Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4199: Biết rồi




Có điều...

Ngay giây sau, đồng đội heo bỗng phát hiện dường như tên gầy đã bị mấy chiêu khiêu khích của đám Dương Bách Xuyên che mắt, chẳng thẻm mảy may để ý tới gã mập lùn mà thẳng thừng xoay người lao về phía Dương Bách Xuyên.

“Chết tiệt, quay lại đây nhanh.” Tên mập lùn hốt hoảng mắng lớn.

Nhưng tên gầy vẫn bất chấp tất cả mà rời đi, xông vào giữa đám Dương Bách Xuyên.

Đại La mập lùn tức sắp khóc, càng đánh, hắn ta càng kinh hoảng trước sức mạnh khủng bố của cô gái yêu tộc, giờ tên gầy đã rút lui, hậu quả là áp lực đè trên người hắn ta tăng vọt, bắt đầu liên tục bại lui.

xkx

Dương Bách Xuyên thấy Đại La cao gầy rút khỏi trận chiến với Tuyết Hương thì mừng thầm trong lòng, kế hoạch của hắn đã thành công.

Mục đích của hắn không phải giết chết tên Đại La này, mà là chia sẻ bớt gánh nặng với Tuyết Hương, chờ tới khi nàng giải quyết xong Đại La mập lùn, quay sang hợp lực với họ diệt trừ tiên nhân cao gầy thì sẽ dễ như trở bàn tay thôi.

“Âm ầm ầm...”

Mấy đòn tấn công của Đỗ Nhân Kiệt cũng bị đánh tan từ xa, nhưng họ không nao núng, vì từ đầu đã không có ý định giáp lá cà, chỉ cần dây dưa quấn chân gã là được.

“Đám tiểu bối đáng ghét, đi chết đi.”


Bấy giờ, Đại La cao gầy bỗng trở tay, tung ra hai chưởng cực mạnh, tiên lực bùng nổ, chớp mắt đã phá tan được chiêu thức của Đỗ Nhân Kiệt và bốn trưởng lão Kim Tiên.

Thấy vậy, Yến Xích Hà bên cạnh Dương Bách Xuyên tính ra tay, lại bị Dương Bách Xuyên ngăn cản: “Yến Xích Hà, né sang một bên đi, ngươi đấu không lại gã đâu.”

Kỳ thật, họ Dương nào đó cũng ích kỷ lắm. Hiện tại Yến Xích Hà là người hầu của hắn, tuy vừa mới tấn thăng lên sơ phẩm Kim Tiên, nhưng vẫn chưa đủ trình để đấu với Đại La, làm vậy chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, mà Dương Bách Xuyên cũng chẳng muốn Yến Xích Hà chết.

Hắn ta mới làm người hầu cho mình chưa được bao lâu mà, tuyệt đối không được chết.

Nói xong, hắn lập tức chớp thời cơ vung kiếm, chém một nhát về phía gã Đại La cao gầy.

“Âm.”

“Ranh con vô liêm sĩ, lão phu phải giết chết ngươi.” Đại La cao gầy thuần thục hóa giải toàn bộ chiêu thức của Đỗ Nhân Kiệt, ngay lúc định thừa thắng xông lên, giết chết Đỗ Nhân Kiệt thì lại bị một kiếm của Dương Bách Xuyên cưỡng chế dừng tay.

Trong cơn tức giận, gã lập tức đổi hướng, muốn làm gỏi Dương Bách Xuyên, nhưng vào ngay thời khắc quan trọng thì nhóm của Đỗ Nhân Kiệt lại đứng từ xa quấy rối.

Điều này khiến gã càng thêm điên tiết. Thật ra, đây chính là kế hoạch mà Dương Bách Xuyên và Đỗ Nhân Kiệt đã bàn bạc từ trước, họ sẽ thay nhau né tránh, nói đơn giản là dùng mọi cách làm phân tâm gã tiên nhân cao gầy, tuyệt đối không được đấu trực diện với gã.

