Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 - Chương 116




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content



chapter content



“Cái này mời ngươi ba ngày sau đối chiến.”

“Cái này muốn đến cửa thăm hỏi.”

“Còn cái này ha ha……… Đưa lô đỉnh, vậy mà cũng dám hả?”

Thần thức của Văn Xuân Tương đảo thoáng qua mấy tấm thiệp mời và chiến thư kỳ quái, sắc mặt chẳng dễ chịu là bao.

Lúc này, rốt cuộc là kẻ nào muốn tự rước thêm phiền toái cho mình? Máu Chân Long nội đan Chân Long cái quỷ gì chứ, y mà lại để tiểu hòa thượng mang theo mấy thứ đó của yêu thú bên người sao?

“Tiền bối đừng tức giận.” Tạ Chinh Hồng đút cho Tiểu Ngốc Tử một miếng linh quả, bình tĩnh trả lời, “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bên Thiên Cơ các bên bỗng dưng truyền ra tin tức này, bây giờ ai cũng đều tin hết cả rồi. Mà không biết trong Thiên Cơ các rốt cuộc là làm sao, tự dưng lại tung tin về việc không hề có thật như vậy.”

“Bổn tọa chỉ nghĩ xem, ngươi rốt cuộc đã đắc tội với kẻ nào, vừa mới trở về mà đã có người nhắm vào ngươi.” Văn Xuân Tương nói.

“Tiền bối có nghĩ đến ai chưa?”

Văn Xuân Tương nghe vậy thì khựng lại, y hơi đâu mà đi nhớ đám tiểu miêu tiểu cẩu trong Đạo Xuân trung thế giới chứ? Ngươi từng thấy con sư tử nào đi trên đường mà nhớ được tên của mỗi con kiến chưa?

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Dù là Phật Như Lai, cũng có Nộ Mục Kim Cương tướng.” Tạ Chinh Hồng thản nhiên nói, “Nếu bọn họ muốn đến, bần tăng chỉ có thể ứng chiến thôi.” (Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn: Bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó)

chapter content



(Kim cương nộ mục)

………….Ồ, vậy ra tiểu hòa thượng đang nổi giận sao?

Văn Xuân Tương chợt nghĩ vậy, lại nhìn Tạ Chinh Hồng rõ ràng đang giận giữ lại còn làm bộ bình tĩnh lắm, tâm tình lập tức tốt lên.

Tiểu hòa thượng chưa bao giờ tức giận vì chuyện của bản thân, bây giờ hắn như vậy có lẽ là vì có kẻ sau màn giở trò cản trở tiểu hòa thượng cứu mình.

Nghĩ đến đây, cái bản mặt già nua của Văn Xuân Tương liền đỏ lên.

Chắc là mình nghĩ nhiều thôi.

“Đào Hạo Tư của Vạn Ma cốc, xin được gặp Tạ Chinh Hồng………. thiền sư.” Đạo Hạo Tư mang theo yêu mãng của mình, chần chờ một lát, miễn cưỡng chọn một cách xưng hô thích hợp, ôm quyền nói.

“A, hả? Mãng Hoàng, xin đợi chút, ta đi thông báo cho thiền sư đại nhân.” Mấy tu sĩ thủ vệ vừa thấy yêu mãng cao hơn người phía sau Đào Hạo Tư, liền cảm thấy bất an. Mãng Hoàng Đào Hạo Tư, chuyện nổi tiếng nhất hắn làm sau khi tiến vào Vạn Ma cốc chính là khiến yêu sủng của mình một hơi nuốt trọn mười mấy tên Ma tu dám khiêu khích hắn. Đúng thật là ăn tươi nuốt sống đó!

Một người vừa đi, mấy người khác nhìn Đào Hạo Tư và yêu mãng bên cạnh hắn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

Đào Hạo Tư đã thu bớt khí tức của Nguyên Anh chân nhân, nhưng yêu mãng kia thì không chắc. Trong yêu khí của nó bẩm sinh đã mang độc, hôm nay gặp phải, nếu không phải vì chức trách thì mấy đệ tử thủ vệ này có lẽ đã xoay người bỏ chạy từ lâu rồi.

