Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 84: Khẩu chiến




Cuối cùng Nhạn Diên cũng không thể so bì được với độ lì lợm của tên nam nhân, cô nắm lấy tay hắn mà đẩy cả người mình lên, ngồi lên yên ngựa Nhạn Diên thều thào: đau quá, nếu huynh có lòng cứu ta thêm 1 lần nữa...

Nói xong cô gục trên lưng hắn, tên nam nhân tóc đen tiếp tục đánh ngựa còn nhanh hơn chạy theo 1 hướng rất xa.

Khi mở mắt ra Nhạn Diên cảm thấy cả người đau đớn ê ẩm, cô nhìn xung quanh khắp nơi. Đây không phải là nơi cô muốn đến, Nhạn Diên bước xuống giường sau đó đi cà nhắc ra khỏi phòng xem xét tình hình.

Cô bước ra thì đã nhìn thấy nơi đây là trên 1 đỉnh núi cao, tên nam nhân kia đã thay đồ hắn còn đang nằm trên ghế thong thả mà canh thuốc, cuốn sách trên mặt hắn che đi cả dung nhan khiến cho Nhạn Diên muôn phần tò mò, cô rất hiếu kì người này có diện mạo như thế nào và vì sao lại tận tình giúp đỡ cô.

Nhạn Diên đi lại gần chỗ hắn ngủ, cô ngồi xuống ghé đầu sát lại mà từ từ gỡ cuốn sách xuống, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt nam nhân, quả nhiên! đúng là thiếu niên anh hùng rất đẹp trai.

Nhìn tên nam nhân đó 1 chút sau đó cô để lại cuốn sách che mặt cho hắn, nhìn qua nồi thuốc đang sôi Nhạn Diên định bắt thuốc ra để cho nó bớt nóng.

Cô vừa đi tìm cái đồ nhắn nồi thì đã không cẩn thận quơ tay làm cho bản thân bị bỏng, theo phản xạ Nhạn Diên nhanh chóng rụt tay lại mà la nhẹ 1 tiếng Aaa.

Xem xét thì cũng không bị gì nặng chỉ là hơn đỏ 1 chút ngay chỗ cổ tay mà thôi nhưng cô chỉ vừa xoa xoa nhẹ chỗ bị bỏng thì phía sau đã vang lên 1 giọng nói khó chịu: cô là đồ ngốc sao?

Nhạn Diên lúc đầu chỉ định trị thương xong là cáo từ xuống núi, cô cũng chỉ có lòng mà đáp lễ vì hắn đã cứu mạng mình ai ngờ lại bị bỏng, còn chưa kịp trả lời thì cả người Nhạn Diên đã bị xốc lên.

Cô bị tên nam nhân đó vác lên bằng 1 tay sau đó đưa vào phòng. . Truyện BJYX

Hắn đặt Nhạn Diên xuống giường nhỏ sau đó ngồi xuống xem xét vết thương đang đỏ của cô. Nhạn Diên hơi khó chịu nên rụt tay lại nhưng đôi bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô lại không chịu buông ra.

Cô đành cười trừ sau đó nói: đại hiệp, cảm ơn huynh đã giúp đỡ tối qua nhưng mà hiện tại vết thương của tôi cũng đỡ rồi, cần phải đi làm việc mình muốn cho nên xin cáo từ.



Nhạn Diên đứng dậy, đi thẳng ra phía bậc đá xuống núi, ai ngờ tên nam nhân cứ mãi không chịu buông tay hắn vậy mà đi theo cô tới tận bậc thang xuống núi.

Nhạn Diên đi vòng quanh 1 hồi cũng xác định đường xuống núi nhưng nhìn lại mấy ngàn bậc thang sâu thẳm phía dưới kia cô bỗng thấy mệt lã.

Nhạn Diên đành quay đầu đi vào lại nhà tranh nhỏ xinh, tên nam nhân bây giờ mới lên tiếng: nữ nhân, cô xấu xí như vậy tại sao lại bị họ ám sát

Nhạn Diên vừa nghe hắn nói, như vừa nghe tiếng gì lạ lẫm liền quay đầu chìa tay ra chỉ vào mặt mình nghi ngờ mà hỏi: huynh nói tôi xấu xí á?

Tên nam nhân không suy nghĩ lập tức gật đầu, đây giống như chuyện lạ đời nhất mà cô từng nghe, cô đi đến bên giếng nhỏ nhìn vào hình ảnh bản thân trong gương, nhìn đi nhìn lại đâu có khác biệt.

Chẳng lẽ??? tên nam nhân trước mắt có vấn đề về thị lực sao? Nhạn Diên đi đến tiến măt mình lại gần hắn mà hỏi: thật sự huynh thấy ta xấu xí sao?

Tên nam nhân tỏ vẻ vô cùng xác thực hắn còn bồi thêm mấy câu: cô đúng là không biết tự lượng sức mình, bị thương đến độ như vậy tôi đã muốn cứu mà còn cào tay tôi đến chảy máu. Có phải cô bị ngốc không?

Nhạn Diên xém cắn lưỡi cô tức đến mức muốn phun lửa vào mặt tên đần độn này: huynh bị điên à, còn biết tôi bị thương nặng mà lại vắc ngang người tôi qua con ngựa đang chạy nhanh, tôi mà không nhảy xuống chắc đã bị gãy xương vì tên óc heo nhà anh rồi.

Tên nam nhân cũng không kém cạnh, hắn liền nói: cha! tiểu cô nương, sao cô lại không giống con gái 1 chút gì hết vậy, không có chút dáng vẻ hiền thục đoan trang gì hết

Nhạn Diên lập tức đáp lời: tôi muốn đoan trang dịu dàng với anh cũng không được, anh là tên đần độn ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp đó

Cả 2 người cãi nhau chí chóe không ai nhường ai, Nhạn Diên nói xong 1 hồi lại muốn hỏi tên nam nhân kia xuống núi thật ra là bao nhiêu bậc thang để mình tự lượng sức nhưng lời từ trong miệng vẫn không thốt ra được cô đành đi vào căn nhà nhỏ