Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4214: Lão già này cũng rất biết đòi




Dương Bách Xuyên nghe chim Thần Ma nói vậy thì sửng sốt: “Thứ gì tốt ~”

Hắn biết nếu chim Thần Ma đã nói vậy thì chắc chắn là có đồ tốt, trong lòng cũng laapjt tức vui vẻ.

“Quầy thứ ba bên trái có một khối đá màu xám tro, nhìn thì rất bình thường nhưng lại có chữ khắc ẩn bên trên, nhất định bên trong là đồ tốt, có nhặt được bảo bối hay không phải dựa vào bản lĩnh của ngươi rồi.

Nếu mà lấy được thì nhớ ma tiên đan cho ông đây ăn, đừng thấy quầy hàng này bụi băm nhưng ở đây vẫn có thể xuất hiện đồ tốt.” Chim Thần Ma kiêu ngạo. nói.

Dương Bách Xuyên mặt không biểu cảm nhìn về phía quầy hàng thứ ba, quả nhiên nhìn thấy một khối đá màu xám tro lớn chừng bằng quả bóng rổ.

Hơn nữa chủ sạp nhìn rất khôn khéo, hô mời tiên nhân qua đường ghé sạp của ông ta.

Dương Bách Xuyên không nhìn thấy minh văn nào ẩn dưới tảng đá màu xám tro kia, nhưng hắn tin chim Thần Ma, hắn biết có đôi khi con hàng này rất đáng tin cậy.

Hắn quyết định qua đó xem thử, mặc kệ thế nào, cứ lấy được khối đá đò về tay rồi tính.

Dương Bách Xuyên dẫn theo Tuyết Hương tỉnh bơ đi tới.

“Vị tiểu huynh đệ này cần gì cứ xem, đồ trong gian hàng của lão phu đều là hàng cao cấp, giá thành thấp...


Chủ sạp gầy gò vừa tới đã khoe khoang đồ mình bán cho Dương Bách Xuyên nghe.

Từ đầu tới cuối Dương Bách Xuyên vẫn không hề liếc nhìn khối đá màu xám kia, hắn có rất nhiều kinh nghiệm xử lý những tình huống như thế này.

Hắn cầm lấy một khối Kim Tỉnh thạch, nói với giọng ghét bỏ: “To hơn nắm tay một chút, độ tinh khiết cùng lắm chỉ được ba phần, nếu luyện khí thì phải tốn chỉ phí cao để rèn, nhưng mà mua bán chỗ này hơn nhau ở giá rẻ, mua về dùng tu bổ tiên khí cũng được.”

Những lời này nhìn thì có vẻ như nói cho Tuyết Hương nghe, nhưng thật ra là để ông chủ nghe thấy.

Tuyết Hương rất mơ hồ với những thứ này, nhưng thấy khối Kim Tỉnh thạch trong tay Dương Bách Xuyên, nàng thành thật nói: “Ta cũng có khối đá còn to hơn thế này, ngươi cần thì ta cho ngươi.”

Tuyết Hương ngây thơ tới mức không hiểu được ý của những lời này, nàng chỉ nói thật mà thôi, quả thật trong bảo khố kia của nàng không thiếu đồ tốt, độ tinh xảo tốt hơn rất nhiều lần so với khối Kim Tỉnh thạch trong tay Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nghe trong thì dở khóc dở cười: “Nha đầu này cũng không biết phối hợp với hắn chút ~”

Lúc này, trên mặt chủ sạp mang theo nụ cười hồ ly: “Tiểu huynh đệ biết nhìn hàng, tuy khối thạch này của lão phu nhỏ nhưng ai cũng biết thạch vàng này là nguyên liệu phụ trợ không thể thiếu khi luyện khí, người tới đây đều là duyên phận, lão phu để cho ngươi giá ưu đãi, một nghìn tiên thạch hạ phẩm...”

Dương Bách Xuyên cười lạnh: “Sao ngươi không đi cướp đi?”

Lão già này cũng rất biết đòi.


Hắn định bỏ đá xuống rồi bỏ đi.

Nhưng lúc này chim Thần Ma lại truyền âm tới: “Tên khốn kiếp này, kiên nhẫn chút đ, nếu ta không nhìn nhầm thì khối đá xám tro kia nhất định là một đạo phù

minh văn từ thời cổ đại, ở thời viễn cổ thì minh văn này chính là một bảo bối, nhất inh phải nghĩ cách lấy được nó!

Mặc dù hiện tại Dương Bách Xuyên vẫn không rõ cái gì là đạo phù minh văn, nhưng nghe chim Thần Ma trịnh trọng như vậy, trái tim hắn cũng đập thình thịch.

Nhưng nên làm thì vẫn phải làm, hắn ném khối thạch màu vàng trong tay xuống, giả bộ muốn rời đi.

Chủ sạp thấy vậy thì vội vàng nói: “Tiểu huynh đệ đừng vội đi, lão phu làm việc thiện lấy ngươi chín trăm năm mươi tiên thạch?”

Dương Bách Xuyên không đếm xỉa tới: “Nếu thiện chí bán thì cho cái giá tám... à không, bảy trăm tiên thạch hạ phẩm, bán thì bán, không bán thì thôi.”

Ánh mắt chủ sạp lóe lên: “Thành giao ~”

Ngay sau đó khối Kim Tinh thạch kia được đưa tới trước mặt Dương Bách Xuyên.

Lúc này Dương Bách Xuyên hình như cảm giác mình bị mắc lừa, bày ra vẻ mặt vô cùng khó coi, đâm lao thì phải theo lao, cái giá này là do hắn đưa ra, hình như: hắn bị thiệt rồi.

Dù sao thì trong mắt người ngoài, lúc này Dương Bách Xuyên rất khó chịu.

Ông lão ở quầy hàng trên mặt nở nụ cười như hoa cúc, nói:

“Tiểu huynh đệ, mua bán ở thành Tiên Đan lời nói như vàng, ngươi không được hối hận đâu đấy, nếu như hối hận, chỗ này của ta tuy là hàng vỉa hè, nhưng cũng không dễ chọc đâu, hay là ngươi cố ý gây sự?”

“Ông...xem như tiểu gia lỗ, nhưng giao dịch còn chưa xong, ông...ông..” Dương Bách Xuyên bày ra dáng vẻ bị thua thiệt, hai mắt tùy tiện nhìn qua một lượt quầy hàng của đối phương, hắn chỉ tay vào viên đá xám tro: “Nếu ông muốn ta bỏ bảy trăm tiên thạch mua Kim Tỉnh thạch này thì ông phải tặng ta thêm khối xám tro kia, nếu không thì tiểu gia đây cũng không dễ chọc.”