“Nghịch ngợm quá đấy.” Đào Hạo Tử thấy mấy đệ tử kia sợ hãi, quay đầu nhẹ nhàng mắng yêu sủng của mình.

“Xì xì.” Yêu mãng rụt lui, cúi đầu cọ cọ cổ Đào Hạo Tư, không đi dọa mấy tên “Thịt tươi di động” này nữa. (Ship bạn Đào với em rắn, nhân x thú ko nói nhiều(★ω★)/!!!)

Các đệ tử khóc ròng, thế này chỉ đơn giản là “nghịch ngợm” thôi sao? Bọn họ sắp ngất vì yêu khí rồi đây nè.

“Đào Hạo Tư?” Tạ Chinh Hồng nghe thấy cái tên này, có chút sửng sốt. Nếu nhắc đến những người thuộc Thiên Đan bảng năm đó gần như không hề có quan hệ với hắn, Đào Hạo Tư chính là một trong số đó. Ở Tạm Đao hội năm xưa, hắn đấu với Diêm Bằng Thiên xếp hạng ba, thụ thương rất nặng, bất cẩn rớt khỏi mười hạng đầu. Tạ Chinh Hồng mới gặp hắn một lần, chỉ nhớ năm đó hình như hắn rất nóng tính, toàn thân đều tràn ngập lệ khí.

“Đúng vậy.” Đệ tử đến bẩm báo gật đầu nói, “Hắn nói muốn tìm gặp thiền sư.”

Tạ Chinh Hồng hiện tại đã không còn là khách khanh của Quy Nguyên tông, chỉ có thể xem như khách nhân, gọi hắn là “Thiền sư” tuyệt đối không hề quá phận, tuy rằng hắn vẫn chưa quy y, nhưng tu vi về Phật đạo của hắn đã sớm được công nhận.

“Đa tạ, bần tăng sẽ đi một chuyến.” Đào Hạo Tư hiện là người của Vạn Ma cốc, đương nhiên không thể tiến vào đại bản doanh của Quy Nguyên tông. Nếu không phải giữa Quy Nguyên tông và Vạn Ma cốc không có ân oán gì lớn, thì chỉ riêng hành động tùy tiện tìm tới cửa này của Đào Hạo Tư, cũng đủ dấy lên một trận mưa máu gió tanh.

“Mời thiền sư đi theo đệ tử.”

“Đợi lát nữa gặp được Tạ Chinh Hồng, không được dọa người, ngươi có muốn quay về túi yêu thú không.” Đào Hạo Tư xoa đầu yêu mãng, lạnh lùng nói.

Yêu mãng cọ cọ tay hắn, tỏ vẻ mình sẽ nghe lời.

Trong mắt Đào Hạo Tư lóe lên vẻ không đành lòng, “Ta nhất định sẽ không để ngươi chết đi vì thọ nguyên có hạn.”

Yêu mãng dịu dàng nhìn Đào Hạo Tư, tựa như một trưởng bối nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện vậy.

Đào Hạo Tư xuất thân là tán tu, từ lúc hiểu chuyện đã không biết cha mẹ mình là ai, lão thợ săn nuôi dưỡng hắn cũng mất sớm. Năm bảy tám tuổi hắn phát hiện một Ma tu đã chết khi đang hái nấm trên núi, bấy giờ mới bắt đầu nhập môn tu hành. Đáng tiếc tư chất của hắn có hạn, lại không ai chỉ bảo, muốn học thành tài đã khó lại càng thêm khó. Nếu không phải sau này tình cờ ký khế ước cùng yêu mãng, e là hắn đã chết từ lâu vì tư chất, càng không nói đến sau này yêu mãng lại cứu hắn từ tay kẻ khác biết bao nhiêu lần!

