Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 63: Tỷ muội trùng phùng




Mạc Mạc ngày cuối cùng quyết chiến cô như thường lệ thức giấc trên chiếc giường của mình, tiếng gió từ cửa sổ vẫn rất êm ả, nhưng cô chỉ sợ ngày mai mình không còn cảm nhận được cảm giác yên bình này nữa.

Cô thay đổ rửa mặt xong hết chuẩn bị đi xuống nhà ăn, lúc đi ngang qua căn phòng ở lầu 3, 1 giọng nói quen thuộc đến sởn tóc gáy mí mắt Mạc Mạc run run cô không tự chủ được lập tức chạy vào căn phòng đó đá 1 cước thật mạnh cô nhìn thấy những gương mặt quen thuộc mình đã nhung nhớ ngày đêm.

Tịnh Nhã và 12 người khác, tối qua họ đã tới Hồ Nam đi đến kinh thành bằng đường tắt, sáng sớm liền đi đến Lưu Cao Phường cô vừa ngồi xuống đang lên tiếng hỏi thì cửa đã bị đạp ra người mà cô tìm kím mấy ngày đêm, đã toàn vẹn mà đứng trước mặt

Mạc Mạc không kìm chế nổi, cô chạy nhào đến ôm lấy Tịnh Nhã những người kia thấy Mạc Mạc an toàn cũng ôm nhau mà khóc Tịnh Nhã cũng không nhin được mà ôm chặt Mạc Mạc vào lòng bọn họ xa cách nhau không có tin tức gì về đối phương cũng chẳng biết người mình tìm có còn sống hay không? bao nhiêu nỗi nhung nhớ, lo lắng và đợi chờ trong giây phút này đều không thể nói thành lời, nước mắt chính là thứ khiến họ bày tỏ nỗi lòng của mình 1 cách chân thật nhất, không ai biết người mình đang tìm kím có còn sống hay không, họ chỉ biết mù quáng mà tin vào niềm tin của mình.

Mạc Mạc cùng các tỷ muội ôm nhau khóc tới mấy tiếng sau cuối cùng mắt ai cũng sưng đỏ lên nhưng Mạc Mạc cuối cùng cũng lên tiếng: lần này gặp không biết ngày mai có chia xa.

Mạc Mạc kể lại toàn bộ chuyện mình gặp phải với Tịnh Nhã và các tỷ muội, cuối cùng cô nói: ngàu mai muội phải thử 1 lần, nếu được muội sẽ sống còn không muội sẽ chết cùng hắn. Cuộc đời của muội đã chạy trốn quá nhiều lần, nhưng đối mặt với rắc rối thì chưa lần nào. Không thể trốn chạy cả đời. Trước khi chết được gặp các tỷ tỷ muội đã yên lòng rồi.

Họ nhìn Mạc Mạc thứ châu báu mà họ trân quý nâng niu trong bàn tay, cô sợ nhất là đau, sợ nhất là rắn, lại còn rất sợ ánh trắng. Nhưng hiện tại người con gái trước mặt họ đã trưởng thành Mạc Mạc chịu đựng đòn đánh khi bản thân không thể phản kháng, cô âm thầm lên kế hoạch bỏ trốn không phải tuyệt vọng mà t.u t.u, không từ bỏ hy vọng tự do, cô sợ rắn nhưng lại dám đứng trên ổ trắn chịu đựng cảm giác ghê tởm nhất để tự do, cô ghét ánh trăng nhưng vì muốn bản thâm được như ngày trước hạnh phúc trong các vũ điệu mà không ngần ngại nhảy dưới ánh trăng để bản thân được hưởng thụ hạnh phúc mà mình đã bỏ quên

Nhưng cho dù Mạc Mạc có mạnh mẽ, có quật cường như thế nào thì đối với họ cô vẫn là đứa em gái trân quý xứng đáng được yêu thương.Nếu đã cất công đi tìm nhau chí ích cũng phải chết cùng nhau.

Dù không nỡ nhưng Mạc Mạc không thể nào ngăn họ giúp cô, Tịnh Nhã và Mạc Mạc cùng nhau tùy cơ ứng biến nếu có thể giết chết cao thủ như Phổ Trạch Mạc Mạc sẽ được giải thoát và báo thù cho những người chết oan dưới tay hắn.

