Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4170: Như vầy được chưa?




Kỳ thật do Dương Bách Xuyên không thích cảm giác bị một loài sinh vật khổng lồ như vậy ngửi tới ngửi lui trên người mình nên mới thuận miệng hỏi rồng Độc Giác Song Dực một câu, không ngờ nó lại đồng ý thật, hơn nữa giọng điệu lúc trả lời còn rất nghiêm túc.

Điều này làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Trong lúc Dương Bách Xuyên còn đang sững sờ, toàn thân rồng Độc Giác Song Dực bỗng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, dần dần, vầng sáng ngày càng dày đặc, chói mắt, khiến Dương Bách Xuyên đang nhìn chằm chằm không chịu nổi mà vô thức nhắm hai mắt lại.

“Như vầy được chưa?”

Giây sau, bên tai vang lên một giọng nói, Dương Bách Xuyên mở mắt ra theo phản xạ, kết quả thì thấy...

“Phụt” Hắn trợn trừng mắt, há hốc miệng, ngạc nhiên đến sững người.

Sau đó, chẳng hiểu vì sao lại thấy mũi mình hơi nong nóng, hắn vươn tay sờ... chảy máu mũi luôn rồi.

Suốt bao nhiêu năm sống trên đời, đây là lần đầu hắn gặp tình huống này, à không hẳn, phải là rất lâu rồi mới đúng, vì tu hành càng lâu, định lực của hắn cũng ngày càng mạnh, không còn phản ứng quá mức với những cảnh thế này nữa.

Điều này cũng dẫn tới hiện tại, hắn có cảm giác như thể kiếm củi ba năm, thiêu một giờ vậy.

Không hề có tí định lực nào hết.

Nguyên nhân chỉ vì trước mắt hắn chợt xuất hiện một người đẹp trần trụi với thiên nhiên...

Mái tóc dài đen nhánh chạm tới eo, tùy ý buông lơi, đôi chân thon thả lồ lộ ngoài không khí, cả người không mảnh vải che thân...

Trong mắt họ Dương nào đó, nàng không chỉ là một người đẹp đang khỏa thân, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tỳ vết.

Trước khi phi thăng, không phải hắn chưa từng ảo tưởng rằng ngày nào đó, bản thân sẽ có dịp gặp gỡ tiên nữ trong khung cảnh thật ướt át, mê người...

Nhưng với điều kiện người ta là tiên nhân, là con người. Thế nên có nằm mơ hắn cũng không ngờ khung cảnh mị hoặc đầu tiên mà mình gặp khi tới tiên giới lại bắt đầu thế này, quan trọng nhất... Người kia không phải tiên nhân, mà là một tiên thú cường đại.

Ngoài ra, phong cách cũng trật lất hết trơn, cuộc gặp ướt át, mê người mà hắn tưởng tượng tuyệt đối không phải như vầy!

Còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã phải xách giáo ra trận...

Đau khổ hơn nữa là họ Dương biết với vai trò hiện tại của mình, cùng lắm chỉ được nhìn một chút, chứ nếu bảo hắn nghĩ cách xông lên thì thôi, có cho vàng cũng chẳng dám đâu, bởi không chừng sẽ biến thành đồ ăn vặt của người đẹp luôn đó.

Hắn thật sự chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống thế này, đúng là trở tay không kịp mà.

Má nó, trời cao tính ép ông đây phá vỡ đạo tâm của mình hay gì.

Có điều, hì hì... hắn thích!!!

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, cô thiếu nữ xinh đẹp cao một mét tám, nhìn qua mới tầm tuổi xuân thì này chính là rồng Độc Giác Song Dực chứ không còn ai vào đây.

Bằng chứng là hiện rồng Độc Giác Song Dực đã biến mất không thấy tăm hơi, nơi này chỉ còn lại một cô gái trần như nhộng. Cộng thêm ban nấy, Dương Bách Xuyên tình cờ nhìn thấy cặp mắt của nàng cũng có tận hai con ngươi.

Ai mà ngờ con quái vật rồng Độc Giác Song Dực với cơ thể hùng vĩ dài cả trăm mét, thô như bồn nước kia lại có thể hóa thân thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần tới vây đâu chứ.

Ở Tiên Gi n thú biết biến thân không hề lạ, trái lại không biến được mới lạ. Vấn đề là trong tưởng tượng của Dương Bách Xuyên, hắn thuận miệng hỏi như vậy vì nghĩ rồng Độc Giác Song Dực sẽ chỉ biến nhỏ một chút, ai mà ngờ nó lại chơi lớn như vậy, đùng một cái đã hóa thành một cô gái đẹp ngất ngây luôn.

Có biến thì cũng phải hợp lý chút chứ, tỷ như một kẻ cao lớn thô kệch chẳng hạn.

Chứ biến thành dáng vẻ như bây giờ thì thử hỏi, sao họ Dương nào đó chịu cho nổi.

“Chao ôi... trời đất ơi, bổ mắt quá, ông đây đúng là có phúc, khặc khặc khặc...” Đúng lúc này, con chim Thần Ma đậu trên vai Dương Bách Xuyên, nấy giờ chỉ biết giả chết bỗng vùng dậy la ó um sùm, báo hại Dương Bách Xuyên suýt nữa là bị tiếng la hét của nó hù chết.

Trong cơn tức giận, Dương Bách Xuyên thẳng thừng nhét con chim mất dạy này vào không gian trong bình Càn Khôn.

Bớt giốn, chưa bàn tới chuyện liệu rồng Độc Giác Song Dực có nổi trận lôi đình khi bị con chim mất dạy này quấy rối không, chỉ mỗi việc người ta đang khỏa thân thôi là đủ để họ Dương không muốn, cũng không cho phép con chim mất dạy kia nhìn rồi.

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên chợt phát hiện về phía cô gái, hay đúng hơn là rồng Độc Giác Song Dực đứng đối diện khẽ cau mày, trái tim lập tức nảy lên thình thịch vì hoảng.

Cũng may, sau khi thấy hắn nhanh tay thu con chim mất dạy về bình Càn Khôn, gương mặt cau có của rồng Độc Giác Song Dực cũng giãn ra theo. Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cố dời mắt khỏi cơ thể trần trụi của người đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Hiện tại, hắn có thể xác định rằng rồng Độc Giác

Song Dực thật sự là một yêu quái chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Bằng sau sau khi biến thành người, ít nhiều gì cũng phải nhớ kiếm bộ đồ mà mặc vào, đúng không?

Chứ làm gì có chuyện cứ thế lồ lộ ngay trước mặt mình như vầy được.

Xấu hổ quá chừng hà ~