Yêu mãng vì ký khế ước với Đào Hạo Tư nên tu vi cũng vững chắc đề cao đến kỳ Nguyên anh. Một yêu thú kỳ Nguyên Anh vốn có thể bắt đầu biến hóa, tiếc rằng yêu mãng đã sống hơn sáu trăm năm, thọ nguyên đại nạn đã đến. Vì Đào Hạo Tư nên tu vi của nó mới tăng lên, bản thân không trải qua sự gột tẩy của Thiên kiếp. Thực ra, trước khi Đào Hạo Tư kết Anh, yêu mãng cũng đã có dấu hiệu già yếu rồi. Đào Hạo Tư vốn tưởng rằng vào Vạn Ma cốc thì sẽ có biện pháp thay đổi tư chất của yêu mãng, giúp nó có được tuổi thọ mà yêu thú kỳ Nguyên Anh nên có, đáng tiếc bảo bối như vậy mặc dù là có nhưng cũng chẳng tới phiên một kẻ vừa mới vào cốc như Đào Hạo Tử lấy được, càng đừng nói đến chuyện Ma tu luôn bạc tình, hơi đâu đi tìm thứ kéo dài thọ mệnh cho yêu thú làm gì? Kết khế ước, đến khi thọ nguyên của yêu mãng đã tới, ký khế ước với một con yêu thú khác lợi hại hơn chẳng phải là xong chuyện rồi sao.

“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng đi ra từ Quy Nguyên tông, thấy Đào Hạo Tư đang chơi đùa với yêu mãng của hắn.

Ấn tượng của Tạ Chinh Hồng về Đào Hạo Tư vẫn dừng lại ở tu sĩ một lời không hợp liền đấu võ năm đó, Đào Hạo Tư hôm nay gặp lại và ngày xưa cứ như hai người khác nhau.

Thời gian hơn bốn mươi năm đối với tu sĩ mà nói cũng không đủ dài để thay đổi tính cách vốn có của mình. Vậy xem ra đã xảy ra chuyện gì đó khiến hắn thay đổi.

“Con yêu mãng của hắn hình như sắp chết rồi.” Văn Xuân Tương lên tiếng, “Thọ nguyên sắp tới, sống chẳng được lâu nữa. Hẳn là đến vì máu Chân Long vô căn cứ kia.” Hừ, một tên tiểu quỷ kỳ Nguyên Anh mà cũng dám tìm đến đòi đấu pháp với tiểu hòa thượng ư?

Tự tìm đường chết.

Văn Xuân Tương thầm cười lạnh trong lòng.

“Tạ thiền sư.” Khoảnh khắc Đào Hạo Tư nhìn thấy Tạ Chinh Hồng, hắn liền biết mình không phải đối thủ của người này.

Dù đối phương đã áp chế tu vi, hắn vẫn cảm nhận được tu vi của đối phương tuyệt đối không chỉ đơn giản là kỳ Nguyên Anh!

Yêu mãng thấy Tạ Chinh Hồng, không còn khí thế như ban nãy nữa, nép bên cạnh Đào Hạo Tư không dám nhúc nhích.

Đối mặt với một tu sĩ như vậy, bản năng và trực giác của yêu thú thường càng trở nên chuẩn xác hơn.

Đào Hạo Tư cũng cảm nhận được sự kinh hoảng của yêu mãng, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi. Yêu mãng luôn không sợ trời không sợ đất, chưa từng thấy nó như vậy bao giờ.

“Năm đó từ biệt ở Tạm Đao sơn, đã lâu không gặp.”Tạ Chinh Hồng mỉm cười nói.

“Nơi này không tiện nói chuyện, mời Tạ thiền sư đi theo tại hạ.” Giọng điệu của Đào Hạo Tư rất cung kính.

“Đào chân nhân không cần khách khí như thế.” Tạ Chinh Hồng xua tay.

Đào Hạo Tư nhìn xung quanh, không nói gì.

Hai người một trước một sau hóa thành vệt sáng bay đi, ngay sau đó liền có người truyền tin tức này ra ngoài.

Hiện tại mọi tu sĩ lớn nhỏ trong Đạo Xuân trung thế giới đều đang chú ý Tạ Chinh Hồng, thậm chí còn đánh cược xem người đầu tiên đấu với Tạ Chinh Hồng là ai? Gần Quy Nguyên tông thường hay có tu sĩ dừng chân để có được tin tức trực tiếp.

“Kẻ đầu tiên ra tay chính là Đào Hạo Tư, ngoài dự đoán của mọi người.”

“Chuyện này thì có gì kỳ quái? Đào Hạo Tư vì yêu mãng của mình mà đã đi khắp nơi cướp đoạt không ít thứ tốt. Máu Chân Long hấp dẫn như vậy đương nhiên khiến hắn xao động. Năm đó ở Tạm Đao sơn bọn họ không giao thủ, mặc dù thứ hạng của Đào Hạo Tư xếp sau Tạ Chinh Hồng, nhưng trong thế hệ các tu sĩ Nguyên Anh hiện tại, hắn cũng coi như không tồi. Là một hòn đá dò đường tốt đó chứ!”

“Vậy phải xem Tạ Chinh Hồng lợi hại đến đâu đã.”

Đào Hạo Tư dẫn Tạ Chinh Hồng đến Tạm Đao sơn năm đó.

Tạm Đao sơn vẫn giống hệt năm xưa, Tạ Chinh Hồng thậm chí còn có thể tìm được vị trí mình đứng lúc trước.

“Tạ tiền bối.” Đào Hạo Tư khom người cúi chào Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng không né tránh mà nhận lễ của Đào Hạo Tư.

Quả nhiên, Tạ Chinh Hồng đã đạt đến kỳ Xuất Khiếu rồi. E rằng hắn quay về không phải vì muốn đột phá kỳ Xuất Khiếu, mà là về để chấm dứt nhân quả đột phá kỳ Hóa Thần. Bốn mươi mấy năm ngắn ngủi, có người đã bay cao đến nỗi ngươi có ngước nhìn cũng không ngước nổi.

“Tạ tiền bối hẳn cũng đã nghe mấy tin tức bên ngoài rồi nhỉ, tại hạ đến chính là vì thế.” Đào Hạo Tư mặc dù chỉ mới gặp mặt Tạ Chinh Hồng một lần, nhưng năm đó hắn và Kỳ Vĩnh Duyên đều là tán tu, cũng có chút quen biết nên biết quan hệ giữa Kỳ Vĩnh Duyên và Tạ Chinh Hồng cũng không tệ lắm. Bằng không, Kỳ Vĩnh Duyên sẽ không trực tiếp khiêu khích Ngọc Phù Dung rồi giết chết ả ta như vậy. Xuất phát từ những gì mình hiểu về Kỳ Vĩnh Duyên, lại thêm cả đám người Thẩm Phá Thiên Lịch Hòa Quang, Đào Hạo Tư cũng tương đối tín nhiệm Tạ Chinh Hồng. Càng đừng nói là tu vi của Tạ Chinh Hồng đã vượt xa hắn rất nhiều, vẫn nên sớm nói rõ ràng cho thỏa đáng.

“Bần tăng hiểu.” Tạ Chinh Hồng cười nhẹ, chắp tay chữ thập nói, “Bần tăng không có máu Chân Long.”

“Đúng thật là thế sao?” Vẻ mặt Đào Hạo Tư suy sụp, song rất nhanh lại tập trung tinh thần, “Tiền bối du lịch ở đại thế giới, có biết đến thứ gì có thể thay đổi tư chất của yêu thú hay không?”

“Sinh lão bệnh tử, Thiên Đạo tuần hoàn. Đại nạn của yêu mãng này đã đến, dù thực sự có máu Chân Long thì cũng chỉ kéo dài thêm được vài năm thôi.” Tạ Chinh Hồng thở dài nói. Trừ phi thay đổi toàn bộ trên dưới con yêu mãng này, khiến nó hoàn toàn biến hóa, bằng không cũng chỉ là trị phần ngọn không trị phần gốc mà thôi.

