Nghĩ vậy, ta liền hỏi hắn.
Thẩm Túc nghe xong thì khựng lại một chút, rồi lại cười.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, tạo nên một quầng sáng, làm mờ đi đôi mắt sâu thẳm của hắn: "Dù có chuyện gì xảy ra, muội vẫn là muội muội của ta, không gì có thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta."
Hắn ngừng một lúc rồi tiếp tục: "Vì vậy, không cần phải tránh mặt ta."
Ta không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể gật đầu: "Ừm…"
Dù sao thì tính theo thời gian, nữ chính Phượng Khuynh Thành sắp gặp Thẩm Túc rồi.
Đến lúc đó, khi sét đánh chạm phải lửa, hai người sẽ vừa nhìn đã thích nhau, ta sẽ chẳng cần phải lẩn tránh nữa, bởi vì trong mắt hắn lúc đó sẽ không còn thấy ai ngoài nữ chính.
Thẩm Túc là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta.
Nếu việc ở bên Phượng Khuynh Thành có thể khiến hắn hạnh phúc, thì ta sẵn sàng buông tay để chúc phúc cho hắn.
Cứ mỗi năm năm, các quốc gia lại tổ chức lễ hội săn bắn, địa điểm luân phiên, mang danh là để tăng cường tình cảm giữa các nước.
Lần này lễ hội săn bắn được tổ chức tại Khải Tang, và chính tại yến tiệc tẩy trần cho lễ hội, nữ chính Phượng Khuynh Thành sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Trong số các nam chính, Thẩm Túc và Vương tử Ô Tắc Nhĩ của nước Nhu Nhiên đều chú ý đến nàng.
Từ đó, màn kịch bốn nam tranh một nữ bắt đầu.
Mỗi nam chính đều muốn g.i.ế.t ba người còn lại để độc chiếm Phượng Khuynh Thành.
Nhưng Phượng Khuynh Thành lại yêu tất cả bọn họ, không nỡ làm tổn thương ai, vì vậy sau nhiều lần giằng co, bốn người đàn ông đã đạt được thỏa thuận, quyết định cùng chia sẻ người phụ nữ mà họ yêu.
Về danh nghĩa, Thẩm Túc là chính thất, Phượng Khuynh Thành kết hôn với hắn và trở thành Hoàng hậu của Khải Tang, còn ba người kia thì giống như tình nhân ngầm.
Ba nam chính đó cũng thấy không công bằng, đã tranh cãi và đấu đá, nhưng đều vô ích, bởi vì người Phượng Khuynh Thành yêu nhất vẫn là Thẩm Túc.
Trong lòng ta cảm thấy chua xót, vô thức nhìn về phía Thẩm Túc.
Các sứ thần của ba nước đã đến từ hôm qua, và hôm nay là ngày tổ chức yến tiệc tẩy trần.
Những năm gần đây, Hoàng đế đã bắt đầu chuyển giao quyền lực cho Thẩm Túc, vì thế từ yến tiệc tẩy trần đến lễ hội săn bắn ngày mai đều do hắn phụ trách chuẩn bị.
Hắn ngồi chính giữa, một thân áo dài nguyệt bạch thêu hoa văn ngầm bằng sợi bạc, tôn lên vóc dáng cao ráo như tùng bách, tóc được búi gọn bằng ngọc quan, giữa đôi mày và khóe miệng phảng phất nụ cười nhàn nhạt, khí chất tựa như lan chi ngọc thụ, ôn nhu như ngọc.
Không hổ là nam chính nổi bật nhất, sắc vóc này xứng đáng với danh xưng "đệ nhất họa thủy" của kinh thành trong sách.
Nhận ra ánh nhìn của ta, Thẩm Túc cũng quay lại nhìn, nụ cười bên môi vẫn dịu dàng như gió xuân.
Nhìn xem, nhìn xem! Điều này có thể trách ta sao?
Một nam tử như yêu tinh cứ hàng ngày lượn lờ trước mắt, ai mà chịu nổi chứ?
Ta chẳng qua chỉ phạm phải một sai lầm mà bất kỳ người phụ nữ nào trên thế gian này cũng có thể mắc phải mà thôi!
Ta ép mình phải rời mắt đi.
Nếu cứ nhìn tiếp, trái tim khó khăn lắm mới bình ổn được của ta e rằng lại bắt đầu rộn ràng.
Vội vàng ta nhấc chén rượu lên uống một hơi.
“Khụ khụ khụ.” Vì uống quá nhanh, ta bị sặc. Bên kia, Thẩm Túc khẽ nhíu mày, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên sự trách móc.
Hắn thì thầm vài câu với tiểu thái giám bên cạnh, tiểu thái giám gật đầu, nhanh chóng bước đến chỗ ta, thu lấy chén rượu của ta và thay bằng một ly rượu trái cây không gắt cổ và khó say hơn.
Ta nhún vai, không quan tâm lắm, bắt đầu quan sát những người xung quanh.
Nữ chính Phượng Khuynh Thành không ngồi cùng người nhà Phượng gia, mà hai bên nàng có hai nam nhân như hộ pháp.
Thiếu niên bên trái với dáng vẻ kiêu ngạo, khí chất ngang tàng, thoáng chút sát khí ngầm.
Đó là một trong những nam chính, thiếu tướng quân Chu Hành An.
Thanh niên bên phải thì lười nhác chơi đùa với chén rượu, lúc nhìn ai cũng đều nở nụ cười nhàn nhã.
Đây cũng là một nam chính khác, con trai của đại phú hào Đại Lục, Kim Triều.
Hai người với phong cách khác biệt hoàn toàn, không ai nhường ai, chỉ có ánh mắt nhìn Phượng Khuynh Thành là giống nhau, đều tràn đầy yêu mến.
Có lẽ Phượng Khuynh Thành đã thu phục được hai nam chính này rồi.
Hai người còn lại cũng sẽ sớm để ý đến nàng sau khi nàng tỏa sáng trong buổi tiệc tối nay.
Một khắc sau, nữ phụ ác độc của Phượng gia bắt đầu làm loạn.
Nàng ta tuyên bố rằng Phượng Khuynh Thành tinh thông cầm kỳ thi họa, thơ ca phú khúc đều xuất sắc, tổng thể muốn ép Phượng Khuynh Thành phải lên biểu diễn tài nghệ.
Nhưng mọi người đều biết rằng từ nhỏ Phượng Khuynh Thành bị đối xử như nha hoàn, thậm chí chữ còn không biết hết, sao có thể thông thạo cầm kỳ thi họa, thơ ca phú khúc?
Ép nàng lên biểu diễn chẳng khác nào muốn nàng bẽ mặt.
Ta lắc đầu, trong lòng lẩm bẩm hai tiếng.
Nữ chính mà, làm sao có thể bẽ mặt được.