Sau khi bàn bạc cả buổi sáng tới khi trưa Dạ Phong cũng không thấy Mạc Mạc đâu, ômg chủ Lưu dù cố hết sức ngăn cản hắn lên lầu nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn Dạ Phong được vì hắn trường mặt ra la hét ầm ĩ nói rằng Mạc Mạc đã thơm hắn, thơm rồi thì phải chịu trách nhiệm, vì sợ ảnh hưởng thanh danh của Mạc Mạc ông chủ Lưu cũng bó tay.



Dạ Phong đi lên phòng tầng 3 dựa theo âm thanh đi vào phòng có tiếng nói lập tức thân thủ nhanh nhạy của Đàm cô nương phát hiện có người ngoài cửa đã lập tức phóng kim nhọn chỉ 1 chút là cứa đứt động mạch của Dạ Phong nhưng nhờ sự nhanh nhạy của mình Dạ Phong đã né được may mắn qua 1 kiếp nạn

Song ở trong nhìn thấy cô không lên tiếng mà trước tiếng ném 1 chiếc ghé to ra ngoài cửa đập thẳng vào mặt của Dạ Phong khiến hắn đau đớn mà kêu lên: nương. tử-u là ta mà....

Mạc Mạc nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức hét lên bảo các tỷ tỷ đừng động thủ nếu không chỉ cần Dạ Phong bước vào căn phòng này thì lập tức mạng cũng không còn, các tỷ tỷ của cô người sử dụng kim độc, người thì chơi hệ bạo lực thích đấm nhau bằng tay, có người lại thích chơi đồ thử tất cả mọi thứ xung quanh chỉ cần ném đảm bảo là trúng ngay, có người lại sử dụng mê hương, dao, phi tiêu, và cả điểm huyệt, tất cả bọn họ đều tẩm độc. Các tỷ tỷ còn độc 1 vài ám khí còn Mạc Mạc thì độc toàn thân cô bôi độc vào trâm chỉ tiếp xúc với máu thì độc sẽ phát tát, móng tay của cô cũng có độc, son cũng có, và cả trong người của cô cũng có, vì muốn triệt tiêu hoàn toàn mùi hương mà Phổ Trạch đã rắc lên người Mạc Mạc dù giải xong vẫn cho mùi khác từ trong cơ thể.

Nhìn thấy Dạ Phong chưa gì đã bị hành tới độ đỏ cả mặt thì Mạc Mạc cũng đã than thở trong lòng, cô lên tiếng giới thiệu và cũng như nói sự thật cho Dạ Phong biết về thân phận của mình: Dạ Phong đây là đại tỷ của ta tên là Tịnh Nhã, đây là Song

- Ánh

- Nhu

- Khiết

- Nhiên

- Tường

- San



- Lai

- Miên

- Nhan

- Dương

- Đàm

Các tỷ tỷ của ta, thật ra chúng ta đã lưu lạc nhau bây giờ đã tương phùng, ta thật ra là 1 vũ nữ...

Nhìn sắc mặt của Dạ Phong hắn không hề có chút chán ghét hay thất vọng mà toàn là hạnh phúc ngập tràn, Dạ Phong hân hoan tự hào giới thiệu bản thân: Các tỷ tỷ, ta tên là Dạ Phong là 1 công tử ở vương quốc rất xa ta đã yêu Mạc Mạc hy vọng các tỷ tỷ sẽ cùng ta đến uống rượi mừng hỉ

Nghe xong San và Đàm liền kề dao vào cổ hắn, tiểu bảo bối của họ có chồng hơn nữa họ còn chưa chấp thuận, thì tên tiểu tử này làm sao có thể làm em rể họ chứ?

Mạc Mạc nghe hắn nói muốn lấy mình, cô rất vui nhưng cũng rất buồn: Dạ Phong....tiện thể có người thân chúng ta ở đây, hay là cùng nhau bái đường ở đây trước?

Giọng Mạc Mạc run run cô muốn thành thân với Dạ Phong, để hắn không có tiếc nuối để cô chết không hối tiếc. Tối nay họ sẽ cùng nhau lên xe về nhà của hắn, thăm hỏi trưởng bối. Nhưng Mạc Mạc lại muốn bái đường ở đây. Không sao, cho dù ở đâu hắn cũng có thể thành thân nhưng người thành thân chỉ có thể là cô