Bà lão, bị đâm nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn, bà ta ra hiệu cho ông lão tiến đến gần hơn vì bà ta đã kề sát mảnh thủy tinh và xương sống của cô, nếu cô dám đâm bà ta thì cô cũng không sống nổi.
Ông lão biết được lập tức nở nụ cười mà chạy đến giơ cao chiếc xẻng sắc chuẩn bị từ trên cắt đứt đầu Nhạn Diên nhưng cô đã đâm xuyên cổ họng của bà ta trước, câm trâm nhọn đã lấy mạng của 3 người. Ông lão lập tức hạ xẻng mạnh xuống, ai ngờ Nhạn Diên đã né qua 1 bên đưa cả người của bà lão kia ra đỡ cho mình.
Kết quả chính ông lão đã cắt đứt đầu vợ mình. Ông ta vô cùng đau khổ lao đến bắt lấy Nhạn Diên, ai ngờ cô đã cầm cây trâm tiếp tục đâm mạnh vào vai ông ta nhưng lại không xi nhê gì, đâm đến độ cây trâm gỗ đã gãy nhưng ông ta vẫn chưa chết. Cứ tưởng Nhạn Diên đã bị bẻ cổ chết rồi, nhưng ngay lúc ông ta vặn đầu Nhạn Diên thì cô đã dù tay mình đâm mạnh vào mắt ông ta.
Khiến cho phản xạ buộc ông ấy phải buông tay ra, Nhạn Diên nhanh như chớp nhảy xuống chạy đi, còn ông lão thì nhanh chóng đuổi sát phía sau. Nơi quá trọ này đồng không mông quạnh, vì để né tránh bọn người Tịnh Nhã Nhạn Diên đã đi đường tắt cho nên nơi đây rất vắng vẻ.
Cô chạy đi 1 lúc thì dừng lại vì quá đau, vùng vết thương ở khắp người đã chảy máu không ngừng. Còn ông lão thì vô cùng phấn khích vì con mồi của mình đã bị kiệt quệ chẳng thể phản khánh nữa, Ông ta tiến đến nhanh chóng sau đó tóm lấy Nhạn Diên vả vào mặt cô mấy phát khiến cho Nhạn Diên đang đớn mà giãy giụa.
Nhưng Nhạn Diên lại im bặt không khóc lóc nữa mà lại cười vô cùng đáng sợ, cô còn đang định xé xát miệng của ông lão thì ông ta đã bị 1 mũi tên găm và đầu chết ngay tức khắc.
Nhạn Diên quay đầu nhìn về phía mũi tên, nam nhân tóc đen cưỡi hắc mã tiến về phía cô bá khí vô cùng.
Nhạn Diên tỏ vẻ sợ hãi mà giả ngất, tên nam nhân đó vẻ mặt đã bị áo choàng che lấp không thể nhìn thấy được, cô cũng không dám mở mắt ra chỉ có thể nằm dưới nền đất im thin thít, trong lòng Nhạn Diên đang thầm cầu nguyện làm ơn đừng có mang tôi đi đâu hết, bỏ lại đi, làm ơn nhưng hình như tên nam nhân kia không nghe
Hắn đã vác Nhạn Diên để lên ngựa rồi sao đó đánh ngựa đi khỏi nơi đó, càng đi càng xa nước Phổ tiến đến 1 vùng đất xa lạ và phương hương mà Nhạn Diên chưa từng biết đến. Cô nằm trên ngựa bị xốc vừa đau vừa tức nhưng cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong.
Đi 1 đoạn dài Nhạn Diên thật sự đã đau không thể chịu nổi mà ngồi dậy lấy móng tay găm vào cổ tên nam nhân mà lên tiếng cảnh cáo: đại hiệp, tôi không muốn đi cùng ngài, làm ơn thả tôi xuống.
Tên nam nhân không phản ứng chỉ tiếp tục đánh ngựa Nhạn Diên tức giận mà lao xuống ngựa trong khi nó đang chạy rất nhanh, nhưng cô chưa tiếp đất bằng lưng thì đã bị tên nam nhân tóc đen kia kéo lên ngựa tiếp, bất lực Nhạn Diên đành cấu chặt tay hắn khiến hắn buông bàn tay đang giữ chặt cô ra nhưng tên này rất cứng đầu, nhất quyết không buông tay cho dù bị Nhạn Diên cào cấu đến da thịt lẫn lộn cũng không buông, Nhạn Diên thì lơ lững ở khoảng không giữa
cô bị treo lơ lửng chỉ cách mặt đất chút ích nhưng áo lại bị tên nam nhân kéo lại nhất quyết không buông tay.