Chương 62: Cơ hội gần bên và lời tiên tri của vị vua bình minh.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
Sáng hôm sau khi bình minh ló dạng tại nơi lục địa Vassia này.
Ở một ngôi làng đặc biệt náo nhiệt được gọi là Nepas Gaston, nơi có những con đường mòn trải dài đến từ các hướng khác nhau.
Giữa trung tâm của ngôi làng là một nơi thích hợp cho những đoàn xe thương nhân và các nhóm du mục đến từ phương xa.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
Hiện tại giữa trung tâm của ngôi làng có một số đoàn xe thương nhân đã rời đi để đến những nơi khác.
Nhưng trong số những đoàn thương nhân đó, có một chiếc xe ngựa khác biệt hoàn toàn so với tất cả.
Chiếc xe ngựa đó chỉ có một toa duy nhất và nó được xây dựng từ gỗ hoàn toàn, phần mái thì làm bằng rơm rạ.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
Chiếc xe ngựa khác biệt này chính là tâm điểm của ngày hôm nay, nó đang tiến đến lối ra khỏi ngôi làng Nepas Gaston này.
Về phần người lái xe ngựa, đặc biệt là thay vì chỉ có mỗi một mình thì lại có đến hai người.
Một chàng trai trẻ tên Carnell, khoảng chừng 20 Tuổi có mái tóc nâu đậm, trang phục bình thường mang màu xám nhạt.
Người còn lại thì là một ông lão tên Barlow, có vẻ ngoài còn khá khỏe ước chừng khoảng tầm 60 Tuổi trở lên, mái tóc đã bạc phơ kèm với bộ trang phục hệt như chàng trai trẻ kia.
Hai người này hiện đang ngồi trước toa xe để lái và điều khiển ngựa, bọn họ đều ngóng chờ những vị khách của ngày hôm nay.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
Khi chiếc xe ngựa tiến đến ngay lối ra khỏi ngôi làng Nepas Gaston thì nó đã được cho dừng lại.
Hai người lái liền ngước nhìn đến một hướng ở xa, nơi những vị khách của họ đang tiến đến gần.
Những vị khách đó bao gồm 4 người và bọn họ đều đang khoác trên người áo choàng che phủ toàn thân, một trong số thì mang theo hành lý là túi vải kèm theo một thùng gỗ đeo sau lưng.
Khi tiến đến nơi chiếc xe ngựa chờ đợi, một người trong số những vị khách đó đã tiến lại gần và lên tiếng:
“Thành thật xin lỗi.. Vì đã để.. Hai người phải cất công đến đây..”
Giọng nói quen thuộc được cất lên, người tiến đến gần chỗ lái xe ngựa rồi lên tiếng nói chuyện với Carnell và Barlow chính là Raidou.
Tay phải giữ chiếc túi vải đựng đồ đạc, trên người là áo choàng che phủ toàn thân, lấp ló bên trong là v·ũ k·hí.. Nỏ và một con dao găm 30cm.
Chàng trai đó liền cởi bỏ mũ áo choàng ra, để lộ toàn bộ khuôn mặt ưa nhìn của mình trước tất cả.
Chàng trai ấy sở hữu một mái tóc đen tuyền khác biệt hoàn toàn so với tất cả những người trên lục địa Vassia này.
Tất nhiên rồi.
Những người này.. Hay chính xác hơn là khách hàng của chiếc xe ngựa này.
Bọn họ chính là nhóm của Raidou, những người đồng hành trên cuộc hành trình tiến đến bộ lạc phong lang.
“Oh Raidou.. Không cất công gì mấy đâu.”
Khi Raidou lên tiếng, thì ông già Barlow ngồi tại chỗ lái xe ngựa đã liền đáp lại.
Barlow và Carnell không có vẻ gì là khó chịu với phong cách ăn mặc khoác áo choàng che phủ toàn thân của nhóm Raidou.
Trái lại bọn họ còn rất thân thiện trong việc trò chuyện với nhau.
Dường như khi tìm kiếm và thuê họ, Raidou đã kể rõ sự tình rồi chăng.
“Raidou.. Vậy đây là những người đồng hành mà cậu đã kể có phải không?.”
Ngước nhìn những người còn lại đứng ở phía sau Raidou, Carnell đã lập tức lên tiếng hỏi rõ hơn vì anh ấy đang khá tò mò
Đáp lại thì Raidou cũng không muốn che giấu gì cả, dù sao thì hôm qua cậu cũng đã kể rõ ràng rồi kia mà:
“Phải.. Bọn họ là những người.. Đồng hành cùng với tôi..”
Raidou trả lời với nụ cười trên khuôn mặt của mình.
Nghe được những lời đó từ cậu, Carnell và ông Barlow đã an tâm mà lên tiếng bảo với tất cả bọn họ rằng:
“Raidou.. Tôi biết là một trong số bọn họ là thú nhân, nên đừng quá nổi bật khi đến những nơi đông người.”
“Được rồi.. Được rồi.. Đến đây thôi, chúng ta sẽ trò chuyện với nhau trên chuyên đi dài này.. Nên là hãy mau chóng lên toa xe phía sau đi cháu à..”
Hai ông cháu lái chiếc xe ngựa đã lên tiếng.
Những lời của Carnell là dặn dò và khuyên nhủ Raidou không được quá nổi bật tại những nơi đông người.
Còn về phần Barlow thì lại khác hoàn toàn, ông ấy đã thân thiện bảo với nhóm của Raidou, rằng tất cả hãy lên toa xe phía sau và trò chuyện với nhau trên đường đi.
Tất nhiên vì không thể để cho chuyến đi đường dài này bị đình trệ, nên tất cả những người đồng hành cùng với Raidou đã bước đến phía sau để leo lên toa xe ngựa.
“Coi kìa.. Một nhóm người khoác áo choàng kỳ lạ, có vẻ như các cô cậu là những cư dân đang du mục nhỉ...”
Khi nhóm của Raidou bước đến phía sau xe ngựa, thì bất ngờ có giọng nói của một người nào đó đã phát ra từ bên trong toa.
Khi ngước nhìn vào bên trong toa xe ngựa, Raidou đã thấy được một chàng trai có mái tóc ngắn màu nâu.
Anh ấy ăn mặc khá đơn giản hệt như Raidou, chỉ có thắt lưng là cố định bộ quần áo bình thường kia.
Khuôn mặt trong khá gian xảo, nhưng có chút trưởng thành với vết sẹo dọc đường tại con mắt trái của anh ta.
Hiện đang ở trên toa xe, ngồi bên phải gần với nơi lái và điều khiển ngựa, anh ta giữ một vật gì đó trong lòng được bao bọc bởi những lớp vải.
Không dài dòng nữa, chàng trai mà Raidou đang ngước nhìn chính là Galron, kẻ truy đuổi cơ hội lướt qua mình.
“Người này.. Ăn mặc như thế.. Có vẻ là một mạo hiểm giả chăng?.”
Khi vừa mới nhìn thấy phong cách ăn mặc của Galron thì Raidou đã chợt nghĩ đến những mạo hiểm giả.
Lý do cậu suy nghĩ thế, là bởi vì trước kia tại thị trấn bù nhìn cậu đã thấy qua rất nhiều mạo hiểm giả hệt như Galron đây.
“Raidou.. Ta quên nói với cháu”
“Để đề phòng trường hợp gặp phải nguy hiểm trên chuyến đi dài lần này, nên ta đã thuê một người bảo vệ”
“Tên của anh ta là Galron, một mạo hiểm giả Rank B đến từ Vassia.”
Khi Raidou vẫn còn đang vướng bận với suy nghĩ của mình thì ông Barlow đã lên tiếng giải thích về sự có mặt của chàng trai Galron.
Một mạo hiểm giả Rank B, cấp bậc đại diện cho chuyên gia về những khả năng được đánh giá thông qua Công hội hoặc Hội quán.
Và cũng không thể ngờ được rằng một mạo hiểm giả có cấp bậc cao như thế lại đang có mặt tại đây.
“Một mạo hiểm giả.. Rank B ư...”
Raidou leo lên toa xe ngựa và để chiếc túi vải qua một bên, trong đầu thì vẫn còn khá nhiều câu hỏi về chàng trai Galron kia.
“Grah!?..”
“À.. Xin lỗi.. Lên nào Ruijerd..”
Sau khi leo lên toa xe ngựa thành công, Raidou liền bị phân tâm khi Ruijerd từ dưới kêu lên thành tiếng.
Như thể hiểu được Ruijerd nói gì, Raidou đã ngay lập tức giơ tay xuống để giúp đỡ bằng cách kéo cậu ta lên toa xe.
Vệ thần Ulanni Meredith cũng đã lên toa xe từ trước, tiếp theo là Califa mang theo thùng gỗ nặng nề nhưng cũng may sau đó cũng được sự giúp đỡ đến từ Raidou.
Ba người Raidou, Ruijerd, Califa, bọn họ đều ngồi ở bên trái, đối diện là Galron và vị vệ thần Ulanni Meredith.
Toa xe ngựa này có thể chở đến 6 hoặc 8 người, nhưng vì chuyến đi dài nên một số chỗ trống đã được sử dụng triệt để.
Nói trắng ra thì trên toa xe không chỉ có nhóm của Raidou và Galron đây, mà còn đấy là rất nhiều những thùng gỗ chứa đựng lương thực và dụng cụ sinh hoạt của chuyến đi dài này.
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị từ trước, số tiền mà Raidou đã đưa ra cho chuyến đi dài này đủ để cho Carnell và Barlow mua lương thực và những thứ cần thiết.
“Phải rồi.. Của ông đây ạ.. Đây là số tiền phí của chuyến đi dài lần này.. Tôi và mọi người đều đã đủ 40 Xu Đồng..”
Khi tất cả đều sẵn sàng, Raidou đã ngó đến gần chỗ lái và điều khiển ngựa để đưa cho ông cháu Carnell với Barlow số tiền phí của họ.
40 Xu Đồng Aurora's cho mỗi người, đó là tính cả chi phí ăn uống.
Vì nhóm Raidou có đến 4 người, vậy nên tổng cộng là 1 Xu bạc và 60 Xu Đồng Aurora's..
Tất cả số tiền đều đã được nhét vào một chiếc túi nhỏ được khâu vá đơn sơ.
“Ôi.. Mừng là cậu vẫn còn nhớ đến chuyện này, nếu không thì lão già này sẽ quên mất..”
“Ông ơi.. Đúng như lời cậu ta, tổng cộng là 1 Xu Bạc và 60 Xu Đồng Aurora's.. Vừa đủ cho 4 người..”
Khi nhận lấy số tiền từ tay Raidou, hai ông cháu Carnell và Barlow đã mừng rỡ với nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt.
Carnell đã đếm từng đồng Aurora's ở trong chiếc nhỏ đấy, thật sự hệt như lời của Raidou đã nói.
Tất cả đều đã xong xuôi và chuẩn bị sẵn sàng, cất đi số tiền vừa nhận được Carnell đã lập tức giữ dây ngựa để lái.
“Được rồi, tất cả đều đã sẵn sàng rồi nhỉ”
“Chúng ta đi thôi nào, chuyến đi dài này sẽ mất nhiều ngày đấy..”
Lão già Barlow lên tiếng nói với tất cả những người trong toa xe, và rồi sau đó ngựa đã được điều khiển bởi Carnell.
Tiếng bước chân của ngựa dần rõ hơn, và rồi chiếc xe ngựa đã lên đường rời khỏi ngôi làng Nepas Gaston.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
Chiếc xe ngựa chạy theo con đường mòn dẫn đến phía tây.
Hình bóng của ngôi làng Nepas Gaston cũng đã xa dần và chẳng mấy chốc thì khuất khỏi tầm mắt của tất cả bọn họ.
Chuyến đi dài lần này sẽ mất rất nhiều ngày, nhưng đây là một phần hiển nhiên vì cuộc hành trình của nhóm Raidou là tiến đến nơi thung lũng gió Selio Wialey.
“Ta là Galron.. Như cậu thấy đấy, một mạo hiểm giả Rank B đến từ Vassia..”
“À vâng.. Tôi là Raidou.”
Trên chuyến đi dài lần này, Galron đã chủ động bắt chuyện với Raidou.
Trong anh ta cũng không có vẻ gì là nguy hiểm nên thành ra Raidou cũng chẳng đề phòng gì mấy.
“Ta đã nghe kể từ ông Barlow rồi.. Cậu cùng với nhóm của mình đang tiến đến phía tây nhỉ.”
“Đúng vậy.. Nhóm của chúng tôi.. Đang tiến đến phía tây..”
Khi nhìn thấy cách nói chuyện không thành thục ngôn ngữ của Raidou, Galron đã rất tò mò về nơi xuất thân của họ.
Ngay từ ban đầu anh ta cũng đã suy nghĩ, rằng nhóm của Raidou đến từ một bộ lạc thú nhân tộc nào đó trên lục địa Vassia này.
Việc đồng hành cùng nhau trên một chuyến đi dài, cũng là một cơ hội để cho Galron điều tra thêm về nhóm của bọn họ.
“Vậy chắc hẳn các cô cậu đây là một nhóm du mục nhỉ, dẫu sao thì ở phía tây cũng có rất nhiều bộ lạc kia mà.”
Galron đã lên tiếng với Raidou, nhìn thì có vẻ chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng mà nó trái ngược hoàn toàn.
Galron đang moi móc thông tin về nhóm của Raidou thông qua một cuộc trò chuyện thân thiện với nhau.
Nụ cười trên khuôn mặt của anh ta đã che giấu đi tất cả, và chẳng ai nhận ra được sự bất thường của những lời vừa rồi.
“Vâng.. Cũng có thể là vậy.”
Raidou mỉm cười gật đầu trả lời Galron, cả hai đều trong khá thoải mái và không có gì là khó chịu cả.
Và tất nhiên khi bầu không khí trở nên gần gũi và thoải mái, thì cũng chính là lúc Galron tiến thêm một bước trong cuộc trò chuyện này.
“Vậy sao.. Tuyệt thật.. Ta cũng có chút hiếu kỳ về những bộ lạc ở phía tây”
“Cậu có thể kể thêm cho ta về nó chứ, ví dụ như tên bộ lạc của mình chẳng hạn”
“Nhưng mà, nếu như cậu không muốn nói thì cũng không sao đâu”
“Ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi..”
Galron tự nhận rằng mình có chút hiếu kỳ về những bộ lạc ở phía tây.
Anh ta đã lên tiếng hỏi rõ hơn về bộ lạc của Raidou, hay chính xác hơn là muốn moi móc thông tin về nó.
Với sự thân thiện đấy, chẳng ai lại nảy sinh nghi ngờ về những lời của Galron cả, và Raidou cũng như thế.
“Như anh thấy đấy.. Chúng tôi đang đi đến.. Nơi một bộ lạc.. Nằm ở phía tây của lục địa này..”
Raidou lên tiếng thoải mái với Galron, cậu chẳng mảy may nghi ngờ về những lời vừa rồi của anh ta.
Nhưng vì không thể chờ đợi thêm, Galron đã lên tiếng hỏi thẳng thông tin về bộ lạc mà Raidou đang cùng với nhóm của mình tiến đến:
“Hóa ra là thế.. Nhóm của các cô cậu có vẻ đang có một chuyến hành trình dài nhỉ, không biết lý do là gì nhưng quả là đáng khâm phục”
“Mà... Cậu có thể cho ta biết rõ, cái tên về bộ lạc đấy được chứ.. Nó là của nhân loại sao?..”
Giọng điệu vẫn thoải mái và thân thiện, nhưng những lời thốt ra lại quá nhanh chóng và bất ngờ.
Thành ra Galron đã khiến cho Raidou khựng lại một lát, nhưng sau đó thì lại chẳng có sự nghi ngờ nào nảy sinh cả.
“Vâng.. Bộ lạc đấy.. Có tên gọi là.. Pho...
“Raidou!!.”
Một giọng nói khác liền bất ngờ cất ngang cuộc trò chuyện giữa cả hai.
Raidou lập tức khựng lại, ánh mắt cậu chuyển sự chú ý sang vị vệ thần Ulanni Meredith.
Khi nhìn vào bên trong mũ áo choàng của ngài ấy, ta có thể thấy rõ một sự khó chịu đang hiện hữu tại đó.
Tất nhiên giọng vừa rồi chính là của vị vệ thần, và nó là một lời cảnh cáo dành cho Raidou vì đã không đề phòng trước những người xa lạ.
“Ngươi đã đi quá xa rồi đấy..”
Vị vệ thần Ulanni Meredith cảnh cáo Raidou bằng những lời ngắn gọn nhưng cũng đủ để hiểu được.
“Vâ.. Vâng.. Tôi hiểu rồi.”
Khó khăn lên tiếng đáp lại vị vệ thần, hơn ai hết Raidou là người duy nhất hiểu rõ được những lời cảnh cáo vừa rồi.
Giờ đây bầu không khí im lặng đã bao trùm tất cả, Raidou đã im lặng đi để kiềm hãm lời nói của mình lại.
Không nên tiết lộ thông tin về bộ lạc phong lang, kể cả đó là cái tên đi chăng nữa.
Sự im lặng và lời cảnh báo vừa rồi của vị vệ thần.
Galron biết rằng mình đã thất bại trong việc moi móc thông tin về nhóm của bọn họ.
Nhưng đây không phải là cơ hội duy nhất để tiếp cận và môi móc thông tin, vẫn còn rất nhiều lần khác, nên là giờ cứ việc chờ đợi mà thôi.
“...”
Và rồi cứ thế.
Sự im lặng đã bao trùm lấy tất cả.
Chiếc xe ngựa vẫn đang tiếp tục chạy trên con đường mòn.
Bọn họ đã rời khỏi ngôi làng Nepas Gaston để tiến đến một nơi xa lạ ở phía tây nằm trên lục địa Vassia này.
-------------------------------------
Trong khi nhóm của Raidou đang trên đường tiến đến phía tây nơi bộ lạc phong lang chờ đợi.
Thì ở bên này, tại vương quốc Vassia nơi bình minh ló dạng.
Có một đoàn hiệp sĩ đang tiến vào nơi trung tâm của vương quốc này.
Với giáp phục mang biểu tượng hoa hồng và những cơn gió thoảng qua.
Không mấy xa lạ gì, đoàn hiệp sĩ đó là những người dưới trướng của ngài tử tước.
Đoàn hiệp sĩ Patrick.
“Mọi người mau ra xem, đó chính là đoàn hiệp sĩ của ngài Patrick đấy!!.”
“Là đoàn hiệp sĩ của ngài Patrick!!.. Cuối cùng thì bọn họ cũng đã trở về rồi!!..”
”Ngài Patrick!!.. Chào mừng ngài quay trở về!!..”
Tại một con đường của vương quốc Vassia, nơi đoàn hiệp sĩ của Patrick đang cưỡi ngựa tiến đến trung tâm.
Người dân đang tập hợp lại thành đám đông và hô hào chào mừng đoàn hiệp sĩ.
Hai bên đường đều đông đúc một cách khó tả, ai nấy cũng vui mừng chào đón khi thấy được bọn họ.
Hai bên là người dân hô hào chào mừng, đoàn hiệp sĩ Patrick cứ vậy mà cưỡi ngựa đi tiến thẳng vào nơi trung tâm của vương quốc Vassia.
Thật sự thì bầu không khí ở nơi này đang cực kỳ náo nhiệt với sự trở lại của họ.
Có vẻ như ở đây ai cũng biết đến đoàn hiệp sĩ của Patrick cả.
...
Và rồi mọi thứ lại cứ trôi qua, đoàn hiệp sĩ Patrick đã tiến vào nơi trung tâm của vương quốc Vassia.
Tiến thẳng đến nơi hoàng cung đang chờ đợi, xuống khỏi lưng ngựa và dạo bước trong hành lang đầy cao quý.
Sau đó theo bước binh lính dẫn đường, cuối cùng thì chính là diện kiến trước nhà vua đang ngự trị lục địa này.
Vị vua của nơi bình minh ló dạng, người đã cai trị vương quốc hơn 50 năm nay.
Vị vua đã làm nên tên tuổi của mình từ đôi bàn tay trắng.
Vị vua mà ai cũng kính trọng và nể phục khi nghe đến.
Vị vua mang danh xưng người ngự trị lục địa bình minh.
Vị vua Anatole Dermot.
“Hân hạnh được diện kiến ngài thưa đức vua”
“Chúng thần đã trở về sau cuộc điều tra tại phương nam.”
Quỳ xuống trước vị vua, tất cả mọi người bên trong đoàn hiệp sĩ Patrick đều đã cúi đầu để tỏ lòng thành tôn kính trước ngài ấy.
Bọn họ đều im lặng, chỉ có duy nhất một người lên tiếng với nhà vua, đó chính là vị đội trưởng Patrick.
“Patrick”
“Ngươi không cần phải lễ nghi đâu”
“Hãy ngước đầu lên thật cao và đối diện với ta.”
Giọng nói của nhà vua cất lên với chỉ thị kêu gọi Patrick ngước lên nhìn mình.
Không muốn để cho nhà vua thất vọng vì chờ đợi, vị đội trưởng Patrick liền ngước lên nhìn đối diện với ngài.
Ngồi nghiêm nghị trên ngai vàng của mình, khuôn mặt già dặn cùng với mái tóc ngắn đang bạc phơ dần.
Trên vai là chiếc lông bào màu ánh bạc khoác cả thân, trang phục màu tối và xám khiến ngài toát lên vẻ nghiêm nghị nhưng có phần u ấm.
Trên đầu ngài là chiếc vương miện mang họa tiết đường chéo giao nhau hệt những ngọn núi, kèm với đó là mặt chính như thể bình minh đang ló dạng tại chính giữa của nó.
Trên tay ngài đang giữ một cây trượng kim loại có màu ánh trăng, nó mang họa tiết sắc sảo đến khó tả trải dài từ phía dưới lên trên nơi mà mặt trời soi sáng tất cả.
Ánh bạc.. Ánh dương.. Ánh trăng..
Những màu sắc đại diện cho lục địa Vassia và cả nơi bầu trời trên cao.
Những màu sắc đó cũng đại diện cho 3 vị hiệp sĩ trung thành phục vụ dưới trướng của ngài ấy.
Những vị hiệp sĩ trung thành đó, họ đang ở phía sau nghiêm nghị đứng yên và bảo vệ ngai vàng của nhà vua trước những mối đe dọa.
Đầu tiên chính là ánh trăng soi sáng tất cả, vị hiệp sĩ trung thành nhất có bộ giáp trắng sáng và thanh kiếm bán nguyệt bên hông.
Hiệp sĩ ánh trăng Rishima Varhmiel.
Thứ hai chính là ánh dương soi sáng tất cả, vị hiệp sĩ trẻ tuổi mang sự nhiệt huyết của mặt trời, cô ấy sở hữu một bộ giáp vàng cam kèm với thanh kiếm lớn nặng nề bên hông mình.
Hiệp sĩ ánh dương Kara.
Cuối cùng thì chính là ánh bạc của những thứ sắc bén nhất trên thế giới này, vị hiệp sĩ mang bộ giáp to lớn với ngoại hình cân đối kèm theo đó là thanh kiếm sắt bình thường ở bên hông mình.
Hiệp sĩ ánh bạc Avakar.
Những vị hiệp sĩ trung thành này chịu trách nhiệm bảo vệ ngai vàng của nhà vua Dermot và cả vương quốc Vassia.
Bọn họ là những người được đích thân nhà vua lựa chọn.
Với một lòng trung thành tuyệt đối, thanh kiếm của họ chính là thứ sẽ bảo vệ vương quốc này.
Trở lại chuyện quan trọng nhất trong hôm nay, đó chính là thông báo tin tức về thị trấn bù nhìn.
Nhà vua Dermot ngước nhìn đến phía dưới, nơi Patrick đang quỳ xuống tỏ vẻ tôn kính ngài.
Sau đó thì giọng nói của nhà vua đã được cất lên:
“Patrick.. Ngươi trở về vương quốc, vậy có nghĩa là nhiệm vụ mà ta giao cho đoàn hiệp sĩ đã hoàn thành”
“Hãy kể đi.. Chuyện gì đã xảy ra với thị trấn bù nhìn nằm ở phía nam của lục địa.”
Đứng trước vị vua bình minh, đội trưởng Patrick đã không chần chừ mà lên tiếng rằng:
“Vâng thưa đức vua, thần sẽ kể tất cả mọi thứ mà mình đã điều tra được”
“Chuyện xảy ra ở thị trấn bù nhìn, nó hoàn toàn chính xác với những gì mà ngài đã tiên đoán”
“Sự kiện chọn lọc...”
Khi lời của Patrick được thốt lên, ánh mắt của vị vua Dermot đã thay đổi.
Đôi mắt ấy đã chuyển sang thành màu xanh lục bảo bí ấn.
Dần dần một hình ảnh đã hiện rõ tại đôi mắt đấy của vị vua.
Hình ảnh hệt như một con rắn đang tự cắn vào đuổi của mình.
Đó là khả năng của sự tái sinh và vĩnh hằng.
Đôi mắt của nhà vua Dermot chính là lời tiên tri dành cho hai đứa con của dải sáng tương lai.
Aurora's.
...Kết thúc...