“Lời của Tạ tiền bối đương nhiên có đạo lý.” Đào Hạo Tư cười khổ, xoa đầu yêu mãng, “Trước đây khi còn là tán tu, chỉ nghe kẻ khác nói càn một câu là ta liền xông vào đánh nhau với người ta, khiến nó phải liên lụy cùng một gã chủ nhân vô dụng như ta, không những chẳng hưởng được bao nhiêu lợi ích mà còn thường xuyên bị thương. Một năm trước khi phá Đan thành Anh, nó xuất hiện dấu hiệu già đi, có kẻ vũ nhục nó ngay trước mặt ta, ta nhất thời tức giận đánh với kẻ đó. Cũng là nó liều cái thân già giúp ta đuổi tên kia đi, lại hao tổn thọ nguyên. Ta rút kinh nghiệm xương máu, quyết định thay đổi chính mình, vất vả lắm mới phá Đan kết Anh thành công, cho rằng có thể kéo dài thọ nguyên của nó. Tiếc rằng thân thể nó không thể chịu được Thiên kiếp gột tẩy, chỉ có thể kéo dài sức tàn thế này. Ta ký khế ước với nó vào năm mười ba tuổi, lúc còn chưa tích cốc cũng là nó bắt các loại động vật mang về cho ta chắc bụng, ân đồng tái tạo (ơn nghĩa to lớn vĩ đại như cứu mạng mình). Bây giờ dù chỉ có một ít hi vọng nhỏ nhoi, cũng muốn khiến nó có thể ở bên cạnh ta lâu thêm chút nữa.”

Tạ Chinh Hồng thầm thở dài một tiếng trong lòng, song cũng có thể hiểu được tình cảm của Đào Hạo Tư dành cho nó.

“Trong Tà Dương đại thế giới, có một vị Yêu Hoàng kỳ Độ Kiếp, có vô số Yêu tu làm thuộc hạ, người ta thường nói đạo thuật nghiệp hữu chuyên công, chuyện của yêu thú có lẽ người đó sẽ tương đối rõ ràng.” Tạ Chinh Hồng nói theo trực giác.

(Đạo thuật nghiệp hữu chuyên công: mỗi người đều có chuyên môn, sở trường riêng của mình.)

“Tà Dương đại thế giới?” Đào Hạo Tư thoáng sửng sốt, “Tạ tiền bối trở về từ Tà Dương đại thế giới ư?”

Tạ Chinh Hồng ung dung gật đầu.

Đào Hạo Tư quả thực không thể tin được.

Tà Dương đại thế giới, xếp hạng thứ ba trong năm đại thế giới cực nguy hiểm không thể đơn độc tiến vào.

Đó là nơi Ma tu chiếm thượng phong, chỉ riêng nhân vật cấp bậc Ma Hoàng đã có hai người, năm đó Văn Xuân Tương đại náo Đạo Xuân trung thế giới bọn họ đến nghiêng trời lệch đất cũng xuất thân từ nơi đó. Số lượng những Yêu Tôn Ma Tôn lợi hại khác thì càng đếm không xuể. Từng có người thống kê, số lượng tu sĩ bỏ mạng ở Tà Dương đại thế giới mỗi năm đều gấp mấy lần những đại thế giới khác. Quả thực là Hóa Thần đi khắp nơi, Xuất Khiếu chẳng bằng cẩu. Những người không có tu vi từ kỳ Hóa Thần trở lên thì căn bản không dám chạy đến đó.

Hơn nữa, trận pháp không gian đi tới Tà Dương đại thế giới chỉ có ở vài trung thế giới, chỉ riêng phí truyền tống cũng đủ vét sạch túi của một tu sĩ kỳ Xuất Khiếu.

Nếu đi đến Tà Dương đại thế giới, khó trách Tạ Chinh Hồng có thể lập tức tiến bộ nhiều như vậy.

Đào Hạo Tư nghĩ đến đây, trong lòng cũng lóe lên ý nghĩ muốn đi thử một lần.

Có điều tình trạng hiện tại của yêu mãng không thích hợp để đi xa, hơn nữa bây giờ tu vi của mình cũng có hạn.

Dù có đi, chỉ sợ cũng không kịp nữa rồi.

Nghĩ vậy, thần tình Đào Hạo Tư lại suy sút.

