Chương 61: Galron kẻ truy đuổi cơ hội lướt ngang qua mình.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
Tại phương nam có một ngôi làng khá đặc biệt với cái tên Nepas Gaston, nơi đó có những con đường mòn trải dài đến các hướng khác nhau.
Đồng tây nam bắc, những con đường mòn ở ngôi làng đó đều dẫn đến tất cả mọi nơi.
Bởi vì trước đây ngôi làng này từng là điểm bắt đầu để xây dựng nên những con đường mòn theo lời của nhà vua Dermot's.
Nhưng điều đáng chú ý nhất, chính là giao thương tại ngôi làng đặc biệt này.
Đa số những người dân sinh sống ở đây đều dựa vào những đoàn thương nhân và các nhóm du mục từ phương xa.
Và giữa trung tâm của ngôi làng này, chính là nơi náo nhiệt nhất mỗi ngày.
“Nào mọi người!!.. Hãy ghé qua đoàn thương nhân của chúng tôi, có rất nhiều hàng hóa đến từ phía tây xa xôi đây!!!.”
“Nghe đây!!.. Đây là áo giáp được làm từ vảy quái vật Basilisk dạng rắn khổng lồ, và chỉ với 48 Xu Bạc Aurora's là có thể sở hữu được nó!!!..”
Bầu không khí náo nhiệt tại trung tâm của ngôi làng, những thương nhân và các nhóm du mục đều đang rao bán những mặt hàng của họ.
Tất cả bọn họ đều có những hàng hóa của riêng mình và một trong số đó, nổi bật nhất chính là áo giáp được làm từ vảy quái vật Basilisk.
Tuy chúng ta vẫn chưa rõ quái vật Basilisk ra làm sao, nhưng theo lời của một số người ở đây thì nó có rất nhiều loại.
Sự náo nhiệt dần tăng lên khi một số người đứng ở gần đoàn xe thương nhân rao bán áo giáp Basilisk đã tò mò tiến đến gần hỏi han:
“Có thật sự đây là áo choàng được làm từ vảy quái thú Basilisk không.. Làm sao mà anh có thể lấy được nó cơ chứ?..”
Một người lên tiếng hỏi, và sau đó thì đã nhận được câu trả lời từ chủ rao bán áo giáp Basilisk:
“Tất nhiên đây thật sự là vảy Basilisk rồi.. Nhưng vì một số lý do nên tôi không thể tiết lộ nơi cung cấp nguyên liệu được.”
Người rao bán xác nhận áo giáp Basilisk mà mình đang rao bán chính là hàng thật, nhưng thông tin về nơi lấy được nguyên liệu thì lại không thể tiết lộ cho tất cả những người có mặt tại đây.
Áo giáp được làm từ vảy Basilisk dạng rắn, một cách khách quan mà nói trong nó khá vừa vặn với tất cả những người có mặt tại đây.
Nói đến giá cả thì nó thật sự rất đắt đỏ so với mức lương tầm trung của một người bình thường.
Nói chung thì sẽ chẳng có một ai mạo hiểm mua nó về nếu như chưa tận mắt chứng kiến sự hữu ích của nó.
“Đừng lo lắng!!.. Nếu như tất cả những ai có mặt ở đây đang nghi ngờ về nó, thì tôi sẽ chứng minh rằng mặt hàng áo giáp Basilisk này xứng đáng với cái giá 48 Xu bạc Aurora's!!!..”
Khi tất cả đều nảy sinh sự nghi ngờ với áo giáp Basilisk thì chủ rao bán nó đã lên tiếng muốn xác nhận rằng nó xứng đáng với giá cả.
Hành động tiếp theo của chủ rao bán đã lập tức khiến cho tất cả những người có mặt ở đoàn thương nhân này phải bất ngờ.
“Galron mau mang theo v·ũ k·hí ra đây..”
Với mái tóc ngắn màu nâu, cùng bộ trang phục đơn giản vừa vặn để di chuyển, vết sẹo dọc đường ngay mắt trái, một chàng trai khoảng chừng 26 xuất hiện kèm theo thanh kiếm sắt được vác theo bên hông mình.
Theo lời của chủ rao bán thì anh ta được gọi là Galron và có vẻ như là một người được thuê để bảo vệ đoàn thương nhân này.
