Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4165: Chim Thần Ma rối rít thúc giục




Dương Bách Xuyên thấy con chim này còn có bộ mặt đanh đá như đàn bà, lức thì giận quá hóa cười. Hắn đi tới, lạnh lùng hừ mũi: "Muốn ra ngoài thì câm miệng cho lão tử."

Một tiếng hừ lạnh nghiêm nghị rất có hiệu quả. Chim Thần Ma lập tức im bặt. Con chim này đúng là đồ vô lại!

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng nhìn ra quả thật con chim lông tạp này có bản lĩnh. Hắn đánh nó nhiều lần như vậy, tuy không dùng nhiều lực nhưng nó đụng vào tường đá là thật, cơ thể nhỏ yếu bị đụng tả tơi nhưng có thể hồi phục trong nháy mắt, đúng là máu bất tử.

Lần đầu tiên gặp con chim này, Dương Bách Xuyên đã được chứng kiến sự thần kỳ của máu chim Thần Ma.

Chút thương tích này không là gì đối với chim lông tạp.

Tóm lại là hiện tại chim lông tạp không có chút pháp lực nào, chỉ có máu trong người rất kỳ lạ. Dương Bách Xuyên thầm nghĩ sau này có thời gian nhất định phải nghiên cứu máu của con chim lông tạp này.

Hắn luôn nghe nói chim lông tạp có đồ gì đó đang ở trong tay sư phụ, có lẽ là đồ vật có liên quan đến pháp lực của nó.

Sau này gặp sư phụ mình phải hỏi rõ mới được!

Có điều con chim lông tạp này nói không sai, vì sư phụ quả thật hắn không thể bị nhốt ở đây.

Lão già chết tiệt là sư phụ của hắn, nhiều lần hi sinh vì hắn, khó khăn lắm mới khôi phục tiên thể, nhưng hai sư đồ chưa tâm sự được nhiều thì lão già chết tiệt đã rời đi tới Tiên Giới.

Dương Bách Xuyên biết sư phụ có chuyện gấp gì đó liên quan đến sư nương ở Tiên Giới. Theo lời sư nương Cửu Vĩ Thiên Hồ mà hắn từng gặp ở Tiểu Yêu Giới năm xưa, có lẽ một số hồng nhan tri kỷ của sư phụ ở Tiên Giới đang gây chuyện ở. Tiên Giới, báo thù cho sư phụ.

Mà lão già chết tiệt cũng từng lờ mờ đề cập với hắn, ông rơi vào kết cục chỉ còn tàn hồn là vì bị người khác hãm hại. Ai có thể hãm hại sư phụ chứ?

Dương Bách Xuyên có thể đoán được nhất định là kẻ thù có cùng cấp bậc với sư phụt

Lão già chết tiệt là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn, tương tương Tiên Tôn của Tiên Giới, đó là cấp bậc cao nhất Tiên Giới. Đối mặt với kẻ có cấp bậc này, cho dù

nhóm sư nương Cửu Vĩ có mạnh đến mấy, sư phụ cũng không yên tâm!

Vì vậy, năm đó sau khi đúc tiên thể trên đảo Tán Tiên thành công, sư phụ đã vội vàng rời đi.

Tuy biết sư phụ rất mạnh, nhưng Dương Bách Xuyên là đồ đệ đâu thể không lo lắng.

Bây giờ hắn cũng đã phi thăng Tiên Giới, cho dù không thể giúp đỡ sư phụ thì ít nhất hắn cũng muốn biết tin tức về sư phụ, như vậy mới có thể yên lòng.

Đừng thấy tên họ Dương nào đó toàn gọi sư phụ Vân Thiên Tà là lão già chết tiệt mà lầm, thật ra hắn vô cùng quan tâm tới sư phụ.

Không cần chim Thần Ma nhắc nhở, Dương Bách Xuyên cũng không định lãng phí thời gian ở đây thêm nữa.

Sau khi hắn trừng trị chim Thần Ma, rốt cuộc nó cũng yên tĩnh.