“Con yêu mãng này có thể chết già đã là may mắn lắm rồi.” Có lẽ do bị kích thích nên Văn Xuân Tương không khỏi nhớ tới năm đó khi ở bên cạnh lão hòa thượng, “Thay vì chạy khắp nơi tìm kiếm linh đan diệu dược, chi bằng ở bên cạnh chăm sóc nó.” Nghĩ lại thì năm đó y chịu lỗ nhiều thật, dùng nhựa hoa mình tồn trữ cứu lão hòa thượng, kết quả còn chẳng được nhìn thấy mặt ông ấy. Bây giờ thấy Đào Hạo Tư như vậy, Văn Xuân Tương nhất thời hơi bực bội khó nhịn.

Có thể sống thọ chết tại nhà, dù là tu sĩ hay yêu thú, đều là may mắn lớn.

“Tiền bối, ngài làm sao……….” Tạ Chinh Hồng hiếm khi thấy cảm xúc của Văn Xuân Tương dao động lớn như vậy, nhịn không được tò mò hỏi.

“Nhìn không quen.” Văn Xuân Tương lạnh lùng thốt ra ba chữ.

“Chuyện này……”

“Tiểu hòa thượng, ngươi lấy ra một viên Dưỡng Thần đan đi, mặc dù bổn tọa không có cách nào khiến yêu mãng này thoát thai hoán cốt, song vẫn có biện pháp giúp nó tạm thời biến hóa. Ngươi hỏi xem nó có nguyện ý không?” Văn Xuân Tương bĩu môi nói. Y nhất định là làm người tốt đến nghiện luôn rồi.

“Vâng.” Tạ Chinh Hồng tuy thắc mắc tiền bối luôn lạnh nhạt vì sao lại đột nhiên đồng ý giúp Đào Hạo Tư, song vẫn tận chức tận trách truyền lại lời của Văn Xuân Tương.

“Biến hóa?” Đào Hạo Tư sửng sốt.

“Chỉ là tạm thời biến hóa thôi.” Tạ Chinh Hồng nhìn Đào Hạo Tư và yêu mãng, “Có điều còn phải làm phiền Đào chân nhân một chút.”

“Không phiền không phiền, tiền bối đồng ý giúp đỡ thực sự là tốt quá.” Đào Hạo Tư liên tục xua tay, “Có thể biến hóa cũng rất tốt. Ta luôn muốn được trò chuyện với nó, nhưng mà trước đây nó từng bị thương, không có cách nào luyện hóa xương cốt được.”

“Xin Đào chân nhân hãy vươn tay ra.”

Tạ Chinh Hồng lấy ra một viên Dưỡng Thần đan từ túi trữ vật, đặt vào lòng bàn tay Đào Hạo Tư.

Vẻ mặt Đào Hạo Tư có chút kích động, đan dược này vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ, có lẽ hắn thực sự có thể nói chuyện với yêu mãng.

“Để bổn tọa.”

Văn Xuân Tương trôi nổi bay ra, phong ấn ngũ cảm và thần thức của Đào Hạo Tư và yêu mãng, chia viên Dưỡng Thần đan thành hai nửa, lấy của mỗi người một giọt máu tươi, liên tiếp tạo vài pháp quyết, rồi lần lượt đẩy một nửa viên Dưỡng Thần đan vào mi tâm bọn họ.

“Đây là thuật pháp gì vậy?” Tạ Chinh Hồng thấy Văn Xuân Tương đánh ra một chuỗi pháp thuật lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, tựa như chẳng làm gì nhiều.

“Một trò pháp thuật nhỏ bàng môn tả đạo thôi.” Văn Xuân Tương không muốn nhiều lời. Vớ vẩn, y có thể nói thuật pháp này là do rất nhiều năm trước có vài tên Ma tu khẩu vị nặng tạo ra để thúc đẩy yêu thú biến hóa để chơi đùa sao? Có điều về sau phát hiện phí tổn rất cao, nên mới dần dần bị người ta quên lãng.

Khụ khụ, thứ này, không cần nói ra để vũ nhục lỗ tai của tiểu hòa thượng.

Văn Xuân Tương theo bản năng quên mất chuyện năm đó mình từng hát “Thập bát mô” để uy hiếp Tạ Chinh Hồng, lại còn truyền vô số hình ảnh vào đầu Tạ Chinh Hồng nữa.