Trở lại với chủ đề chính, ngay khi đến gần với áo giáp Basilisk thì Galron đã rút thanh kiếm sắt ra khỏi vỏ bọc.
Hành động tiếp theo thì cũng quá đủ để đoán được, thanh kiếm sắt kia đã lập tức được vung mạnh vào áo giáp Basilisk.
“...!!!KENG!!!...”.
Một âm thanh v·a c·hạm lớn liền được phát ra, sau khi nó kết thúc thì tất cả những người có mặt tại đây đều đã tròn mắt kinh ngạc.
Thanh kiếm sắt trên tay Galron, nó đã bị nứt một đường lớn sau đòn t·ấn c·ông vừa rồi, và chẳng mấy chốc thì lại vỡ vụn.
Từng mảnh vỡ rơi xuống mặt đất, chỉ còn lại cán kiếm và một phần lưỡi còn sót lại.
“Không thể tin được.. Thanh kiếm đấy đã vỡ vụn chỉ với một lần v·a c·hạm mạnh sao!?.”
“Áo giáp.. Nó vẫn còn nguyên vẹn sau đòn t·ấn c·ông vừa rồi từ anh ta, đây thật sự là nguyên liệu từ quái vật Basilisk!?.”
Một vài người đã kinh ngạc thốt lên sau khi bọn họ chứng kiến những gì vừa mới xảy ra.
Và rồi dần dần một đám đông đã được hình thành từ những người hiếu kỳ về nó.
Tâm điểm chú ý tại trung tâm của ngôi làng giờ đây chính là đoàn xe thương nhân đang rao bán mặt hàng áo giáp Basilisk.
“Có thật sự đó là áo giáp được làm từ vảy Basilisk không!?.”
“Không rõ lắm, nhưng mà vừa rồi thanh kiếm kia đã bị vỡ nát khi v·a c·hạm mạnh với nó đấy..”
“Đùa sao.. Là vảy quái vật Basilisk dạng rắn đấy, để tiêu diệt được nó cần phải có một nhóm mạo hiểm giả Rank B đấy..”
Những giọng nói bàn tán của một đám đông lớn, từng người một đang chen lấn nhau để tận mắt chứng kiến áo giáp Basilisk.
Nhưng rồi đến cùng thì vẫn chẳng có ai mua nó cả, bởi vì bọn họ chỉ tập hợp lại chỉ vì sự hiếu kỳ mà thôi.
Và rồi thời gian cứ thế mà trôi qua, chẳng mấy chốc từ một đám đông đã giải tán chỉ còn lại vỏn vẹn một vài người.
Chủ rao bán áo giáp Basilisk cũng đã dừng lại công việc của mình.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc, vì đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Hãy tiến vào sau bên trong một nơi vắng vẻ, với hai bên là đoàn xe của các thương nhân che chắn lại.
“KHỐN!!.. Ngôi làng này chẳng mấy ai hiểu được sự giá trị thật sự của nó cả!!.”
Một giọng nói tức giận phát ra tại nơi vắng vẻ đó, rõ ràng thì đấy chính là chủ rao bán mặt hàng áo giáp Basilisk.
Ông ta khoảng tầm 50, có ngoại hình trung bình với chiều cao 1m65, trang phục thì được khâu vá từ một loại vải đất đỏ đến từ phương tây.
Hiện tại thì khuôn mặt ông ta đang rất cau có, bởi vì việc buôn bán của đoàn thương nhân đã không được thuận lợi.
“MẸ NÓ CHỨ!!..”
“...!!ẦM!!...”.
Chẳng mấy chốc cơn tức giận đã được bộc phát ra.
Chủ rao bán áo giáp Basilisk đã lên cơn nóng giận và đá mạnh vào những thùng hàng gần mình.
Các loại hoa quả lẫn các mặt hàng liền rơi rớt khỏi những thùng gỗ bị đá, chúng lăn lóc và rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Thật trớ trêu thay những thùng hàng đó là thuộc quyền sở hữu đoàn xe thương nhân của ông ta, rõ ràng đây là tự hại chính mình mà.
“Này lão thương nhân kia!!.”
