Chim Thần Ma lẩm bẩm: 'Ơ... không đúng! Năm đó mình đã nhìn thấy Minh Văn Đạo Phù thuộc tính Phong của lão khốn Vân Thiên Tà, không phải thế này. Sao trên người tên nhãi này lại chiếu ra cảnh tượng này?
Sao mình lại cảm thấy dường như có vô số thế giới xếp chồng xuất hiện trên người hắn nhỉ?
Lễ nào là Minh Văn Đạo Phù vô giá trị? Bãy nhau thế, mình còn mong chờ tên nhãi này lấy được một tấm Minh Văn Đạo Phù lợi hại chút, sau đó cho Điểu gia ăn tiên đan. Nếu đúng là vô giá trị thì chẳng phải tất cả đi tong sao?"
Trong lời lẩm bẩm của chim Thần Ma tràn đầy nghỉ vấn. Trong ấn tượng của nó, Minh Văn Đạo Phù đều có thuộc tính. Đúng là Dương Bách Xuyên đã kích hoạt tấm Minh Văn Đạo Phù này, nhưng lại không có bất kỳ thuộc tính gì.
Hình ảnh phản chiếu cũng không có bất kỳ biến hóa gì, từ đầu đến cuối chỉ toàn màu trắng.
Điều này hoàn toàn phi logic!
Chim Thần Ma nhớ là bất cứ Minh Văn Đạo Phù nào cũng có thuộc tính, sao giờ lại cảm thấy trên người Dương Bách Xuyên logic đã bị phá?
Thuộc tính thiên địa chính là các loại lực lượng trong thiên địa, điển hình nhất là thuộc tính ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, màu sắc tương ứng là ánh kim, xanh lục, xanh lam, đỏ, vàng.
Cho dù là Lôi Điện cũng hiện thuộc tính màu tím.
Nhưng trên người Dương Bách Xuyên lại hiện ra màu trắng.
Cmn đây là không có thuộc tính!
Là thứ vô dụng?
Chim Thần Ma nghĩ hẳn là thế rồi, chưa chắc mỗi tấm Minh Văn Đạo Phù đều có thể ghi lại diễn hóa thiên cơ Thiên Đạo. Có lẽ hòn đá này là một hòn đá rởm.
Haiz, Dương Bách Xuyên mừng hụt rồi.
Tiên đan mình muốn ăn vuột mất rồi.
Chim Thần Ma thầm nói trong lòng.
Dương Bách Xuyên lấy được khối đá màu xám, theo hiểu biết của nó về Minh Văn Đạo Phù, đã là đá thì diễn hóa Thiên đạo được ghi lại phải mang thuộc tính màu vàng, có kém đến mấy cũng mang thuộc tính Thổ.
Bây giờ xem ra đây là một khối đá không màu, tức là một khối đá rởm, không có bất kỳ thuộc tính gì, chẳng khác nào đồ bỏ. Không có thuộc tính thì sẽ không có tác dụng.
Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không nên như vậy. Chim Thần Ma nhìn cảnh tượng xuất hiện trên người Dương Bách Xuyên, rơi vào trầm tư.
Mà lúc này, trong nội tâm hoặc nói là trong ý thức của Dương Bách Xuyên lại là cảnh tượng hoàn toàn khác.
Hắn nhìn thấy thế giới diễn hóa, nhìn thấy cảnh tượng vạn vật sinh trưởng, vạn vật lụi tàn, hủy diệt và ra đời liên tục hiện ra.
Hắn cũng nhìn trọn vẹn Minh Văn Đạo Phù. Toàn bộ minh văn này mang lại cho Dương Bách Xuyên cảm giác đó là một hình tròn, cũng có thể nói là vô số hình tròn.
Những minh văn hình tròn giống nhau nhưng cũng khác nhau. Khi hắn nhìn thấy một vòng tròn thì sẽ nhìn thấy một cảnh tượng sinh diệt xuất hiện, hơn nữa
cảnh tượng mà hắn nhìn thấy không có biến hóa.
Điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Hắn đang suy nghĩ rốt cuộc tấm Minh Văn Đạo Phù này là thứ gì, có thuộc tính gì, có tác dụng gì...
Nhất thời không có manh mối nào, nhìn chẳng hiểu gì cả, thế thì làm sao cảm nhận được, hoặc là biến Minh Văn Đạo Phù này thành của mình, cho mình sử: dụng.
Trong lúc luống cuống, hắn nghe thấy lời lẩm bẩm của chim Thần Ma.
Mặc dù Dương Bách Xuyên đang chìm trong cảm nhận về Minh Văn Đạo Phù, nhưng không đóng giác quan, tất nhiên có thể nghe thấy lời nói của chim Thần Ma.
Tức thì trong lòng rầu rĩ.
Không có thuộc tính? Thứ vô giá trị? Minh văn vô dụng?
Sau khi những từ ngữ này chui vào đầu, hắn hơi nhụt chí.
Lúc này, Dương Bách Xuyên cảm nhận được minh văn trở nên bất ổn, có dấu hiệu sụp đổ. Đây là phản ứng dây chuyền sau khi hắn mất lòng tin. Hắn không có tâm tư cảm nhận Minh Văn Đạo Phù thì tất cả những gì nhìn thấy trong ý thức sẽ tan biến...
Nhưng đúng lúc này, tiếng hừ lạnh của Càn Khôn chỉ Linh vang lên trong đầu: "Nhãi ranh tiếp tục lĩnh ngộ đi, đây là minh văn hiếm có khó tìm đấy, đừng nghe con chim đần kia lẩm bẩm, nó chẳng biết gì sất.
Chỉ cần là minh văn Thiên Đạo thì sẽ không có minh văn vô dụng, bất kỳ loại phù văn Thiên Đạo đều không vô giá trị, phải xem ngươi có thể tìm ra bí quyết cảm ngộ hay không, có thể khám phá ra hay không.
Con chim đần kia hiểu cái đếch, chỉ biết sơ sơ về minh văn mà đã đưa ra kết luận, thật nực cười!
Đừng phân tâm, tiếp tục cảm nhận đi. Lế nào ngươi không phát hiện ra điểm khác của minh văn này? Mỗi lần nhìn đều thấy một thế giới, có cảm giác xuyên không đúng không?"
Càn Khôn chỉ Linh chỉ nói đến đây rồi thôi.
Nhưng đầu óc Dương Bách Xuyên không còn bình tĩnh được nữa.
Ầm!
Dương Bách Xuyên nghe Càn Khôn chỉ Linh nói xong, trong đầu bỗng nổ vang như đột nhiên bừng tỉnh, cả nội tâm như mở ra một cánh cửa mới.
Dường như hắn đã nghĩ thông suốt trong nháy mắt. Hắn buột miệng thốt ra: "Lực lượng minh văn không gian."
Càn Khôn chỉ Linh cười ha hả: "Ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy."