“Giờ đã nhỏ lại rồi, ta có thể tiếp tục được chưa?”
Trong lúc Dương Bách Xuyên cúi mặt, cố dời mắt khỏi bức tranh quyến rũ kia, thì giọng nói của người đẹp lại như vang lên ngay sát bên tai hắn.
“Chao ôi... cha mạ ơi... vây có khác gì đòi mạng không...”
Họ Dương ngẩng đầu, phát hiện cơ thể trần trụi kia đang đứng ngay bên cạnh, như sắp dán lên người hắn mà trò chuyện luôn rồi. Thậm chí, hẳn còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng lúc nói chuyện với hắn, không phải ảo giác mà là sự thật một trăm phần trăm, nơi đầu mũi còn lượn lờ mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô nữa.
Nháy mắt một cái, đầu óc hắn như trống rỗng.
Mà mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ vẫn chưa đáng sợ, kinh khủng hơn nữa là cô gái ngây thơ như tờ giấy trắng kia cứ dí sát vào người hắn, còn ra sức ngửi lấy ngửi để, hệt như trên người hắn có thứ gì hấp dẫn nàng lắm vậy.
Này có khác gì muốn lấy mạng họ Dương đâu.
Nếu không phải kiêng dè thân phận tiên thú cường đại của nàng thì họ Dương đã sớm đẩy nàng ngã ngửa ra rồi.
Hấp dẫn chết đi được luôn đó, có biết không?
Nhưng mà... lòng thì có nhưng gan thì không...
Trước mặt hắn đây không phải một cô nương chân yếu tay mềm, mà là một tiên thú cường đại với thực lực sánh ngang Đại La, thế nên đầu óc của họ Dương vẫn còn tỉnh lắm, biết tự đè nén dục vọng trong người xuống.
Họ Dương cẩn trọng lùi về sau vài bước, rồi vội vàng điều khiển suy nghĩ, lấy từ trong không gian bình Càn Khôn ra một bộ quần áo khoác lên người cô gái xinh đẹp trước mặt, đặng nói: “Ta cứ tưởng ngài sẽ không biến thành hình dáng của con người, nhưng nếu bây giờ đã biến rồi thì phải mặc quần áo vào trước đã, tới đây, mặc đồ vào đi, đừng nói gì hết.”
Cuối cùng, họ Dương vẫn quyết định làm một người tốt.
Đợi cô nàng tò mò mặc đồ vào xong, họ Dương mới hít sâu một hơi, cảm giác khá hơn nhiều, bằng không tới nhìn thẳng hắn cũng không dám.
Nữ thí chủ tình cờ chạm mặt trên Tiên Giới đúng là đẹp thật sự...
Tính ra thì dù nàng đã mặc đồ vào, hơn nữa đó còn chỉ là một bộ áo thun, quần jean bình thường mà họ Dương lấy đại từ bình Càn Khôn ra, nhưng với người đẹp cỡ này, lúc không mặc với lúc mặc chính là hai bức tranh xinh đẹp theo hai hướng khác nhau, đặc biệt là khi quần áo còn làm tôn lên đường cong lả lướt trên người nàng.
Nhưng ít nhất thì cuối cùng hắn cũng có thể bình tâm lại.
Nàng đúng là một bài kiểm tra định lực sống mà.
Sau khi ổn định tinh thần xong, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, hướng mắt nhìn về phía cô gái, cũng có thể nói là rồng Độc Giác Song Dực. Hắn xác định, người đẹp trước mặt chỉ là một tiên thú ngây thơ, chưa từng đặt chân tới giang hồ, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết
Nhưng dựa theo những lời “Ta sẽ không ăn ngươi” của nàng lúc trước, có thể thấy, nàng cũng chẳng phải hạng người tốt bụng gì, nhưng Dương Bách Xuyên có nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao nàng lại không tỏ ra thù địch với mình, còn bày tỏ trên người mình có mùi mà nàng thích.
“Ngài... thích thứ gì trên người tôi?” Dương Bách Xuyên cẩn thận dò hỏi.
“Ngươi... Trên người ngươi có mùi hương khiến ta cảm thấy rất thân thuộc, có điều ta không miêu tả được...” Cô gái chớp mắt, nói với Dương Bách Xuyên.
“Thân thuộc?” Dương Bách Xuyên sửng sốt. “Ừm." Nàng gật đầu.
“Thế nên đó là lý do ngài không ăn ta?” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên hỏi tiếp.
“Đúng vậy, ta sẽ không tổn thương ngươi.” Bấy giờ, nàng vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Dương Bách Xuyên, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi, để lộ ý cười.
“Mỹ nhân mỉm cười, trời đất xoay vần, người nào có phúc, ôm giai nhân về”
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên môi nàng, trong đầu họ Dương bỗng hiện lên câu thơ hoa mỹ kia..
Người thiếu nữ này cười lên đẹp thật đấy, tạo cho người ta cảm giác muốn ôm chặt nàng vào lòng.
Nhưng trước khi làm rõ tình hình, họ Dương không có cái gan đó đâu.
Sau đó, hắn hỏi tiếp: “Có thật là ngài sẽ không tổn thương ta không?”
Hắn vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Ừ, không tổn thương ngươi đâu.” Cô gái chớp mắt, nghiêm túc trả lời.
Dương Bách Xuyên mừng thầm trong lòng: “Thế ngài có thể thả tôi đi không?”
Nếu đã không có ý xấu, cũng chẳng muốn tổn thương hắn, vậy cứ để hắn rời khỏi đây sớm một chút cho rồi, với cả hắn cũng chẳng muốn ở lại đây lâu đâu, hắn còn phải đi tìm ông già nữa mà.
Nhưng vừa nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt nàng dần biến mất, thay vào đó là vẻ cô đơn và đôi môi mím chặt, không nói câu nào.
Dương Bách Xuyên có hơi hoảng, xem chừng là không muốn để mình đi rồi! Sau đó, con ngươi của hắn bỗng đảo một vòng, hắn hỏi thử: “Ngài có thể cùng ta rời khỏi nơi này, khi nào đi, ta sẽ dẫn ngài theo, được không?”
Cuối cùng thì cái đuôi sói của họ Dưỡng vẫn không kiềm được mà lộ ra ngoài...
“Không được, ta không thể rời khỏi đây, ta còn phải bảo vệ Tiểu Bằng, chờ hắn ra đời. Nhưng ở đây một mình thì cô đơn lắm, ngươi ở lại với ta đi, ta thích mùi hương trên người ngươi, hơn nữa ngươi không hề giống với những kẻ khác.” Nàng nhìn Dương Bách Xuyên, nghiêm túc nói.