Một giọng nói khác bất ngờ xuất hiện, hình bóng của một chàng trai khoảng chừng 26 bước đến gần.
Vết sẹo đường dọc ngay mắt trái, anh ta chính là Galron, người đã chứng minh rằng áo giáp Basilisk rất bền.
“Gr.. Galron.. Ngươi muốn gì nữa đây?.”
Khi nhìn thấy Galron thì khuôn mặt của chủ rao bán đã nhăn nhó lại một cách khó chịu.
Mâu thuẫn là không thể tránh khỏi được, bởi vì giữa cả hai chẳng có quan hệ gì lâu dài cả.
Để biết rõ thêm thì chúng ta sẽ tiến sâu vào câu chuyện khi mọi thứ chưa bắt đầu.
Để có thể quảng bá mặt hàng của mình là áo giáp Basilisk, chủ rao bán đã thuê một mạo hiểm giả có cấp bậc trung là Galron.
Nhưng mà vụ làm ăn đã thất bại, thành ra giờ đây ông ta chẳng có tâm trạng để mà nói chuyện với anh.
Và khi thấy được khuôn mặt cau có và nhăn nhó đó, Galron đã lập tức lên tiếng nhắc nhở ông ta:
“Lão quên rồi sao.. Tiền công của ta, tính như thế nào đây?.”
Đáp lại lời nhắc nhở của của Galron vẫn là khuôn mặt khó chịu của chủ rao bán và một giọng nói tức giận:
“Ngươi đùa với ta sao!!.. Giao dịch rõ là đã thất bại rồi, tiền công cái quái gì cơ chứ!!”
“Mau biến đi trước khi ta gọi những kẻ hộ tống đến đây xử lý ngư...
Giọng nói tức giận của chủ rao bán đột nhiên đã dừng lại.
Trước mắt ông ta, Galron đã không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện nhiều lời nữa.
Anh ta rút ra thanh kiếm sắt đã bị vỡ vụn sau cuộc quảng bá áo giáp Basilisk lúc trước, nó vẫn có thể sử dụng dù cho chỉ còn lại cán kiếm và một phần lưỡi.
“Nghe đây lão thương nhân kia, tao đây không muốn nhiều lời đâu”
“Nếu không muốn đầu của mình lìa khỏi thân, thì mày hãy ngoan ngoãn đưa tiền công cho tao đi!!.”
Galron lớn tiếng với chủ rao bán áo giáp Basilisk, hành động tiếp theo của anh ta chính là đe dọa.
Giơ thanh kiếm lên, đôi bàn tay vuốt theo đường lưỡi còn sót lại.
“Chờ.. Chờ đã.. Ta hiểu rồi.. Ta sẽ trả tiên công cho ngươi mà..”
Chủ rao bán đã lập tức hốt hoảng lên khi thấy được hành động đe dọa kia.
Ông ta có thể nhận ra được tính mạng của mình đang bị đe dọa bởi thanh kiếm sắt trên tay Galron.
Gấp gáp mà hoảng hốt lấy ra một túi tiền nhỏ từ trên người mình, rõ ràng là ông ta đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này.
“Tiền của ngươi đây..”
Túi tiền nhỏ từ chủ rao bán liền được trao đến tay Galron.
Khi thấy được túi tiền thì Galron có vẻ khá là hài lòng, ngay sau đó anh ta liền cất đi thanh kiếm sắt.
Mở cái túi nhỏ ra để kiểm tra và xem xét kỹ lưỡng số tiền, tổng cộng là 5 Xu Bạc và 20 Xu Đồng Aurora's.
“Hah.. Cũng biết điều đó chứ... Nhưng mà!!.”
“Không phải ta đã đưa tiền công rồi sao, ngươi còn muốn gì nữa cơ chứ!?.”
Galron đột nhiên mỉm cười và cất đi túi tiền nhỏ vừa được trao.
Nhưng thay vì mọi thứ phải kết thúc, thì rắc rối khác lại đến với chủ rao bán áo giáp Basilisk.
Nhận thấy được sự sợ hãi thông qua khuôn mặt của ông ta, Galron lại tiếp tục rút thanh kiếm sắt kia ra để đe dọa thêm một lần nữa:
“Nhìn xem này.. Thanh kiếm của tao đã bị hư hỏng nặng nề sau màn quảng cáo cho áo giáp của mày”
“Vì vậy.. Thứ mà tao muốn có được, chính là số tiền bồi thường cho thanh kiếm.”
