Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 577




Đây chính là đan dược còn có phẩm chất tốt hơn cả đan Tiểu Bồi Nguyên ở trận đấu võ, Dương Bách Xuyên tùy tay lấy ra cả ba viên.

Chuyện này làm cho ba vị cao thủ chịu kích thích mạnh.

Lúc trước đạo trưởng Phương trả lại một viên đan quà mừng thọ cho Triệu Trường Sinh còn hơi đau lòng, bây giờ nhìn thấy Dương Bách Xuyên lấy ra ba viên, trong lòng rất rung động… Rất có thể Dương Bách Xuyên sẽ tặng ba viên đan Bồi Nguyên này cho ba người bọn họ.

Trong lòng kích động nghĩ thầm, đạo trưởng Phương cầm đan dược lên cẩn thận quan sát.

Vương Huyền Cơ và Triệu Trường Sinh cũng cầm lên nhìn kỹ đan Bồi Nguyên trong tay.

Vài phút sau đạo trưởng Phương kích động cảm thán, nói: “Đan dược đại sư luyện thật sự rất tuyệt, không nói đến năng lượng bên trong, chỉ nói đến tài chất bên ngoài đã đủ cảm thán, bóng loáng trơn trượt, bên ngoài không hề lưu lại bã của dược liệu, đều là tinh hoa của nước thuốc.

Bần đạo luyện đan hơn nửa đời, đáng buồn là chỉ giã tan dược liệu pha trộn vào nhau, chỉ là đan dược giả, hiệu quả chỉ tốt hơn thuốc bắc bình thường một chút.”

Nói đến đây, đạo trưởng Phương rất xấu hổ.

Sau đó ông ta làm ra một hành động khiến cho ba người Dương Bách Xuyên chấn động.

Đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt của Dương Bách Xuyên, lớn tiếng nói: “Tiểu đạo Phương Mãnh, cả đời cầu luyện đan, nhưng bất hạnh không vào được cửa đan đạo. Hôm nay gặp được đại sư, là trời cao an ủi tiểu đạo, cầu đại sư truyền phương pháp luyện đan cho tôi, tiểu đạo nguyện ý làm đan đồng dưới trướng của đại sư.”

“Hành động này của đạo trưởng Phương không khác gì giết tôi, nhanh nhanh đứng lên đi.” Dương Bách Xuyên bị mấy tiếng kêu đại sư của ông ta làm đỏ mặt, không nghĩ đến ông ta lại trực tiếp quỳ xuống, làm cho anh rất khiếp sợ.

Nhưng vị này đã hạ quyết tâm, vẻ mặt cứng rắn chơi xấu nói: “Nếu đại sư không đồng ý tiểu đạo sẽ không đứng dậy.”

“A ~” Dương Bách Xuyên bối rối.

“Bách Xuyên tiểu hữu, nếu không vi phạm nguyên tắc, cậu thỏa mãn ý nguyện của Phương đạo hữu đi, bần đạo đảm bảo phẩm tính của ông ấy không xấu.” Vương Huyền Cơ đứng một bên cầu xin.

Triệu Trường Sinh cũng mở miệng, nói: “Đúng vậy, tôi và Phương huynh quen biết nhau vài thập niên, là người hiểu biết ông ấy nhất, chính là một người si mê đan dược.”

Thật ra lúc này trong lòng của Dương Bách Xuyên pháo hoa nổ đùng đoàng, lúc nãy còn đang suy nghĩ có nên lừa dối đạo trưởng Phương vào Vân Môn hay không?

Dù sao Vân Môn vừa mới được thành lập, là thời điểm phát triển, nếu có một người có kinh nghiệm, danh tiếng ở giới võ cổ như đạo trưởng Phương trấn giữ, sẽ có trợ lực rất lớn đến sự phát triển của Vân Môn.

Mặt khác mặc dù đạo trưởng Phương luyện đan luyện chế ra đan dược giả, nhưng ông ta có thời gian nghiên cứu lâu dài, chắc chắn hiểu biết về dược liệu vô cùng cao.

Chỉ thiếu điều kiện về Chân Hỏa và phương pháp luyện đan, nhưng mấy thứ này Dương Bách Xuyên hoàn toàn có thể thỏa mãn ông ta.

Chỉ cần đạo trưởng Phương trở thành người của Vân Môn, anh có thể truyền thụ công pháp tu chân cho ông ta, truyền thụ Nguyên Ly Hỏa Quyết cho ông ta, truyền thụ các loại cơ sở luyện đan mà sư phụ Vân Thiên Tà đưa tặng cho anh.

Biến đạo trưởng Phương thành luyện đan sư của Vân Môn, đây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Hơn nữa đạo trưởng Phương còn là võ cổ giả, là cao thủ Ám Kình tầng chín, mặc dù là Ám Kình tầng chín hạ đoạn, không so được với Vương Huyền Cơ nhưng cũng là cao thủ.