Quả nhiên, Phượng Khuynh Thành lập tức sáng tác vài câu thơ tuyệt diệu, khiến không ít người kinh ngạc.
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng."
"Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai."
"Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu."
Phượng Khuynh Thành bước ba bước thành thơ, một thân hồng y lộng lẫy kinh diễm bốn bề.
"Diệu thay, diệu thay! Phượng nhị tiểu thư quả thật không ai sánh bằng."
"Ai nói Phượng nhị tiểu thư vô tài vô đức? Đây rõ ràng là thiên tài trời phú!"
"Nữ tử kỳ tài!"
Đối mặt với lời khen ngợi của mọi người, Phượng Khuynh Thành chỉ khẽ hừ một tiếng, ngạo mạn mà kiêu căng.
Chu Hành An và Kim Triều nhìn nàng với ánh mắt càng thêm nồng nhiệt.
Ngay cả Vương tử Ô Tắc Nhĩ của Nhu Nhiên cũng đầy hứng thú nhìn Phượng Khuynh Thành.
Ta lập tức quan sát phản ứng của Thẩm Túc.
Trong truyện có viết: “Thiếu nữ hồng y dung mạo tuyệt mỹ, không ngờ tài hoa càng tuyệt sắc, Thẩm Túc nhìn nàng, dần dần mất thần, hắn rõ ràng cảm nhận được trái tim đã bình lặng hai mươi năm của mình bị thiếu nữ trước mắt khuấy động.”
Nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm Túc vẫn giữ vẻ bình thản, trong mắt không có chút gợn sóng nào.
Nào có dấu hiệu mất thần?
Là hắn che giấu quá kỹ hay vì lý do nào khác?
Nhưng phải thừa nhận rằng, dù là vì lý do gì, ta đều cảm thấy rất vui.
"Ta biết cô rất vui, nhưng đừng vui mừng quá sớm."
Một giọng nói lạ lẫm đột nhiên vang lên bên tai, nhưng ta nhìn trái nhìn phải cũng không thấy nguồn gốc của âm thanh.
Gặp ma rồi sao!
Giọng nói đó lại tiếp tục vang lên: "Ta không phải ma, ta là Hệ thống Sửa chữa 101, chuyên phụ trách sửa chữa cốt truyện trên thế giới..."
Sau một hồi trao đổi, ta cũng hiểu được phần nào: "Vậy nên, linh hồn hiện tại trong cơ thể Phượng Khuynh Thành là người từ thế giới khác đến, mấy câu thơ nàng ta vừa sáng tác thực chất là ăn cắp của người khác?"
Hệ thống 101 im lặng một lúc rồi nói: "Mặc dù có phần không đạo đức, nhưng trong truyện xuyên không thì đây là tình tiết khá phổ biến."
"Một kẻ đạo văn mà cũng có thể làm nữ chính sao?" Ta vẫn không thể chấp nhận việc một người như vậy trở thành thê tử của Thẩm Túc.
Nàng ta có thể không thông minh, không xinh đẹp, có một vài khuyết điểm nhỏ không đáng kể, thậm chí có thể một thê nhiều phu.
Dù sao thì thời đại này nam nhân ba vợ bốn nàng hầu không ít, nữ tử có ba bốn vị phu quân cũng có gì là không thể?
Nhưng không thể hèn hạ đến mức ăn cắp ý tưởng của người khác.
Đối với ta, hoàng huynh của ta là người tốt nhất trên đời, Phượng Khuynh Thành như vậy không xứng với hắn!
Lễ hội săn bắn diễn ra vào ngày thứ hai sau khi tiệc tẩy trần kết thúc, giải thưởng là một thanh bảo kiếm tuyệt thế, tên là Phi Hồng Kiếm, tương truyền là thanh kiếm bị thất lạc của đệ nhất cao thủ võ lâm.
Ô Tắc Nhĩ, Chu Hành An, Kim Triều, tất cả đều mặc trang phục săn bắn, chuẩn bị kỹ lưỡng.
Thẩm Túc, với tư cách là Thái tử của Khải Tang, cũng đích thân tham gia, và trong số những đối thủ mạnh mẽ, hắn đã giành chiến thắng một cách xuất sắc.
Trên đài cao, nam tử vận bộ trang phục màu xanh lam rút ra thanh Phi Hồng Kiếm, nhanh gọn thực hiện vài chiêu thức, tạo nên những tiếng xé gió. Mái tóc đen dài phía sau bay theo gió, một bộ kiếm pháp uyển chuyển như hạc kinh động, mềm mại như rồng bay, vừa sắc bén lại không mất đi sự thanh thoát.
Phía dưới, một trận vỗ tay tán thưởng vang lên.
“Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu, đây chính là nói về hắn…” Phượng Khuynh Thành chăm chú nhìn Thẩm Túc, trong ánh mắt lộ rõ khát khao muốn chinh phục.
Ánh mắt của ta cũng tập trung vào Thẩm Túc, không còn cách nào khác, hắn quá nổi bật, không thể không nhìn.
Giữa biển người, Thẩm Túc bỗng nhiên quay đầu nhìn ta, dưới ánh mặt trời chói lòa, hắn khẽ nhếch môi, mỉm cười với ta.
Trái tim ta đột ngột lỡ mất một nhịp.
Không chịu nổi! Thật sự không thể chịu nổi!
Ta ôm lấy ngực đang đập loạn xạ, vội vàng chạy trốn.
Đêm đó, ta lại mơ thấy Thẩm Túc, và giấc mơ lần này còn ám muội hơn cả lần trước.
Nhưng lần này, người bị xiềng xích trói buộc lại là ta.
Thẩm Túc ngồi bên mép giường, tóc dài buông xõa, ánh mắt lơ đãng, ngón tay thon dài khẽ gẩy, dây áo trên lưng của ta liền rơi xuống đất.
Sau đó, hắn nhếch môi cười, giọng nói đầy vẻ mờ ám và khiêu khích: “Hoàng muội thật sự là quốc sắc thiên hương, huynh đã thầm yêu muội từ lâu.”
Lời vừa dứt, hắn bất ngờ phủ xuống, những nụ hôn như bão táp ập đến, mang theo sự điên cuồng không thể kháng cự.
Hắn giữ chặt tay ta, từng ngón tay siết chặt, cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau.
Ta không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Cảnh tượng bị chuyển đổi, Thẩm Túc bước ra từ sau bình phong, trên người còn mang theo những giọt nước chưa khô.
“Chiêu Quân.”
Hắn hôn nhẹ lên trán ta, dịu dàng gọi tên ta: “Đừng nghĩ đến việc rời xa huynh nữa.”
“Huynh không muốn dùng những thủ đoạn đó với muội, ngoan ngoãn nghe lời, có được không?”
Giấc mơ đến đây thì đột ngột kết thúc.