Galron lên tiếng đe dọa chủ rao bán, lần này thì không phải như vừa rồi mà đây rõ ràng là ăn c·ướp.
Giữa một nơi vắng vẻ, ít người qua lại và chẳng mấy ai để ý đến giọng nói sợ hãi của chủ rao bán áo giáp Basilisk.
Một nơi thích hợp cho việc c·ướp b·óc và đe dọa đến tính mạng người khác.
“Đừng có được nước mà làm tới, ngươi nghĩ rằng ta s...
“...!!XẸT!!...”.
Khi chủ rao bán cố gắng lên tiếng chống trả thì thanh kiếm sắt trên tay Galron đã lập tức được vung đến.
Cổ họng của ông ta liền xuất hiện một đường chém nhỏ, v·ết t·hương không lớn nhưng cũng đủ để đe dọa đến tinh thần.
“Ch.. Chờ đã.. Ta sẽ đưa tiền bồi thường.. Nên làm ơn đừng g·iết ta..”
Một ít máu đã chảy ra, chủ rao bán áo giáp Basilisk liền sử dụng bàn tay để giữ lấy cổ họng của mình.
Sau đó thì ông ta đã lên tiếng van xin sự tha mạng, những cũng không quên lấy ra một số tiền từ trong người mình.
Số tiền được lấy ra ngay lập tức bị Galron c·ướp đoạt hết tất cả.
“23 Xu Bạc Aurora's... Quả nhiên là mày vẫn còn rất nhiều tiền trong người.”
Galron mỉm cười khi giữ trong tay số tiền vừa mới c·ướp đoạt được.
Chủ rao bán áo giáp Basilisk thì vẫn đang còn sợ hãi trước thanh kiếm sắt kia, nhưng thật may mắn cho ông ta vì mọi thứ đến đây có vẻ là kết thúc rồi.
“Mày còn đứng đó làm gì.. Mau cút đi trước khi tao đây đổi ý!!..”
“Vâng.. Vâng.. Tôi đi ngay đây..”
Với khuôn mặt đáng sợ và thanh kiếm sắt trên tay, Galron đã lớn tiếng xua đuổi chủ rao bán.
Ông ta cũng chẳng muốn ở lại, nên đã vội vàng sợ hãi rời đi cùng với v·ết t·hương trên cổ họng.
“...!!Bịch!!...”.
Khi chủ rao bán chạy đến một ngã rẽ của đoàn xe thương nhân, một bóng hình người khoác áo choàng che phủ toàn thân đã bất ngờ xuất hiện.
Sau đó thì bóng hình người khoác áo choàng đã v·a c·hạm với chủ rao bán, nhưng chẳng có ai ngã ra cả.
Chủ rao bán đã bị sự sợ hãi lấn át, sau cú v·a c·hạm đó thì ông ta lại tiếp tục hoảng hốt chạy đi.
“Hử?..”
Tiếng v·a c·hạm liền khiến cho Galron chú ý đến bóng hình người khoác áo choàng che phủ toàn thân ở trước mắt mình.
Người đó đang tiến đến gần nơi mà anh ta đang đứng chờ, nhưng đã không có cuộc chiến nào xảy ra.
Đơn giản là cả hai chẳng quen biết hay có xung đột bất ngờ nào, chỉ là lướt ngang qua như những con người xa lạ mà thôi.
“Cái mùi này!?...”
Nhưng đã có một điều khiến cho Galron để tâm đến bóng hình người khoác áo choàng che phủ toàn thân kia.
Mùi hương thoáng qua từ người đó, Galron đã từng hít phải khá nhiều trong cuộc đời của mình rồi.
“Là thú nhân tộc sao?...”
Mùi hương đó hệt như của những kẻ đến từ thú nhân tộc vậy.
Liệu rằng người khoác áo choàng đang bước đi phía trước có phải là một thú nhân đến từ một bộ lạc nào đó hay không.
“...”
Galron im lặng và đứng nhìn bóng hình người khoác áo choàng che phủ toàn thân kia.