Lúc này Dương Bách Xuyên tiếp tục kiểm tra xung quanh xem có cánh cửa nào có thể ra ngoài hay không.+

Nơi này là một kho báu, vậy thì nhất định có cửa, chẳng qua hắn chưa tìm được mà thôi.

Tiếc là hắn tìm rất lâu vẫn không tìm được.

Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ, sau đó lấy kiếm Đồ Long ra, tập trung sức mạnh vào nó rồi thình lình chém vào tường đá của sơn động.

Ầm ầm!

Mục đích của hắn rất đơn giản, đã không tìm thấy cửa ra thì dứt khoát mở. một cánh cửa trên tường. Cho dù đào hắn cũng phải đào ra một con đường dẫn ra ngoài.

Một nhát kiếm vang ầm ầm, toàn bộ mật thất đều chấn động.

Thế nhưng...

Dương Bách Xuyên nhíu mày.

Bởi vì trên tường đá lóe lên một quầng sáng, rõ ràng là phòng ngự của lực lượng nào đó, một nhát kiếm của hắn không thể làm gì được tường đá, ngay cả một dấu vết cũng không để lại.


"Đệch!"

Dương Bách Xuyên giận dữ chửi thề.

Lúc này, chim Thần Ma lại cười hì hì như muốn nói ngươi bị ngu à!

Kết quả là nó bị Dương Bách Xuyên lườm một cái, lập tức im miệng.

"Ta không tin nơi này là tường đồng vách sắt." Dương Bách Xuyên tức giận vung kiếm tấn công lần nữa.

Ầm ầm ầm... Âm thanh tấn công điên cuồng vang lên trong mật thất.

Suốt nửa canh giờ, Dương Bách Xuyên mệt đến nỗi thở hổn hển. Kết quả là hắn bi ai phát hiện ra mình vẫn không thể để lại một dấu vết nào trên tường đá.

Thậm chí lúc này hắn còn dùng đến lực lượng của Hắc Liên, nhưng kết quả vẫn vậy.

"Đch!" 'Tên họ Dương nào đó ngồi phịch xuống đất.

Trong mắt hắn nơi này chính là két sắt cấp mười, không thể tác động dù chỉ một chút.

Khi hắn nản lòng ngồi xuống đất, đột nhiên hắn nhìn thấy trên đỉnh đầu lấp lóe ánh sáng.

Tiếp đó hắn nghe thấy chim Thần Ma hú lên một tiếng quái dị, bay vèo tới ngồi trên vai hắn, trốn trong cổ áo, đồng thời nói: "Thằng nhóc thúi, có một kẻ lợi hại xuất hiện, thằng nhãi ngươi không đối phó được đâu, mau tiến vào không gian của ngươi đi... Á..."

Chim Thần Ma rối rít thúc giục.

Lúc này, một luồng uy áp bao phủ khắp đất trời ập xuống. Dưới uy áp này, Dương Bách Xuyên cũng không nhúc nhích được, cứ như bị đứng hình.

Bộ phận duy nhất cử động được là tròng mắt. Dương Bách Xuyên nhìn thấy một móng vuốt to trắng như tuyết từ trên trời rơi xuống, nói chính xác hơn là từ trong dòng xoáy ánh sáng trắng trên nóc mật thất rơi xuống, trông giống vuốt rồng nhưng cũng có điểm khác.

Dương Bách Xuyên thấy móng vuốt sắp tóm lấy mình, nhưng cơ thể không thể di chuyển. Trong đầu hắn chỉ có một câu: sắp toi rồi, lần này lọt vào trong móng vuốt sẽ bị bóp nát...

Trong lúc hẳn suy nghĩ vẩn vơ, cơ thể đã bị túm lấy, nhưng không bị bóp chết.

Trời đất quay cuồng, Dương Bách Xuyên cảm thấy cơ thể mất thăng bằng.

Bộp!

Hình hắn bị ném từ trên cao xuống đất, ngã rất đau, đầu óc choáng váng.

Nhưng khi mở mắt ra, hắn phát hiện mình đã rời khỏi mật thất kho báu, xuất hiện ở một khung cảnh khác.