Thực lực tổng hợp của nhóm bọn họ, tính cả Dương Bách Xuyên và Yến Xích Hà thì tương đương với sáu Kim Tiên, tuy chưa đủ mạnh để giết được tên sơ phẩm Đại La cao gầy, nhưng chỉ cần không đấu trực diện thì vẫn đủ sức kéo dài thời gian, mà tên Đại La cao gầy cũng chẳng làm được gì họ trong thời gian ngắn.

Ở bên kia, Tuyết Hương bắt đầu tấn công dồn dập tên Đại La mập lùn. Không có gã Đại La cao gầy đứng bên cạnh gây rối, những đòn đánh đổ dồn về phía tên Đại La mập lùn ngày càng sắc bén, vết thương trên người tên Đại La ngày càng nhiều, miệng phun đầy máu tưới, ý chí chiến đấu cũng chẳng còn, trong đầu chỉ còn mỗi ý định bỏ trốn.

Cũng vì vậy mà hắn ta đã vô tình để lộ sơ hở cho Tuyết Hương bắt được, trong ánh hào quang bàng bạc lóa mắt, chưởng của cô lập tức hóa trảo, chỉ một cú vồ là đủ khiến đầu của tên Đại La mập lùn nát bấy.

Mặt khác, tên Đại La béo lùn vừa ngừng thở, gã Đại La cao gầy lập tức nhận ra ngay, hệt như mọc mắt sau gáy. Gã không chút do dự tung chưởng, tấn công hai vi trưởng lão Kim Tiên đứng bên cạnh Đỗ Nhân Kiệt, hậu quả là trong số hai người đó, sơ phẩm Kim Tiên thì chết tươi tại trận, trung phẩm Kim Tiên cũng bị thương nặng, tới độ ho ra máu.

Kế tiếp, gã Đại La cao gầy bay vọt lên trời, ba chân bốn cẳng xoay người bỏ chạy, không hề ham chiến tí nào.

Thật ra, trực giác của gã Đại La cao gầy đã mách bảo cho gã biết từ trước. rằng con nhóc kia rất khó đối phó, thế là gã bèn thừa cơ Dương Bách Xuyên vung kiếm, chém một nhát về phía này để thoát khỏi cuộc chiến khốc liệt đó, bởi gã không hề muốn đánh nhau với con nhóc kia.

Tương tự như vậy, khi thấy Tuyết Hương giết chết tên Đại La mập lùn, gã cao gầy lập tức không chút do dự mà vắt giò lên cổ bỏ chạy, còn cố tình chọn phương hướng càng xa gã mập lùn càng tốt.

Nguyên nhân là vì cảm giác Tuyết Hương mang tới cho gã quá nguy hiểm, tới độ gã chẳng còn tâm trạng dây dưa với Dương Bách Xuyên và Đỗ Nhân Kiệt nữa mà xoay người chạy thẳng một mạch, chứ còn nán lại thì có khi phải bỏ luôn cả mạng cũng nên.

Lúc này, Dương Bách Xuyên và Đỗ Kiệt Bân mới nhận ra không phải mấy người họ đủ khả năng giữ chân được gã Đại La cao gầy, mà do ngay từ đầu người ta đã không có ý định đấu nghiêm túc với họ.

“Tuyết Hương, đừng để hắn thoát!”

Dương Bách Xuyên chỉ sững sờ một giây rồi lập tức hoàn hồn, vội vàng hét lớn về phía Tuyết Hương vì hắn biết, hiện tại chỉ có mình Tuyết Hương mới cầm chân được gã tiên nhân cao gầy đang bỏ chạy kia.

“Biết rồi.”

Tuyết Hương đứng cách họ một khoảng vội ứng tiếng đồng ý, kế tiếp, toàn thân nàng tỏa chiếu ánh sáng bạc rực rỡ.

“Gào...

Tiếng rồng gầm vang vọng đất trời, hóa ra Tuyết Hương đã biến trở về bản thể là một Côn Long dài hơn trăm mét. Sau đó, chỉ trong chớp mắt, con rồng lập tức. bay xa thật xa.

Chẳng bao lâu sau, Dương Bách Xuyên và mấy người Đỗ Nhân Kiệt chợt nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết truyền tới từ đằng xa, là giọng của gã tiên nhân cao. gầy.

Dương Bách Xuyên biết Tuyết Hương đã thành công.