“Đây cũng không phải thuật biến hóa chân chính, chỉ là mượn khế ước và tu vi của họ để làm ra hình ảnh giả mà thôi. Hiệu quả duy trì tùy thuộc vào hiệu quả của đan dược. Dưỡng Thần đan của ngươi là từ tay đại trưởng lão ở Viêm Hỏa đại thế giới, dù có chia thành một nửa nhưng chắc cũng duy trì liên tục được hai ba năm. Con rắn này có thể sống tiếp được hai ba năm nữa hay không thì lại là một chuyện khác!”

Văn Xuân Tương một lần nữa chui vào trong chuỗi hạt của Tạ Chinh Hồng, yêu mãng chợt tỏa vầng sáng, phong ấn của một người một rắn cũng được giải trừ.

Đào Hạo Tư mở mắt ra, phát hiện người trước mặt mình là một lão nhân có khuôn mặt hiền lành.

“Đào…… Hạo…… Tư?” Giọng nói của lão nhân già yếu, nghe hơi khó chịu, dường như vẫn chưa quá thích ứng được với việc mình có thể nói chuyện như vậy.

“Khụ khụ, cái này không phải do bổn tọa làm đâu, thuật pháp này vốn chỉ để đầu cơ trục lợi, bản thân yêu mãng này đã lớn tuổi, biến hóa rồi thì cũng đâu thể thành trẻ trung được.” Sau khi học được thuật pháp này thì Văn Xuân Tương cũng chưa dùng bao giờ, vừa vào phòng thì thấy yêu mãng biến thành một lão nhân, sắc mặt cũng có chút bất đắc dĩ.

“Tốt quá.” Hốc mắt Đào Hạo Tư đỏ lên, “Ta cũng chẳng nghĩ là nó sẽ biến thành dáng vẻ thiếu niên.”

“Đa tạ tiền bối.” Đào Hạo Tư có vẻ là phát hiện mình hơi thất lễ, “Đại ân của tiền bối, tại hạ suốt đời khó quên. Nếu có việc gì ta có thể làm được, xin tiền bối cứ nói.”

“Ầy, tiểu hòa thượng, cứ như vậy đi.”Văn Xuân Tương trầm ngâm một lát, bỗng lên tiếng nói, “Nếu muốn quậy, vậy dứt khoát quậy lớn hơn chút nữa đi.”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Khi Phật Tử vừa sinh ra linh trí, vẫn còn là một mầm đỗ bé xíu.

Chẳng ai biết vì sao một mầm đỗ nhỏ nhoi mà cũng có thể sinh ra linh trí, song từ khi Phật Tử bắt đầu có ý thức, hắn đã là một mầm đỗ rồi.

Nguyện vọng mỗi ngày, cũng chỉ là cố gắng cao thêm một ít.

Đáng tiếc muốn đạt thành nguyện vọng này cũng rất khó, chỗ của hắn không có cây to che gió chắn mưa cho hắn, cũng chẳng có bao nhiêu ánh nắng giúp hắn trưởng thành. Hắn chỉ là một mầm đỗ nhỏ xui xẻo ở một vùng hoang vu tăm tối.

Mỗi lần gặp gió thổi mưa rơi, Phật Tử đều cố ghé sát vào mặt đất, khiến mình trông có vẻ vô hại hơn một chút, như vậy ít nhất hắn sẽ không bị thổi bay ra khỏi đất. Mà một khi trời quang, hắn sẽ dựng thẳng thân mình, cố khiến mình đón nắng nhiều thêm một chút.

Cứ như vậy xuân đi thu đến, cũng không biết đã bao nhiêu năm trôi qua.

Rốt cuộc có một ngày hắn nảy mầm, biến thành một cọng giá đỗ.

Editor: Lâu ko vẽ vời, đăng chương muộn vì làm cái fanart này. Bà con thông cảm editor ko quen vẽ máy nên hơi xí.

chapter content



(Chồng đang làm gì đó? Đọc kinh làm chi, chơi với vợ nè ~)