"Ð nhóc con, đây là... bên trong bảo khố của nhân vật lớn nào hả? Sao ngươi lại vào đây? Đệch, ngươi sắp phát tài rồi!"
Chim Thần Ma vừa ra ngoài lập tức hét to.
Nhìn các loại bảo bối chồng chất như núi, đừng nói là chim Thần Ma hét to, ngay cả Tô Bình Nam cũng nổi sóng to gió lớn trong lòng.
Ôi trời ơi! Đây... đây đúng là kho báu của tiên nhân tai to mặt lớn nào đó.
Đối mặt với câu hỏi của chim Thần Ma, Dương Bách Xuyên cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Hiện thực không giống dự đoán của hắn. Theo lý thì sau khi hắn tiến vào bình Càn Khôn, bình Càn Khôn sẽ hiện ra và chìm xuống đáy hồ, nhưng không ngờ lại xuất hiện trong một kho báu. Thần kỳ ghêt!
Bây giờ nghĩ lại mới thấy hình như có gì đó bất thường.
Dương Bách Xuyên nghĩ tới luồng khí tức cường đại trước khi hắn tiến vào bình Càn Khôn, đó là khí tức của Yêu tộc!
Điều này chứng tỏ trong hồ chắc chắn có gì đó, mà bình Càn Khôn có thể tiến vào tìm mật thất kho báu khả năng cao là liên quan đến khí tức trong hồ kia.
Đối mặt tình huống này, tâm trạng kích động của Dương Bách Xuyên thoáng bình tĩnh lại.
Hắn quan sát xung quanh một vòng nhưng không thấy có cửa, nơi này giống như phòng kín vậy.
Nếu đúng là như vậy thì e là không phải chuyện tốt!
Trước tiên Dương Bách Xuyên kể cho chim Thần Ma chuyện xảy ra trong hồ một lần, vốn dĩ hãn muốn hỏi ý kiến của con chim này xem nó có cách nào ra khỏi nơi này hay không, hoặc là có thể đưa ra một số quan điểm về cái lợi cái hại hay. không.
Ai dè chim Thần Ma nêu quan điểm rồi, nhưng Dương Bách Xuyên càng nghe càng khó chịu.
Bởi vì những lời nó nói toàn là hù dọa hẳn. Đúng kiểu tạo thêm áp lực cho hắn, chứ không phải đưa ra biện pháp.
Chỉ nghe chim Thần Ma nói: "Quạ... Thằng nhóc thúi, theo như ngươi nói thì trong hồ chắc chắn có một tiên thú sừng sỏ, tu vi thấp nhất có thể là cấp bậc Đại La Thượng Tiên.
Nơi này bốn bề kín mít, không gian nhỏ hẹp, chắc chắn không phải là tiên thú cỡ lớn. Nhìn đống bảo vật ở đây đi, đa số là đồ của Nhân tộc, chứng tỏ kẻ trong hồ hẳn là một sinh linh giết người không chớp mắt, không chào đón tiên nhân. Xét từ số lượng bảo vật, phải giết bao nhiêu người mới có thể tích góp được nhiều bảo vật như vậy chứ!
Hiện tại vấn đề mấu chốt là tìm được lối ra. Lão tử cảm thấy xung quanh nơi này có khí tức cường đại, e là không thể mở từ bên trong, chỉ có thể mở từ bên ngoài.
Mau nghĩ cách xem có thể ra ngoài không, đừng để bị nhốt ở đây không ra được. Lão tử ở trong không gian bình Càn Khôn của ngươi đã thấy bức bối rối, đừng nói là ở đây vẫn bị nhốt... Á, nếu là thật thì lão tử sẽ điên mất..."
Dương Bách Xuyên trợn mắt trừng con chim này, cạn lời luôn. Vốn dĩ hắn muốn nhờ nó nghĩ cách, vậy mà nó toàn nói những lời tiêu cực, chẳng có lấy một câu hữu dụng.
Dương Bách Xuyên cố ý nói: "Không ra được thì thôi, không sao cả, dù sao cũng có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, đủ chống đỡ cho ta tu luyện mấy trắm năm, vừa hay nơi này yên tĩnh. Nếu đây thật sự là kho báu của tiên thú cường đại nào đó, thì kiểu gì cũng có một ngày cửa sẽ mở ra, đến lúc đó ta xông ra là được."
Nghe thấy lời nói thờ ơ của Dương Bách Xuyên, chim Thần Ma tức nổ phổi: "Ngươi... Tên nhãi khốn kiếp nhà ngươi! Không được, lão tử không thể ở lại đây, lão tử muốn ra ngoài, lão tử còn có đồ đang ở trong tay lão khốn kiếp Vân Thiên Tà, không có nhiều thời gian lãng phí ở đây.
Thăng nhãi ngươi mau nghĩ cách tìm lối ra đi. Ngươi đừng quên lão khốn kiếp sư phụ ngươi có kẻ thù ở Tiên Giới, hơn nữa còn là kẻ thù đáng gờm, chưa biết chừng chừng một ngày nào đó lão sẽ toi mạng. Thằng nhãi ngươi không mau ra ngoài tìm sư phụ khốn kiếp của ngươi thì không chừng sẽ không được gặp lão lần cuối..."
Bộp! "Ối, tên gà mờ nhà ngươi đánh lão tử!"
Chim Thần Ma quá độc miệng, Dương Bách Xuyên vung tay đánh bay nó. Tất nhiên là hắn ta tay có chừng mực, nặng tay thì hắn sợ sẽ đánh chết con chim này.
"Con chim lông tạp kia nghe cho kỹ đây, chỉ có ta mới được mới lão già chết tiệt, người khác không được, bao gồm cả ngươi. Cmn ngươi còn mỏ hỗn nữa thì tiểu gia ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Bảo ngươi nghĩ cách, ngươi lại oán than một tràng, ta cần đến ngươi làm gì?”
Dương Bách Xuyên không khách khí với con chim này, vừa đánh vừa mắng.
"Á... Tên gà mờ nhà ngươi dám đánh lão tử, lão tử liều mạng với ngươi..." Chim Thần Ma mắng ầm lên, giương nanh múa vuốt bay về phía Dương Bách Xuyên.
Nhưng kết quả...
Chim Thần Ma lại văng ra, đụng vào tường đá, lông bay lả tả.
"Quạ quạ qua quạ... Tên gà mờ nhà ngươi... Nếu lão tử lấy được đồ trong tay lão khốn kiếp Vân Thiên Tà kia, người đầu tiên lão tử giết chính là ngươi, một ánh mắt trừng chết tên gà mờ nhà ngươi."
Chim Thần Ma kêu to quạ quạ, đồng thời bay tới một lần nữa.
Bộp! Có tiếng hét vang lên, nó văng ra đụng vào tường đá.
Lúc này trên người chim Thần Ma chẳng còn mấy cọng lông.
Lần này nó không bay tới liều mạng với Dương Bách Xuyên nữa.
Ngược lại, nó kêu "quạ" một tiếng rồi òa khóc: "Quạ... Hu hu hu... Lão tử đường đường là chim Thần Ma đứng đầu tam giới, vậy mà lại bị một tên gà mờ sỉ nhục như vậy, lão tử không sống nổi nữa..."