Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4021




"Không ổn rồi, mau tránh ra, tiểu tử này không phải là Phi Thăng Cảnh bình thường..."

Dương Bách Xuyên chém ra một kiếm, sắc mặt cả ba người Đan Hùng Tỉnh lập tức thay đổi, sức mạnh cường đại của kiếm khí khiến cho tim bọn họ đập nhanh.

Ban đầu dù là Đan Hùng Tỉnh hay là Tứ đại yêu cũng không bận tâm đến Dương Bách Xuyên tu vi Phi Thăng Cảnh.

Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên vừa ra tay, bọn họ liền biết mình đã quá khinh thường Dương Bách Xuyên.

Không cần Đan Hùng Tinh nhắc nhở, Đoạn Niên Hoa và Thái Ngư Nhi cũng cảm nhận được sức mạnh từ một kiếm nào của Dương Bách Xuyên.

Ba người đồng thời dùng pháp lực, phản kích lại một kiếm của Dương Bách Xuyên rồi nhanh chút rút lui về sau.

"Ầm~"

Dưới sự hợp lực của ba cao thủ cấp sáu, đã chặn được kiếm của Dương Bách Xuyên, đồng thời khiến bọn họ phải rút lui về sau để tránh khỏi lưỡi kiếm sắc nhọn của Dương Bách Xuyên.

Một tiếng ầm vang lên, sân của cung Chí Tôn bị một kiếm của Dương Bách Xuyên chém ra một vết nứt dài hơn hai mươi thước.

Lúc này Dương Bách Xuyên vừa hay bay tới trước cung Chí Tôn, mà ba đại Tán Tiên còn lại cũng ở bên kia khe nứt.

“Khuyên ba vị không nên vượt qua khe này, nếu không đừng trách Dương Bách Xuyên ta không nương tay, trong cung Chí Tôn không có đồ gì để các người lấy đâu” Dương Bách Xuyên rút kiếm, bảo ba đại Tán Tiên cách một cái khe hai mươi thước đầu hàng.

Sắc mặt ba đại Tán Tiên tái mét, ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên tràn đầy khiếp sợ.

Không ngờ tiểu tử này lại có thực lực mạnh mế đến vậy, dường như còn mạnh hơn thực lực của bọn họ một bậc.

Thái Ngư Nhi truyền ầm nói với Đan Hùng Tinh và Đoạn Niên Hoa: "Hai vị, phải làm sao bây giờ? Không ngờ tiểu tử này lại mạnh đến vậy”

Hừ, sợ gì chứ, hắn ta chỉ là một con người, thực lực cũng có hạn so vơi chúng ta, nếu chúng ta chiến đấu một mình thì khó tránh khỏi bất lợi, nhưng nếu ba chúng ta liên thủ, có thể sẽ bắt được tiểu tử này, đừng nói nữa, kết trận cùng lên đi" Đan Hung Tỉnh truyền âm trả lời.

"Rầm rầm rầm...

Lúc này có một tiếng động vang lên phía sau ba người.

Ba đại Tán Tiên nhìn thoáng qua thì thấy Tứ đại yêu và con khi kia đã đánh tới phía sau bọn họ.

Thấy Hầu Tử bị tứ đại yêu hợp lực chém giết, đang rơi vào thế hạ phong, thoạt nhìn có vẻ tứ đại yêu đã cố ý đưa chiến trường lan đến nơi này.

Ba Tán Tiên Đan Hùng Tỉnh không khỏi bị ảnh hưởng, tránh ra nhường chỗ.

Sau đó Hầu Tử và tứ đại yêu đang giao chiến với nhau đột nhiên tách ra hai bên.

Ngay khi Hầu Tử vượt qua vết nứt, đứng cùng phía với Dương Bách Xuyên thì tứ đại yêu cũng dừng lại, bọn họ đứng cùng bên với ba Tán Tiên.

Lúc này hai bên nhìn nhau từ xa.

Thực tế trước mặt bọn họ là một cái khe, độ rộng cũng chỉ hơn ba thước, dài chừng hai mươi thước, chỉ cần lắc mình một cái là có thể qua đó.

Nhưng mấu chốt là hiện giờ chiến trường của Hầu Tử và tứ đại yêu cũng đã đến đây.

Thật ra ba người Đan Hùng Tinh cũng không cảm thấy kỳ lạ với điều này, là tứ đại yêu cố ý làm vị không muốn đến ba Tán Tiên bọn họ vào cung Chí Tôn, mà bà người Đan Hùng Tinh cũng không muốn tứ đại yêu vào cung Chí Tôn.

Nghĩ đến đây, Đan Hùng Tỉnh nheo mắt nhìn về phía tứ đại yêu, phát hiện lúc này Hắc Hồ căm đầu tứ đại yêu cũng đang nhìn về phía hẳn ta.

Hai bên đều nhìn thấy mục đích ý định tương ứng trong mắt đối phương.

Giờ phút này bọn họ đều rõ ràng, muốn vào cung Chí Tôn thì trước tiên phải giải quyết con khi và Dương Bách Xuyên kia đã.

Đối với Hắc Hồ, Cuồng Sư, Ngân Điêu, Hồng Đầu Ngô mà nói, đương nhiên bọn họ cũng muốn vào cung Chí Tôn, nhưng vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy cảnh Dương Bách Xuyên dùng một kiếm ép ba đại Tán Tiên phải lùi lại.

Hơn nữa khi bốn người họ giao chiến với Hầu Tử cũng phát hiện sức mạnh của hắn ta đã tăng lên rất nhiều, lúc trước bọn họ đuổi theo Hầu Tử, Hầu Tử chỉ có thể bỏ chạy.

Nhưng mà trận chiến lúc nãy, Hầu Tử lại có thể cùng lúc đánh nhau với bốn người họ, dù chỉ hơi bất lợi một chút, nhưng cũng không liều mạng.

Nếu Hầu Tử liều mạng, vậy bốn người ít nhất cũng sẽ bị hẳn ta đánh cho tơi tả, cho nên Hắc Hồ cũng nhìn về phía ba vị Tán Tiên.

Hai bên đều nhìn thấy ý tứ trong mắt đối phương — Hợp tác.

Dù sao thì kẻ thù của kẻ thù cũng là bạn.