Trong một khoảng khắc anh ta đã thấy được nó, một chiếc vòng tay lấp ló bên tay trái của người đó.
Hình dáng chiếc vòng tay và những ký tự lẫn hình ảnh kỳ lạ ở bên trên.
“Quả nhiên là thú nhân tộc.. Đó chắc hẳn là di vật của chúng..”
Galron mỉm cười khi nhìn thấy chiếc vòng tay của thú nhân tộc, một di vật minh chứng cho bộ lạc phong lang.
“Di vật đó.. Là bộ lạc phong lang sao, kẻ đó chắc chắn sẽ có giá khá cao đấy..”
Một ý nghĩ cực kỳ tàn ác đã chợt xuất hiện bên trong đầu của Galron.
Anh ta sẽ bắt được bóng hình người khoác áo choàng che phủ toàn thân kia, với mục tiêu là số tiền trao đổi với lũ buôn bán nô lệ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để manh động, bởi vì khi nhắc đến bộ lạc phong lang Galron đã có chút đề phòng.
Dường như trong quá khứ anh ta đã từng chạm trán với một thú nhân tộc đến từ bộ lạc phong lang rồi chăng.
“Mà thôi.. Dù sao thì truy đuổi con mồi vẫn là phương châm tốt nhất, cứ chờ xem tình hình thế nào đã...”
Galron đã không t·ấn c·ông bóng hình người khoác áo choàng, thay vào đó thì bước rời đi theo hướng ngược lại.
Nếu như t·ấn c·ông bất ngờ thì chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, dù sao thì chủng loại sói luôn là những kẻ có giác quan tốt hơn tất cả.
Nếu như b·ị đ·ánh ngược lại thì sao đây, Galron rời đi với những suy nghĩ đó.
Điều mà anh ta cần làm bây giờ chính là:
“Phải rồi.. Thanh kiếm sắt này giờ vô dụng rồi, có nên chi tiền để mua cái ngon hơn không nhỉ?.”
Vừa suy nghĩ vừa bước rời đi, Galron đã biến mất hoàn toàn khỏi trung tâm của ngôi làng Nepas Gaston này.
Giờ đây chỉ còn lại sự vắng vẻ, hai bên là đoàn thương nhân nhưng rồi bọn họ cũng đã rời đi để giao thương với những nơi khác.
...
Thời gian cứ thế lại trôi qua nơi đây.
Chúng ta đều biết rõ bóng hình người khoác áo choàng che phủ toàn thân vừa rồi là ai.
Hoặc chí ít là tất cả đang tò mò về thân phận của ngươi đó chẳng hạn.
Cũng không mấy xa lạ là bao, bóng hình người khoác áo choàng che phủ toàn thân chính là chàng trai trẻ sở hữu mái tóc đen tuyền Raidou.
Lý do mà cậu xuất hiện chậm trễ như thế này thì chúng ta sẽ rõ khi cậu ta gặp lại những người đồng hành cùng với mình.
“Raidou.. Mừng là cậu quay lại rồi, mọi chuyện thế nào rồi?..”
Giọng nói của một cô gái trẻ thốt lên, chính là Califa và cô ấy đã rất mừng khi nhìn thấy bóng hình của Raidou.
Những người khác cũng hệt vậy, bọn họ khá là trông chờ sự trở lại của cậu.
“Xin lỗi nhé.. Có hơi mất thời gian.. Nhưng cũng may mắn thật.. Tôi đã tìm được rồi.”
Có vẻ như Raidou đã tách ra khỏi những người bạn đồng hành cùng với mình để tìm kiếm một cái gì đó.
Tất nhiên là mục đích của việc tách ra cũng đã sắp sửa được tiết lộ.
“Thật.. Thật sao, vậy là cậu đã tìm được một người lái xe ngựa tiến đến phía tây rồi sao?.”
Chính xác là vậy, việc tách ra khỏi những người bạn đồng hành chính là để tìm kiếm một người lái xe ngựa.
Việc đi bộ đường dài là cực kỳ khó khăn, đối với tất cả bọn họ việc đi đến phía tây thật là xa vời làm sao.
Khi nhìn thấy thể lực và sức chịu đựng đường dài của tất cả, vị vệ thần Ulanni Meredith đã đưa ra một gợi ý.
