Hắn đã sử dụng sợi tóc vàng của Lục Nhĩ Mỹ Hầu, cuối cùng lại không diễn ra giống kịch bản.
Không ngờ Lục Nhĩ Mỹ Hầu lại không xuất hiện từ đường chân trời.
Vậy Dương Bách Xuyên khó xử rồi...
Lúc này thất đại Tán Tiên lại cười lên, bọn họ còn nghĩ Dương Bách Xuyên muốn thả đại chiêu gì đó, bây giờ xem ra tên tiểu tử này đã thất bại thật rồi.
Một Tán Tiên trong đó không nhịn được cười thành tiếng: “Ha ha ha, tiểu tử, chẳng lẽ ngươi muốn dùng một sợi tóc để đấu với bọn ta à? Hay là ngươi nhổ một cọng tóc thì có thể nghịch thiên cứu lấy cái mạng nhỏ của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay cho dù có Thiên Tà Chí Tôn ở đây cũng không cứu được ngươi đâu, các vị đồng đạo, mau giết hắn thôi!"
Lần này tên Tán Tiên kia vừa nói xong đã ra tay trước, nhấc chân lao thẳng về phía Dương Bách Xuyên.
Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng chợt vang lên: “Một sợi tóc không thể nghịch thiên, nhưng có thể lấy mạng của ngươi đấy”
“Ầm!"
"A!"
“Rầm!"
Sau khi giọng nói lạnh lùng kia vừa dứt, Tán Tiên nhào về phía Dương Bách Xuyên đầu tiên hét thám và bay ra ngoài, đầm một tiếng rơi xuống đất không đứng lên được nữa.
Sau đó cả cơ thể chợt bốc lên ngọn lửa dữ dội, lập tức bị đốt thành tro.
“Shhh..”
Sự thay đổi đột ngột này khiến các Tán Tiên khác lại dừng bước.
Lúc này đột nhiên có một con khi lông vàng với bộ lông dài khắp người xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.
Người này... À không, con khí này bỗng chốc xuất hiện ở nơi này.
Không hề có dấu hiệu báo trước nào.
Hơn nữa điều đáng sợ chính là nó vừa xuất hiện đã thẳng thừng giết chết một Tán Tiên Lục Chuyển hậu kỳ và đốt thành tro, thú đoạn vô cùng dứt khoát và tàn độc.
“Lục Nhĩ đại ca~"
Khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy Lục Nhĩ bất ngờ xuất hiện trước mặt mình thì cảm xúc chán nản hoàn toàn biến mất, trong lòng kích động mà bò dậy gọi Lục Nhĩ.
Vừa rồi hắn sử dụng lông khi mà Lục Nhĩ tặng cho mình nhưng nửa ngày trời không có động tĩnh nào, hắn còn nghĩ rằng Lục Nhĩ đã rời khỏi Tiên Giới. Không ngờ y vẫn còn ở đây, hơn nữa vừa ra tay đã vô cùng bá đạo giết chết Tán Tiên chỉ với một chiêu, tên họ Dương nào đó nhìn đến máu nóng cuộn trào.
Dương Bách Xuyên biết vấn đề lần này đã được giải quyết rồi, khi xưa trong lần chia tay ở hoa viên của Lam Tâm tiên vương, Phong Tiên đã cho hắn một cây kim đuôi của mình, còn Lục Nhĩ Mỹ Hầu thì cho hắn ba sợi lông khi. Y bảo răng chỉ căn hẳn sử dụng lông khi và Lục Nhĩ y còn ở trong khu vực Tu Chân Giới thì chắc chắn sẽ đến giúp đỡ.
Sợi đầu tiên dùng trong đại chiến Vân Môn, bây giờ hẳn đã dùng đến sợi lông thứ hai, Lục Nhĩ Mỹ Hầu vẫn xuất hiện như cũ. Có điều cách thức xuất hiện không giống lảm, hơi trễ một chút nhưng vẫn vô cùng oai phong.
Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra so với lúc gặp Lục Nhĩ Mỹ Hầu ở Vân Môn vào lần trước, hai ba trăm năm sau, thực lực và tu vi của con khỉ này đã tiến bộ rất nhiều.
Lục Nhĩ Mỹ Hầu đều tu luyện lại ở cấp bậc Tiên Vương, Dương Bách Xuyên cảm thấy thực lực của y nâng cao nhanh hơn nàng rất nhiều, thực lực càng vượt xa nàng một bậc.
Dương Bách Xuyên đã không thể nhìn thấu tu hiện giờ của Lục Nhĩ Mỹ Hầu đã khôi phục đến cấp bậc nào nữa.
Hắn không thể nhìn thấu cũng có nghĩa là y cực. kỳ mạnh, điều này thật sự là một chuyện tốt đối với hắn.
Một Tán Tiên ở nơi đó đã bị Lục Nhĩ Mỹ Hầu giết chết, bây giờ cộng thêm U ở phía xa vẫn là thất đại Tán Tiên.
Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên không cần sợ gì nữa, bởi vì hắn tin Lục Nhĩ có thể giết sạch mấy lão. già chết tiệt này.
...
Khi nghe thấy tiếng gọi của Dương Bách Xuyên, Lục Nhĩ không quay đầu nhưng vẫn lên tiếng: “Sợi thứ hai rồi”
Người ngoài có thể không hiểu câu nói này nhưng
Dương Bách Xuyên biết Lục Nhĩ đang nói hẳn đã sử dụng hai sợi lông khi, chỉ còn lại một sợi, y nhiều nhất chỉ giúp hắn thêm một lần.
Dương Bách Xuyên không hề để ý: "Ta biết, ta biết mà, vào lần chia tay trước huynh bảo huynh ở đảo Tán Tiên, vừa nấy sử dụng sợi lông thứ hai mà huynh không xuất hiện, ta còn nghĩ huynh đã trở về Tiên Giới rồi, không ngờ huynh vẫn ở đây.
Lục Nhĩ đại ca, huynh đến thật đúng lúc, những lão già này sắp ức hiếp chết ta rồi. Lúc trước cả mười người bọn họ đánh một mình ta nhưng đã bị ta giết chết hai tên, bây giờ còn lại tám tên, à không, còn bảy tên thôi, huynh đã giết một tên rồi. Tóm lại những lão già chết tiệt này cực kỳ vô liêm sỉ, còn muốn giết chết ta, huynh phải làm chủ cho đệ đệ như ta”
Dương Bách Xuyên tự làm theo ý mình mà không hề quan tâm đến lời nhắc nhở của Lục Nhĩ Mỹ Hầu, vẫn còn một cơ hội mà. Trái lại hẳn lại như đệ đệ bị bắt nạt rồi khóc lóc kể khổ với ca ca, dáng vẻ như thể hai huynh đệ.