Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4481: Hoặc chờ sau này gặp được




Trái với tưởng tượng, dọc đường đi Hắc Liên giúp hắn rất nhiều, cũng cứu hắn vài lần, nếu thật sự muốn đuổi Hắc Liên ra khỏi biển ý thức, Dương Bách Xuyên tự nhận mình không làm được việc vô ơn bội nghĩa đó.

Hắn phải tìm cơ hội bàn bạc với Hắc Liên rồi xem tính toán của nàng ra sao.

Hoặc chờ sau này gặp được sư phụ thối thì hỏi xem nên xử lý thế nào.

Dương Bách Xuyên tin tưởng chỉ cần Hắc Liên rời khỏi biển ý thức của hắn, thiên phú tu luyện của hắn sẽ khôi phục bình thường, có khi còn bùng nổ.

Dù sao Dương Bách Xuyên cũng không thể bạc đãi Hắc Liên.

Hơn nữa Hắc Liên là hạt sen trùng tu, có lẽ chính nàng cũng không rõ tình hình của mình ra sao.

Sau khi khôi phục pháp lực, Dương Bách Xuyên dẫn theo mọi người rời khỏi bình Càn Khôn.

Lúc này bên ngoài vẫn tối tăm mù mịt.

Chỉ có phạm vi trăm mét quanh tượng đá không tối, tản ra ánh sáng mờ nhạt. Có vẻ bọn họ đã ở trong bình Càn Khôn hơn nửa đêm.

“Có thứ gì đó.."

Chim Thần Ma lên tiếng.

“Ở đâu?” Dương Bách Xuyên hỏi. Hắn không cảm nhận được nhưng hắn tin tưởng chim Thần Ma.

“4-50 mét về phía Đông.” Chim Thần Ma nhắc nhở.

Dương Bách Xuyên nhìn kỹ, quả nhiên có thứ gì đó, hay nói đúng hơn là một con thú hoang.

“Đi vào nhìn xem ~” Chim Thần Ma nói. Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long tiến lên.

Cách chỗ đó khoảng 10 mét thì bọn họ nhìn rõ được con thú hoang này, nó rất giống một con trâu, nhưng cả người mọc đầy lân giáp, không có đuôi, đang nằm co ro ở một góc đá.

Dương Bách Xuyên giơ kiếm định ra tay.

Đúng lúc này chim Thần Ma lên tiếng: “Dừng tay, tên gà mờ nhà ngươi định làm gì hả.”

“Giết nó chứ còn làm gì nữa, chẳng lẽ chờ nó đến xơi bọn ta?” Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.

Chim Thần Ma: “Không cần, ở Tiên Vực hỗn loạn, khi ngươi đụng phải bất kỳ thú hoang nào, tốt nhất phải tìm hiểu rõ đối phương có ác ý hay không. Nếu không có ác ý thì không nên ra tay, nếu không sẽ gặp phải rắc rối lớn.”

“Là sao?” Dương Bách Xuyên tò mò.

“Ta đã nói nơi này khác với mấy chỗ khác ở Tiên giới, thú ở nơi này gọi chung là thú hoang, không có trí tuệ nhưng lại cực kỳ mạnh. Bởi vì trong cơ thể chúng còn lưu lại lực lượng thời đại Hồng Hoang, tuy trí tuệ không cao nhưng số lượng ở trong dãy núi này lại không hề ít, có khi sẽ xuất hiện cả tộc đàn.

Hồng Hoang quỷ dị không thể phân chia, có lế ngươi thấy hơi thở đó không hề có chút lực lượng nào, nhưng khi bộc phát thì sức mạnh đó vượt xa tưởng tượng của ngươi. Nếu nó không có ác ý với người thì đừng chọc vào, tránh dẫn đến các sinh linh khác.

€ó vài sinh linh có thể di chuyển trong bóng đêm, ngươi phải nhớ kỹ điều này. Đây cũng là chuyện mà sư phụ thối của ngươi từng trải qua nên ta có thể nhớ mang máng.”

Nghe chim Thần Ma nói xong, Dương Bách Xuyên ngẫm lại thấy cũng đúng, chính mình hơi làm quá. Cũng không biết từ khi nào hắn bắt đầu không tin tưởng

người khác, trong đầu toàn ý muốn giết chóc.

Con thú hoang này không chọc phải mình thì không thể ra tay với nó, nhưng vừa nhìn thấy nó thì hắn đã muốn giết chết rồi.

Điều này không bình thường.

“Được rồi, nghe ngươi.” Dương Bách Xuyên liếc nhìn con thú hoang nằm im trong góc.

Hắn cũng thầm nhắc nhở bản thân không thể để sát ý chiếm cứ, đây không phải chuyện tốt.

Con thú hoang này không có ác ý với hắn thì hắn cũng sẽ không động đến nó..

Hắn chưa tìm hiểu rõ đêm tối của Tiên Vực hỗn loạn ra sao, vẫn nên ít gây chuyện.

Vừa xoay người thì hắn chững lại, quay đầu nhìn về phía bóng tối, hắn rất tò mò rốt cuộc đêm tối nơi này đến từ đâu.

“Gà mờ, ngươi làm gì vậy?” Chim Thần Ma thấy Dương Bách Xuyên nổi hứng thú với bóng tối thì mắng to.

“Khẩn trương vậy làm gì, ta chỉ muốn tìm hiểu xem đêm tối của Tiên Vực hỗn loạn là gì thôi mà.” Dương Bách Xuyên đến gần bóng tối.

“Này, đừng có tìm chết, sinh linh trong bóng đêm rất đáng sợ, ngươi không đối phó được.” Chim Thần Ma cảnh cáo Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: “Yên tâm, ta chỉ nhìn thôi không bước vào bóng tối, phải nhìn tận mắt thì ta mới cam tâm.”

“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bước vào bóng tối có nguy hiểm.” Chim Thần Ma vỗ cánh rời khỏi bả vai của Dương Bách Xuyên, rời xa tên tâm thần này.

Dương Bách Xuyên không quá để ý, hắn muốn nhìn xem đêm tối ở Tiên Vực hỗn loạn để thỏa mãn lòng tò mò, rốt cuộc quang cảnh bên trong đêm tối Tiên Vực hỗn loạn là dạng gì?

Một bước, hai bước...

Dương Bách Xuyên bước về phía bên cạnh.

Ánh sáng phát ra từ tượng đá cũng chỉ chiếu được trăm mét, hình thành sự tương phản rõ rệt với phạm vi ngoài trăm mét.

Nhìn về phía đêm tối, cho dù cách gần sát cũng đen ngòm, cho dù vận chuyển Càn Khôn Nhãn cũng không nhìn thấy gì.

Hắn đứng cách một bước, thò tay vào đêm tối.


Xem... Không xem.

Dương Bách Xuyên do dự.

Thậm chí có chút bực bội.

“Xem?”