Có tổng cộng chín đạo Minh Văn, mỗi một đạo Minh Văn đều vô cùng kỳ diệu, hắn hoàn toàn không thể nhìn ra là môn đạo gì, nhưng lúc sao chép lại tiêu hao
thần hồn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Một đạo Minh Văn hoàn thành cũng khiến đầu hắn đầy mồ hôi, phải mất không dưới trăm lần khắc mới chỉ hoàn thành đạo thứ nhất.
Ngẫm lại, chín đạo Minh Văn cũng có chút chết người, nhưng lúc này đã phóng lao thì phải theo lao, không thể dừng lại, cho dù là kiệt sức hắn cũng phải chịu đựng đến khi hoàn thành tất cả mới được.
Phải tiếp tục cắn răng kiên trì...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ngược lại Dương mỗ cảm thấy hắn sắp rời xa trần thế rồi.
Y phục toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, không chỉ tiêu hao pháp lực toàn thân và còn lực Thần Hồn.
Cả hai đều ở trạng thái khô cạn rồi.
Cũng may là hắn kiên trì được và hoàn thành việc sao chép chín đạo Minh Văn của trứng Côn Bằng.
Mệt mỏi gần chết, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Chín đạo Minh Văn của trứng Côn Bằng đã khắc sâu trong tâm trí hắn, những thứ hắn tỉ mỉ ghi nhớ vẫn luôn quý giá, bây giờ bảo hắn quên cũng khó mà quên
được.
Điều này sế mang lại rất nhiều lợi ích cho việc tìm hiểu Minh Văn trên trứng Côn Bằng sau này, điểm này Dương mỗ hiểu.
Minh Văn Côn Bằng là tên do chính hắn đặt, hẳn cảm thấy rất phù hợp, có lẽ Minh Văn thật sự không phải cái tên này nhưng hắn cảm thấy không quan trọng, bản thân đó là Minh Văn trên trứng Côn Bằng thì gọi là trứng Côn Bằng rất thích hợp.
Rất hay!
“Hây ~“
Dương Bách Xuyên thở hắt ra một hơi rồi ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Sau khi hắn bình ổn lại, áp lực đang trấn áp trên người ý thức Ma Thần cũng tiêu tán.
Lúc này, ý thức Ma Thần quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi đã làm gì trên lưng ta?”
“Ngươi nhận vơ nhỉ, thân thể này là của sư điệt Lạc Dương của ta, ngươi chỉ là người ngoài ở ké như là chim cắt chiếm tổ chim khách thôi, mẹ kiếp, đừng dát vàng lên mặt mình, ta làm cái gì thì liên quan gì đến ngươi.”
Ý thức Ma Thần làm hại hắn mệt mỏi gần chết, Dương mỗ đương nhiên không ưa gì nàng ta, vả lại những câu hẳn chửi rất đúng, cho dù Lạc Dương là luân hồi của ma hồn từ ý thức Ma Thần của nàng ta nhưng cũng là tồn tại độc lập, hành vi và cách làm của ý thức Ma Thần trong mắt hắn chính là người ngoài, chính là hạng người như chim cắt chiếm tổ chim khách.
“Ha ha, hình như tiểu tử ngươi đang mệt gần chết nhỉ, vừa hay để bản đại thần tiễn ngươi một đoạn đường ~” Ý thức Ma Thần đúng là tận dụng mọi lúc, bắt được cơ hội là định ra tay.
Vừa nói, nàng ta vừa duỗi tay ra định động thủ với Dương Bách Xuyên.
Nhưng Dương mỗ lại cười giễu cợt, trong lòng hẳn hơi động, kích hoạt Minh Văn Gôn Bằng khắc trên lưng nàng ta.
“A~" Sau tiếng hét thảm thiết, ý thức Ma Thần đột nhiên cuộn tròn trên mặt đất.
“Ta phí công phí sức như thế mà ngươi cho rằng ta đang đấm bóp cho ngươi à, đây chính là Minh Văn dành cho ngươi, ngoan ngoãn một chút đi, chỉ một lần này thôi, lần sau ngươi còn dám tự tìm đường chết thì tiểu gia ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được đấy, cút ~”
Dương Bách Xuyên phun ra một chữ “cút”, lực lượng trời đất trong bình Càn Khôn quét vào, lập tức cuốn đến thân thể của ý thức Ma Thần, đồng thời một tiếng ầm vang lên và ném thẳng nàng ta vào hành cung.
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên ngồi khoanh chân bắt đầu đùa giỡn, hắn đã tiêu hao rất nhiều thần hồn và pháp lực, quả thực có chút cảm giác cạn dầu.
Nếu là trước đây, ý thức Ma Thần muốn làm gì đó với hắn ở bên ngoài thì thật sự quá nguy hiểm, nhưng trong bình Càn Khôn chính là sân nhà của hắn, cho dù hắn có nằm yên cũng có thể trừng trị nàng ta.
Đây là lợi ích của việc khống chế bình Càn Khôn, ở trong bình Càn Khôn, khế động ý niệm là có thể khống chế mọi thứ.
Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên nuốt một lượng lớn linh đào để phục hồi pháp lực, nhưng lực Thần Hồn không phải là thứ mà linh đào có thể bổ sung lại được, mà trong tay hắn có năm viên Ma Hồn Châu, bây giờ có thể phát huy tác dụng rồi.
Ma Hồn Châu là hắn lấy được ở thành Ma tộc, trên người hắn có tổng cộng năm viên, chưa hề sử dụng lần nào.
Nó chứa đựng lực hồn phách vô cùng tinh khiết, là thứ tốt nhất dùng để bổ. sung thần hồn, chính là vật quý giá, bất kể là người tu tiên hay là người tu ma thì đều có thể sử dụng sức mạnh tinh thuần của Ma Hồn Châu.
Sau khi luyện hoá một viên Ma Hồn Châu, hắn không chỉ khôi phục lực Thần Hồn đã tiêu hao mà còn tăng thêm lực Thần Hồn của bản thân.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra có một phần sức mạnh của Ma Hồn Châu đã bị Hắc Liên hấp thu.
Mặc dù hắn không keo kiệt, cũng biết Hắc Liên vẫn luôn hấp thu lực Thần Hồn của hắn trong biển ý thức để nuôi dưỡng bản thân, nhưng dù sao chuyện này cũng có thể nói là cướp đoạt lực lượng của hắn.
Nhưng căn cơ thập toàn thập mỹ của hắn là có thật, về mặt này thì có lý do. Giờ phút này, hắn đột nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì trong biển ý thức có Hắc Liên hấp thu lực lượng thần hồn của hắn khiến cho thiên phú tu luyện thập
toàn thập mỹ của hắn hoàn toàn không phát huy tác dụng?
Nếu không, dựa theo những gì lão già nói năm đó, tình hình tu luyện của hắn không nên như thế này.
Đối với sự tồn tại của Hắc Liên, Dương Bách Xuyên lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về nó.