháp y trên người dần dần căng nứt ra, “Pực pực” mấy tiếng, vươn ra một đôi cánh to tối đen như mực.

“A!”

Minh Nha Tử kêu một tiếng, thân thể cũng hóa thành hình dáng quạ đen. Chỉ chốc lát sau, trên sân đã không còn Minh Nha Tử, mà là một con quạ đen to vài chục trượng.

Hai mắt nó đỏ rực, phủ đầy tơ máu, trông có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Yêu khí trên người nó dần dần tản ra, những tu sĩ đứng gần pháp y đều bốc khói trắng, bị ăn mòn cực lợi hại, vội vàng né tránh đi.

“Hoằng Tề lão tặc, để đó cho ta!”

Thanh âm của nó khó nghe đến gần như thê lương, hầu hết tu sĩ đều theo bản năng bịt kín tai. Nó vung cánh lên, liền có mấy trận gió rít, sắc bén như dao đâm tới Hoằng Tề lão đạo.

Hoằng Tề lão đạo bị mấy luồng gió cắt vài sợi tóc, không khỏi giận.

“Con chim già nhà ngươi, không đi đối phó tên hòa thượng kia, đánh ta làm gì vậy hả?”

Minh Nha Tử hừ lạnh một tiếng, “Mây đen là ngươi kéo đến, định rời đi làm ngư ông hưởng lợi à, đừng có mơ.” Lão vốn đa nghi, giờ lại thấy lão đạo này định rời đi, sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Sắc mặt Hoằng Tề lão đạo xanh mét, “Mây đen không còn chịu khống chế của ta nữa.”

“Lừa quỷ đấy à.”

“Phụt, tiểu hòa thượng, ngươi hoàn toàn bị xem nhẹ rồi. Người còn chưa bắt được mà đã bắt đầu đánh nhanh vì chia của không đều rồi.” Văn Xuân Tương nở nụ cười châm chọc, “Ra tay đi thôi. Nếu bọn chúng đã đến, vậy thì một tên cũng không được thoát!”

Phật cốt lôi châu trong tay Tạ Chinh Hồng còn dư mười chín viên.

Lôi châu đặt trong lòng bàn tay, tay phải gập ngón, bắn từng viên lôi châu ra ngoài.

Mười chín viên lôi châu nối thành một đường trong không trung, trực tiếp bay vào trong mây đen.

“Ầm rầm rầm.”

Mây đen càng quay cuồng, không khí trên sân cũng nặng nề hẳn lên.

Mí mắt Hoằng Tề lão đạo nhảy không ngừng, “Không xong rồi!”

Tạ Chinh Hồng nhướn mày, tiến lên hai bước, chủ động đạp lên Tam Phương ấn.

Vô số linh khí như thể mọc mắt, hết đợt này đến đợt khác dũng mãnh lao về phía Tạ Chinh Hồng.

“Hắn đi ra rồi?”

Không biết ai chợt hô to một tiếng, đợt công kích kia đồng loạt chuyển phương hướng, đánh về phía Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng vẫn chưa dừng lại, mà nâng tay lên, khí thế của kỳ Xuất Khiếu đỉnh phong lập tức xông ra, tay áo phất lên, những pháp bảo phù lục công kích kia đều bị hút vào trong tay áo.

“Lên.” Tạ Chinh Hồng lại vung tay áo, những pháp bảo trong tay áo lại lần nữa xông ra, vọt về hướng đám chủ nhân ban đầu.

“Là Xuất Khiếu đỉnh phong!”

“Làm sao có thể?”

Đám tu sĩ định triệu hồi pháp bảo của mình, tiếc rằng những pháp bảo kia chẳng hề cảm ứng được sự sốt ruột của bọn họ, mà vẫn tiếp tục bắn tới.

Uy áp của Tạ Chinh Hồng vừa tỏa ra, đám tu sĩ đều hối hận, bây giờ pháp bảo đều không chịu nghe sai khiến, lại càng hối hận hơn.

“Tạ tiền bối, chúng ta nguyện ý tức tốc rời đi, xin hãy thủ hạ lưu tình!”

“Tiền bối giơ cao đánh khẽ!”

Chúng tu sĩ đại kinh thất sắc, nháo nhác hô.

“Chết tiệt.” Minh Nha Tử hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống bên này, lão há miệng, phun ra một ngọn lửa đỏ đen.

Tạ Chinh Hồng tạo pháp quyết, mây đen trên trời đồng loạt đáp lại.

Chỉ nghe thấy hai tiếng “Ầm ầm”, mấy trăm tia sét màu tím từ trên trời đánh xuống, bao phủ toàn bộ Tạm Đao sơn.

