Mỗi một người trong thất đại Tán Tiên đều là những lão già gian xảo tu luyện mấy nghìn năm, cho dù Dương Bách Xuyên trước mặt trông có vẻ vô cùng, nhếch nhác, nhưng bảy người bọn họ vẫn phải cẩn thận đối phó.
Bọn họ từng bước bao vây Dương Bách Xuyên, sau khi đứng cách hẳn hơn mười mét thì dừng lại trong tay từng người hội tụ pháp lực chuẩn bị ra đòn giết chết hẳn.
Nhưng lúc này cả bảy người lại nhìn thấy Dương Bách Xuyên giơ một tay lên...
Bọn họ đều vô thức mà đồng loạt lùi mười mét về phía sau, duy trì một khoảng cách an toàn với hắn như con khỉ bị dọa sợ vậy. Khi đối mặt với một con hổ bệnh tật già yếu, cho dù con hố đó có chớp mắt một cái thì trong lòng bọn họ cũng run rẩy.
Không còn cách nào khác, tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này có đủ loại thủ đoạn, đặc biệt là những chiêu trò có thể điều khiển sấm sét hoặc những thứ khiến đám Tán Tiên bọn họ phải sợ hãi, không ai dám mạo hiểm.
Lỡ như Dương Bách Xuyên vẫn có thể phát động chiêu Lôi Đình kia thì sao?
Bọn họ nhớ lại tia sét đáng sợ kia, mặc dù có thể hợp sức chống đỡ nhưng lỡ như tên tiểu tử này lại giở trò khác thì sao đây?
Cuối cùng vẫn không nên mạo hiểm, dù sao thì bây giờ Dương Bách Xuyên đã nỏ mạnh hết đà rồi, không cần phải làm chuyện gì liều lĩnh. Chỉ cần canh chừng tình huống của hẳn và tìm cơ hội ra tay thì vẫn có thể giải quyết hắn.
Dù sao lúc này Dương Bách Xuyên cũng đã bị bọn họ bao vây, không thoát được.
“Ha ha ha... Đám lão già nhát cáy này, ông đây chỉ nhổ tóc thôi mà đã dọa các ông đến như vậy à? Chà ha ha ha..." Tên họ Dương nào đó nhìn thấy hành động của thất đại Tán Tiên, không hề kiêng dè mà cười lên.
Hắn thuận tiện vươn tay ra sau lỗ tai, ngay sau đó trong tay đã có thêm một sợi tóc màu vàng kim.
Thất đại Tán Tiên bị Dương Bách Xuyên chọc tức đến run người...
Từng người bọn họ cũng đỏ mặt tía tai, quả thật bọn họ đã cẩn thận quá mức rồi.
U ở phía xa thấy vậy cũng tức đến tối sâm mặt lại, nhưng ông ta không phải tức Dương Bách Xuyên mà là tức bảy tên đồng đội ngu như heo của mình.
Rõ ràng cả bảy cao thủ đã bao vây một tên tàn phế bị trọng thương, vậy mà còn bị một cái nhấc tay nhổ tóc của người ta dọa đến lùi lại.
Thật mất mặt.
Mất mặt chết đi được.
“Các ngươi còn chờ gì nữa, chờ tên tiểu này kéo dài thời gian khôi phục và giết chết các ngươi à?”
'U' đã nổi nóng, giọng nói tức giận mang theo sát khí.
Lúc này thất đại Tán Tiên cũng nhìn nhau với gương mặt đỏ bừng.
Bọn họ cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
“Tiểu bối chán sống, vậy mà lại dám đùa giỡn chúng ta, giết!"
Một Tần Tiên trong số đó nối giận đùng đùng nói.
“Ha ha... Ông đây chọc ông thì sao hả, có giỏi thì đến đây chịu chết này ~" Tên họ Dương nào đó nhếch miệng cười lớn, khác với vẻ mặt xám xịt của thất đại Tán Tiên, hắn lại bày ra dáng vẻ ung dung thoải mái.
Khi nhìn thấy vẻ mặt như đang nói "Ông cứ đến đánh ta đi” của Dương Bách Xuyên, thất đại Tán Tiên vốn định nhào tới lại bắt đầu thấy hoang mang và sợ hãi.
Hình như tên tiểu tử này có giấu chiêu...
“Tiểu tặc đừng có ngông cuồng, ngươi tưởng rằng chỉ nhổ một sợi tóc thì có thể cứu được ngươi à, nực cười, ngày hôm nay tiểu tử ngươi chắc chắn phải chết.” Một Tán Tiên khác lên tiếng.
“Chúng ta lấy pháp khí ra đi, không cần đến gần, cứ dứt khoát cho nổ chết tên tiểu tử này” Tán Tiên thứ ba đề nghị.
“Cách này rất hay...”
Những người khác phụ họa theo, cho dù đứng cách hai mươi mét cũng đủ để giết chết Dương Bách Xuyên.
Lúc này tên họ Dương nào đó nhe răng cười với thất đại Tán Tiên: "Mấy lão già chết tiệt này, các ông nói đúng đấy, ông đây nhổ một sợi tóc đúng là có thể giết chết các ông đấy, ha ha..."
Dương Bách Xuyên vừa cười vừa thôi thúc Chân Nguyên trên sợi tóc vàng kim trong tay.
Ngay sau đó sợi tóc trong tay đã lóe lên ánh sáng vàng kim...
Lúc này thất đại Tán Tiên nhìn vào nó, không ngờ sợi tóc của tiểu tử này còn phát sáng, chắc chắn có vấn đề. Cả đầu tóc của hắn đều là màu trắng, sao lại có sợi tóc vàng kim ngắn tủn này chứ?
Chắc chắn có trò khác...
Thất đại Tán Tiên nhìn nhau, vốn dĩ từng người bọn họ đã muốn ra tay, nhưng khi nhìn thấy sợi tóc vàng kim trong tay Dương Bách Xuyên bắt đầu bộc phát thì dừng lại, chuẩn bị tỉnh thần phòng thủ.
Nhưng một lúc sau bọn họ lại nhìn thấy ánh sáng trên sợi tóc trong tay hẳn biến mất, sau đó không xảy ra chuyện gì nữa.
Vốn tưởng rằng Dương Bách Xuyên có thêm thủ đoạn nào đó, không ngờ không có bất cứ thứ gì ư?
Bọn họ lại nhìn vào Dương Bách Xuyên thì thấy hắn ngẩng đầu nhìn về đường chân trời, sửng sốt lẩm bẩm: “Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ con khi Lục Nhĩ kia đã rời đi rồi à, không phải chứ..?”
Dựa vào cảnh tượng con khỉ kia xuất hiện vào lần rước thì nó sẽ bay đến từ đường chân trời, nhưng lần này lại không có động tĩnh nào.
Lần này Dương Bách Xuyên đã hơi hoảng hốt, hắn có thể giữ bình tĩnh đến bây giờ là bởi vì lông khi được Lục Nhĩ Mỹ Hầu tặng ở sau tai có thể triệu hoán khi, nhưng lúc này chờ nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì cả.
Lần này trong lòng tên họ Dương nào đó âm thầm kêu khổ, con khi chết tiệt này gạt mình à...