Rằng tất cả sẽ thuê một người lái xe ngựa đường dài đến phía tây, nơi mà thung lũng gió Selio Wialey đang chờ đợi.
Nhưng mà để tìm kiếm được một người lái xe ngựa như thế thì lại cực kỳ khó khăn.
Và cũng thật may mắn là Raidou đã tìm được người đó.
“Một người lái xe có lộ trình đến một ngôi làng gần phía tây sao!?.”
Trở lại với bọn họ, sau khi trở lại Raidou đã giải thích mọi thứ cho bọn họ biết rõ hơn về người lái xe ngựa được thuê.
Rằng người đó chỉ có lộ trình tiến đến một ngôi làng nằm sát với phương tây.
Nhiêu đó cũng là quá tốt rồi, ít ra thì cũng phải là đi chân trần.
“Cái gì!?.. 40 Xu Đồng Aurora's cho một người sao, như thế là quá đắt rồi đấy!!..”
Khi đang giải thích rõ ràng thì Califa đã bất ngờ thố lên rõ to.
Chỉ tại vì cô ấy quá đỗi kinh ngạc khi nghe đến số tiền ước tính cho chuyến đi xe ngựa đường dài lần này.
“Đừng có than thở.. Giá cả thế là hợp lý rồi đấy..”
Một giọng nói khác liền cất lên để ngăn cản hành động than thở về giá cả của Califa.
Với má tóc màu xanh dương của bầu trời, đó chính là giọng của vị vệ thần Ulanni Meredith.
Cô ấy đã liền lên tiếng để giải thích cho tất cả hiểu thêm:
“Nghe đây.. Đối với những người lái xe ngựa đường dài, thông thường giá cả sẽ được tính theo tiền lương thực lẫn công sức của họ”
“40 Xu Đồng Aurora's là đủ hợp lý rồi, có những nơi bọn họ còn tăng giá cả lên đến tận 1 Xu Bạc đấy..”
Khi nghe được những lời giải thích của vị vệ thần Ulanni Meredith, Califa đã hiểu đôi chút về những người lái xe ngựa.
Và còn một số thứ mà vị vệ thần muốn nói ra, đó chính là chuyện Raidou tách rời khỏi những người bạn đồng hành cùng với mình.
Không phải là chỉ trích về hành động đó, mà là những lời cảm ơn, bởi vì chính vị vệ thần là người nhờ Raidou tìm kiếm giúp mình.
“Raidou.. Cảm ơn ngươi vì đã giúp ta tìm kiếm người lái xe ngựa”
“Lần sau nếu có thể, thì ta sẽ trả ơn lại trong khả năng của mình..”
“Không.. Không cần đâu ạ.. Được giúp đỡ cho ngài.. Đã là quá tốt rồi..”
Vị vệ thần Ulanni Meredith lên tiếng cảm ơn Raidou một cách ngắn gọn nhưng đủ để hiểu được, Raidou cũng đã lập tức đáp lại rõ ràng.
Lý do mà ngài ấy nhờ đến sự giúp đỡ của Raidou, là bởi vì sự phân biệt đối xử giữa hai chủng tộc 'Nhân loại và Thú nhân tộc'.
Còn về phần 40 Xu Đồng Aurora's cho mỗi người trong cuộc hành trình này, đương nhiên là vị vệ thần sẽ lo liệu tất cả vấn đề đấy.
Dù sao thì trên lục địa Vassia này, rất khó để tìm kiếm được một nhân loại chịu giúp đỡ những thú nhân tộc đang gặp khó khăn.
Chẳng mấy ai lại đi giúp đỡ những kẻ khác người cả, và vị vệ thần hiểu được rất rõ điều đó.
“Được rồi.. Ta đi thôi.. Hãy tìm một nơi bên ngoài ngôi làng, để dựng trại nghỉ ngơi qua hôm nay.”
“À phải rồi.. Ngày mai.. Tôi sẽ dẫn mọi người.. Đến nơi xe ngựa chờ đợi..”
“Cậu vất vả rồi Raidou, đêm nay hãy để tôi canh gác trại lửa cho..”
“Ừm.. Cảm ơn cô, Califa...”
“Grah?...”
...Kết thúc...