“A Di Đà Phật.”

Tạ Chinh Hồng lấy ra mấy trăm tấm phù lục từ trong tay áo, tùy tay ném ra, hướng về phía sấm sét.

Phù lục vừa tiếp xúc với sấm sét, liền tạo ra ánh sáng chói lóa.

Trận thế sấm sét vốn hơi yếu đi lại lần nữa mở rộng vài vòng, uy lực càng mạnh mẽ hơn.

Đám người Minh Nha Tử chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, bên tai trừ tiếng sét nổ vang thì chẳng còn gì khác. Song giờ phút này vẫn bất chấp nỗi đau đớn, cố gắng vận chuyển pháp lực toàn thân, muốn thoát thân khỏi sấm sét.

“Ta mà ra ngoài được thì……….” Hai kẻ Minh Nha Tử và Hoằng Tề lão đạo không hẹn mà cùng làm một việc giống nhau, trong lòng càng hận Tạ Chinh Hồng đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đang lúc định thoát thân, bỗng nhiên một người một kiếm xông vào trong màn sét.

Minh Nha Tử và Hoằng Tề lão đạo cảm thấy mình như đang ở giữa biển lớn, sóng cuộn ngập trời, một con thuyền lá nhỏ một mình bơi đi.

Là Đạt Ma kiếm pháp!

Hai kẻ trong lòng phát lạnh, rốt cuộc vẫn tránh không nổi.

“Tạ……”

Lời còn chưa dứt, đan điền hai kẻ đã bị đâm thủng.

Tạ Chinh Hồng rút kiếm về, thầm niệm một câu “Thiện tai”, dùng cách tương tự giết hết đám tu sĩ còn lại.

Khí oán nghiệt của những kẻ này quá nặng, hun đến gần như không thở nổi.

Tạ Chinh Hồng không đổi thần sắc, bất động như núi.

Trận sấm sét nghiêng trời lệch đất này kéo dài nguyên một ngày, kinh động toàn bộ Đạo Xuân trung thế giới.

Toàn bộ Tạm Đao sơn bị san thành bình địa.

Mà trên Tạm Đao sơn, ngoại trừ Tạ Chinh Hồng, những tu sĩ còn lại, không một ai sống sót.

Tin tức truyền đến, cả Đạo Xuân trung thế giới đều chấn động.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Tui vốn định viết con đường phấn đấu đi lên của cọng giá Phật Tử cơ, nhưng mà mọi người đều tỏ vẻ nó sẽ bị ăn chắc luôn╭ ( ╯^╰) ╮ Làm tui thật sự chẳng biết nói sao nữa.

Cho nên, tui quyết định thỏa mãn mấy người, không cần cám ơn đâu =v=~~

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

“Ồ, chỗ này có một cây giá nhiều linh khí lắm nè!”

” ( *@ο@*) Oa ~, đúng là hiếm có à nha.”

“Để ta thử xem. Ầy, hái được rồi.”

“Í, nó lại mọc ra nè?”

“Hái tiếp đi.”

“Nó là rau hẹ với giá đỗ biến chủng mà ra à? Sao hái mãi không hết thế này?”

“Ừm, làm lẩu đi, lấy đồ ra.”

“Được.”

Hai Trù tu dùng giá đỗ làm một bữa lẩu, hương bay mười dặm.

Ba tháng sau, hai Trù tu vì bị cuốn vào một cuộc đấu pháp mà thân tử đạo tiêu.

Editor: Dạo này đang cày Toàn Chức Cao Thủ, nghe danh đã lâu mà nay mới đọc. Trời ơi có mẹ nào cũng đọc bộ nài hông??? Hay nghiêng trời lệch đất (★ω★)/, đọc truyện toàn nói về game thôi ko phải kiểu tung hint như nã đạn vô mẹt phăng gơn giống Đạo Mộ Bút Ký, nhưng giọng văn cũng hài hài đọc tuy dài nhưng miêu tả tỉ mỉ từng trận đấu, đọc rất liền mạch và phê pha. Tình hình là em đổ Bánh Bao mất rồi ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆, các mẹ có biết bộ nào công cute phô mai que như Bánh Bao hông? Giới thiệu em với!!!!!!!!!

À còn vụ Fanart, xả ảnh tiếp nèo╰(▔∀▔)╯.

chapter content



(Nhặt được một tiểu tiểu hòa thượng (
chapter content

ω
chapter content

).)

chapter content



(Nhặt được một tiểu tiền bối σ(≧ε≦σ) ♡.)